Diệp Khai muốn gặp nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, thủ tục cũng không phức tạp.
Việc trong quân đội tuy bề ngoài thật nghiêm cẩn chu đáo chặt chẽ, nhưng đây chẳng qua là dùng đối ngoại, mà đối với con cháu trong quân như Diệp Khai, nhất là con cháu nhân vật cao tầng quân đội, kỳ thật loại phòng hộ kia trên cơ bản chỉ là thùng rỗng kêu to.
Xe của Diệp Khai, chiếc thể thao Porsche màu lam nhạt đã được báo cáo trong Quân ủy từ lâu, trên đường đi thật thông suốt lái thẳng vào đại viện Quân ủy.
Diệp Khai xuống xe, đi thẳng về hướng cao ốc Quân ủy.
Phòng làm việc của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn hắn từng tới thật nhiều lần, tự nhiên không cần người khác dẫn đường.
Vừa định đi vào tòa lầu, chỉ thấy một đoàn người thần thái gấp gáp vội vàng từ bên trong đi ra, mười mấy người vây quanh một lão giả mập mạp có mái tóc hoa râm, chợt đối mặt hắn.
Người đi giữa Diệp Khai cũng nhận ra, chính là lúc trước từng gặp, phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội thượng tướng Lưu Bỉnh Chính, lúc này hắn đang đi cùng lão giả mập mạp tóc hoa râm kia, tựa hồ là đi tiễn khách.
Diệp Khai thấy thế rất tự giác tránh sang một bên, đứng hơi nghiêng bên cửa nhìn bọn họ đi thông qua.
Vị lão giả mập mạp tóc hoa râm chợt liếc qua, thấy được Diệp Khai, tựa hồ cảm thấy có chút kỳ quái vì sao bên trong đại viện Quân ủy xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi giống như một học sinh như thế, nhưng hắn cũng không nói lời gì, chỉ biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc đi ra ngoài.
Lưu Bỉnh Chính cũng nhìn thấy Diệp Khai, đối với hắn vẫn có chút ấn tượng, biết rõ đó là cháu ruột của Diệp gia, vì vậy kề sát bên tai lão giả mập mạp tóc hoa râm thì thầm nói:
- Cháu trai của Diệp Tương Kiền!
- Nha…
Lão giả mập mạp tóc hoa râm nghe xong, trong mắt lóe lên tinh quang, nhẹ gật đầu.
Sau khi mọi người rời khỏi, Diệp Khai đi vào trong tòa lầu, trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn.
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn đang phân phó chuyện gì đó cho thư ký, nhìn thấy Diệp Khai đã đến liền gọi hắn ngồi đợi chốc lát, sau đó tiếp tục nói với thư ký:
- Để người bên tình báo đem tư liệu tình báo về Iraq gần đây tập hợp lại một chút, báo lên. Buổi chiều hội nghị nghiên cứu và thảo luận tình thế quốc tế vẫn được tổ chức như thường lệ!
Thư ký lên tiếng, thu thập lại tư liệu liền đi ra ngoài, trước khi đi rót cho Diệp Khai một chén trà.
- Sao cháu lại tới đây? Trường học nghỉ rồi sao? Gần đây thành tích học tập thế nào rồi? Có ý định ghi danh vào trường học nào không?
Nhị lão gia tử vài ngày không gặp Diệp Khai, câu hỏi thật sự không ít, nói chuyện cũng nghiêm túc.
Diệp Khai lập tức cười cười, tự nhiên cũng cảm nhận được lòng yêu thương nồng đậm của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn đối với chính mình.
Nhị lão gia tử công việc bận rộn, đánh đông dẹp bắc, từng chịu qua tổn thương, chảy qua máu tươi, có vài lần suýt chút không sống được, quả thật là không dễ dàng, bản thân hắn lại không có con cái, cả đời xem như toàn bộ hiến dâng cho Đảng cùng quốc gia, cho nên đối với con cháu dưới gối của đại ca Diệp Tương Kiền xem như chính con cháu ruột thịt của bản thân mình.
Chỉ là đời thứ ba lão đại Diệp Kiến Hoan tính cách quá mức phù khoa một ít, mặc dù phát triển ở phía nam không tệ nhưng chuyện xấu thật sự không ít, không được nhị lão gia tử chào đón, hiện tại chỉ có Diệp Khai rất được lòng nhị lão gia tử.
Mặc dù nói lão gia tử Diệp Tương Kiền cũng đồng dạng phi thường yêu thích Diệp Khai, chỉ là bản thân hắn lại là thủ trưởng số hai của trung ương, sự tình mỗi ngày chồng chất quá nhiều, căn bản không có thời gian quan tâm trao đổi với Diệp Khai, bình thường muốn gặp mặt một lần đã là rất khó, chỉ tới ngày tết năm mới người một nhà mới có cơ hội đoàn tụ, chỉ là thời gian gặp nhau thật không lâu.
Diệp Khai cũng không trả lời câu hỏi của nhị lão gia tử, lại nói với hắn:
- Khi nãy lúc cháu đi vào nhìn thấy Lưu Bỉnh Chính cùng một người đi ra ngoài, người nọ tóc hoa râm, thân thể mập mạp, mũi như hũ hèm, tựa hồ rất có thân phận, không biết là nhân vật nào?
- Ah, đó là Trần Lập Phương, trụ cột của Trần gia, năm đó cũng từng tiến qua ủy viên trung ương, bây giờ là một trong những ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương, hưởng đãi ngộ ủy viên Cục chính trị!
Nhị lão gia tử nghe xong liền biết rõ Diệp Khai nhắc tới người nào.
- Ah, là đối đầu của nhà chúng ta!
Diệp Khai lập tức hiểu được.
Mặc dù hắn đã sớm biết rõ Diệp gia có vài thế lực đối đầu, Trần gia là một trong số đó, nhưng hắn đối với trụ cột này của Trần gia hoàn toàn không hiểu được rõ lắm.
Điều này cũng không kỳ quái, lúc Trần Lập Phương phong quang chính là thời kỳ hoàn cảnh chính trị trong nước hỗn loạn nhất, lực ảnh hưởng của Trần Lập Phương lúc trước hiện tại đang dần nhạt đi, cho nên ấn tượng của người bình thường đối với hắn cũng không sâu sắc, đối với kinh nghiệm từng trải của hắn cũng không hiểu được quá nhiều.
- Lão Trần đột nhiên tới gặp Lưu Bỉnh Chính, đoán chừng là vì sự tình của Cố Hoán Chi!
Nhị lão gia tử cân nhắc một chút, biết được ý đồ đến của Trần Lập Phương.
Chuyện của Cố Hoán Chi mặc dù còn chưa hoàn toàn điều tra rõ ràng, nhưng chỉ nhìn vào bằng chứng hiện tại đang nắm giữ mà xem, đã là đại án kinh thiên, hắn thông qua quyền lực điều phối khống chế vật tư Bộ hậu cần đông chuyển tây dời, sử dụng thủ đoạn càn khôn đại na di đem vật tư trị giá hai trăm triệu bán ra lấy tiền mặt tiêu xài.
Mà số vàng, châu báu cùng tiền mặt khi kê biên tài sản phủ tướng quân của Cố Hoán Chi, giá trị vượt qua khỏi năm triệu, về giá trị của những đồ vật khác bởi vì nhân tố thị trường không ổn định, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đánh giá giá trị được chuẩn xác, nhưng bảo thủ mà xem cũng phải vượt qua mười triệu.
Tham ô lớn như thế, lại có thể trở thành người được Lưu Bỉnh Chính dốc hết sức tiến cử thành phó bộ trưởng Bộ hậu cần, hơn nữa còn thăng nhiệm quân hàm trung tướng, quả thật không thể dễ dàng tha thứ, chẳng những thái độ của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn phi thường kiên quyết, ngay cả thủ trưởng số một cùng người nối nghiệp cũng có thái độ minh xác trong chuyện này, nhất định phải tra xét đến cùng nghiêm túc xử theo pháp luật.
- Chỉ là trong phương thức phá án còn có điều khác nhau.
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nói với Diệp Khai:
- Ý kiến bên trên có khác nhau, có người cho rằng phải xử lý nghiêm khắc răn đe, có người chủ trương xử lý âm thầm, trước mắt còn chưa cách nào quyết đoán, ông đoán chừng áp lực của bên trên cũng khá lớn!
Diệp Khai gật đầu, nhưng trong lòng hiểu được đoán chừng là có liên lụy tới việc đấu tranh chính trị của cao tầng.
Mỗi một lần có người bởi vì tham nhũng xuống ngựa, sẽ liên lụy tới nhân vật hậu trường sau lưng bọn hắn, hơn nữa sẽ dẫn phát ra một loạt đấu tranh chính trị, nói ngắn gọn là vấn đề phân phối lợi ích, lần này Cố Hoán Chi xuống ngựa liên lụy phân phối lợi ích càng lớn, tự nhiên đấu tranh sẽ càng thêm kịch liệt, chỉ thời gian ngắn khẳng định không cách nào đạt thành thỏa hiệp.
- Nói như vậy phải chăng Cố Hoán Chi có khả năng nhẹ nhàng thoát thân?
Diệp Khai cân nhắc đến khả năng này, có chút không cam lòng. xem tại Trà Truyện
- Việc này bây giờ cũng khó nói…
Nhị lão gia tử rõ ràng không phủ nhận khả năng của việc này, đủ thấy tình hình thật phức tạp.
Nếu không như thế Trần Lập Phương cũng không khả năng trực tiếp đến đại viện Quân ủy tìm Lưu Bỉnh Chính thương nghị đối sách.
- Xem ra, là tới thời điểm nên đem tin tức này thả ra rồi…
Diệp Khai suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, mạch suy nghĩ càng thêm rộng mở trong sáng.