Quân Nhân Tại Thượng

Chương 108: Ra mặt cho cô

Tô Cẩn Nghiêm lắng nghe, chuyện liên quan đến tình cảm và hôn nhân của người khác anh không muốn bình luận nhiều, có thích hay không đều là cảm xúc cá nhân, muốn kết hôn hay không cũng là quyết định cá nhân, người ngoài không thể can thiệp cũng không can thiệp được, chỉ là kết quả có tốt hay không thì nên để một mình anh ta gánh vác thôi.

Thấy anh không nói gì, Tô Mỹ Dung xoay đầu lại, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Cẩn Nghiêm, mặc dù em là cậu của Cảnh Thịnh, nhưng tuổi của em và Cảnh Thịnh dù sao cũng không quá chênh lệch, nếu không thì em đi nói chuyện với Cảnh Thịnh một chút, nói không chừng nó có thể nghe lời em.”

Nghe thấy vậy, Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nói: "Chị, loại chuyện thế này chị không nên tìm em, em thực sự không biết nói thế nào.”

"Có cái gì mà không biết nói, em và Cảnh Thịnh chênh lệch có mấy tuổi, giữa hai người có khoảng cách thế hệ sao!” Tô Mỹ Dung không tán thành nói.

"Chị, Cảnh Thịnh giờ đã lớn, nó có khả năng suy nghĩ độc lập, nó thích ai hay không thích ai chúng ta không thể can thiệp được, hà tất gì phải thế!” Tô Cẩn Nghiêm thật sự là không muốn quản những chuyện này.

"Chị biết nó đã lớn, nhưng ánh mắt của nó quả thật không được, Ngô An Kỳ đó, lần đầu tiên chị nhìn thấy cô ta đã cảm thấy cô gái này không đơn giản, lúc nói chuyện đôi mắt đảo qua đảo lại, rõ ràng là cố ý nịnh nọt, chị không thích cô gái như vậy.” Kiểu con gái như vậy thông minh thì có thông minh, nhưng quá phức tạp khiến chị không thích.Nghe Tô Mỹ Dung nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm nhìn xem chị nói: "Chị, Cảnh Thịnh đã không phải là một đứa trẻ, tự nó có khả năng chịu trách nhiệm về quyết định của mình, nếu như Ngô An Kỳ thật sự không phù hợp với nó, nó sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, có lẽ nó sẽ nhận một chút thất bại, chuyện này có lẽ cũng sẽ nhận một chút tổn thương, nhưng chỉ có như vậy nó mới có thể tự học cách trưởng thành, chị không thể mù quáng đẩy ra hoặc đá đi tất cả những chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của nó, nếu không nó sẽ mãi mãi không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, không biết mình trưởng thành thế nào, đối với nó như vậy cũng không phải là tốt.” Anh hoàn toàn có thể hiểu tình yêu của chị gái với Cảnh Thịnh là sự bảo vệ bản năng của một người mẹ với con của mình, nhưng dù sao Cảnh Thịnh bây giờ đã lớn như vậy, anh ta cũng không còn là một đứa trẻ, cái anh ta cần cũng không phải là sự bảo vệ mù quáng.

Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, dường như lúc này Tô Mỹ Dung mới nhận ra rằng có lẽ mình đã lo lắng và quan tâm thái quá, có lẽ đúng như những gì Cẩn Nghiêm nói, có đôi khi nên để mặc kệ anh ta té ngã, sau đó anh ta mới có thể hiểu được cái té ngã đó đau đến mức nào, tới tay rồi mới có thể nhớ lại sai lầm này sâu sắc đến mức nào.

Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Thôi thôi, theo nó vậy, với tính cách của Cảnh Thịnh, có lẽ lúc này ai nói với nó cũng vô dụng, chỉ có thể để chính nó suy nghĩ rõ ràng một chút.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhưng chị nói đến chuyện của Ngô An Kỳ, đột nhiên anh nghĩ đến chuyện trước đó bản thiết kế của Chung Thủy Linh bị Ngô An Kỳ lấy trộm, anh nhìn chị gái mình, nói: “Chị, có một chuyện em muốn nói với chị, dù sao nếu như Thủy Linh gả cho em, đến lúc nó chúng ta cũng là người một nhà.”

Nghe anh nói như vậy, Tô Mỹ Dung nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Chuyện gì vậy? Có liên quan đến Thủy Linh sao?”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn chị nói: "Trước đó Thủy Linh vốn là giám đốc thiết kế trong công ty của anh rể.”

Tô Mỹ Dung gật đầu, nói: "Ừm, chị biết, cô ấy nói mình là Shirley, chị liền nhớ lại, trước đó anh rể của em đúng là có nói với chị về cô ấy, hơn nữa còn rất thưởng thức."

"Ừm, có điều một thời gian trước Thủy Linh đã từ chức.” Tô Cẩn Nghiêm nhìn chị, nói: "Nhưng sau khi Thủy Linh rời đi, bản thiết kế phác thảo của cô ấy lúc trước ở công ty anh rể đã bị Ngô An Kỳ lấy trộm, thậm chí công bố ra ngoài rằng bản thiết kế này chính là do cô ta thiết kế, này thiết kế bản thảo là chính nàng thiết kế, ký tên cũng là tên của cô ta, Ngô An Kỳ.”

Sau khi nghe thấy điều này, Tô Mỹ Dung dường như hiểu ra điều anh muốn nói, dường như cũng hiểu biểu cảm buổi tối của Ngô An Kỳ lúc cô ta nhìn thấy Chung Thủy Linh, chị có thể nhận ra rằng giữa bọn họ có khúc mắc, chỉ là không biết đó là gì, nhưng bây giờ đoán chừng có lẽ có liên quan đến điều này."Em nói là Ngô An Kỳ thật sự lấy trộm bản thiết kế của Thủy Linh sao?”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu: "Ừm, theo em được biết là như vậy, hơn nữa vì chuyện này trước đó Thủy Linh có đi tìm Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ, bọn họ đã thừa nhận là đạo văn, nhưng thái độ của bọn họ khi giải quyết này lại là từ chối nói xin lỗi.”

Tô Mỹ Dung nghe vậy, hơi khẽ cau mày có chút trầm tư, dường như đang suy nghĩ cách giải quyết dứt khoát vấn đề này.

Thấy chị không nói lời nào, Tô Cẩn Nghiêm tiếp tục nói: "Chị, em không có ý muốn tố cáo sau lưng, nhưng bây giờ Thủy Linh là người phụ nữ của em, em có nghịa vụ và trách nhiệm ra mặt thay cho cô ấy, hơn nữa tính cách của Thủy Linh em biết rất rõ, cô ấy là người đã nói là làm, nếu cô ấy muốn lấy lại công bằng cho mình thì chắc chắn sẽ tự mình cố gắng đến cùng, nhưng chuyện này không chỉ là vấn đề giữa cô ấy và Ngô An Kỳ mà còn liên quan đến công ty của anh rể, nếu tất cả mọi người đã là người một nhà, cần gì phải khiến cho mọi người đều mất mặt, cho nên em muốn nhờ chị nếu có thời gian nói chuyện này với anh rể một chút.”

Tô Mỹ Dung ngẩng đầu, nhìn em trai của mình sau đó nhẹ gật đầu, lúc này mới lên tiếng: “Chuyện này chị biết rồi, chị cũng đã hiểu ý của em, chị sẽ nói chuyện với anh rể của em, nếu quả thật là Ngô An Kỳ và chuyện công ty của anh rể em, chị nhất định sẽ yêu cầu bọn họ cho Thủy Linh một câu trả lời và lời giải thích rõ ràng.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chị nói: "Chị, cám ơn chị!”

"Em nói cám ơn chị làm gì, chị là chị của em.” Vừa nói, Tô Mỹ Dung vừa đưa tay ra đập anh một cái.

Tô Cẩn Nghiêm cười cười, đưa tay nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, anh nhìn Tô Mỹ Dung nói: "Chị, đã không còn sớm, chị cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Tô Mỹ Dung nhìn anh gật đàu, hướng về phía anh cười, nói: “Được rồi, chị biết rồi, em đi lên trước đi, chị ở đây ngồi thêm một lát.”

Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người đi lên lầu.

Nhìn anh đi lên lầu, lúc này Tô Mỹ Dung mới thu hồi tầm mắt từ bóng lưng anh trở về, xoay người lại ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào tủ TV trước mặt mình, thở dài một hơi, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau buốt, lại ngẩng đầu lấy bức thư mà ba đã đưa cho chị lúc ở trong thư phòng ra xem, một lần nữa mở cục giấy vốn đã vị vò nát ra và nhìn lên những chữ viết đó, trái tim đập nhanh một cách mất tự chủ, cắn thật chặt môi, từng câu từng chữ ở trên đó tất cả đều nhìn thấy rõ rằng, nhất là khi nhìn thấy chữ ký cuối cùng đó, chữ ký và cái tên quen thuộc khiến chị có chút đau lòng không nói nên lời, bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm, lỗ mũi cũng dường như có chút không khống chế được mà cay xè, rõ ràng là đã tự dặn lòng rất nhiều lần rằng mình đừng khóc, nhưng nước mặt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.