Trong một khu nhà đại trạch ở kinh thành, có người vỗ án hỏi.
Người áo xám tên Mao Tổ luyện Hình Ý quyền đã hơn bốn mươi năm, có thể coi là cao thủ, thiên tài trong vạn người, phóng mắt nhìn trong giới quốc thuật đã suy thoái tìm ra người có thể chống qua hắn mười năm quả thật vô cùng hiếm có.
Trước kia quốc gia đối với bọn họ cực lực đả kích, sau giải phóng chết khá nhiều, số còn lại cũng đều câm như hến, không dám thò đầu ra, vài năm nay mới khá hơn.
Chính là Mao Tổ trời sanh tính khí trầm lắng, lại được người khác ủy thác nên một lòng hiệu lực cho Liễu Ứng Long, danh tiếng trong giới quốc thuật không cao.
Nhưng dù thế cũng không thể gạt bỏ thực lực cường đại của Mao Tổ, quả thật hắn là một vị cao thủ quốc thuật có số má.
Nhưng một vị cao thủ như vậy lại chết thê thảm, há có thể không làm người ta kinh hãi?
Điều làm người ta kinh hãi nhất chính là Mao Tổ bị chết không minh bạch.
Có người rất rõ ràng thực lực của Mao Tổ, dù là mười mấy cảnh vệ của cục cảnh vệ trung ương cũng không thể đấu qua hắn. Tuy rằng bọn họ thiện về bắn súng nhưng nếu như muốn đấu cận thân cao thủ như Mao Tổ, căn bản là không có khả năng chiến thắng.
“Mao Tổ chết đi tuy rằng sẽ không làm cho chúng ta thực lực tổn hao nhiều, nhưng Liễu Ứng Long ảm đạm xong việc thật làm người ta đau lòng, chúng ta bồi dưỡng một người không dễ dàng, không thể liền như vậy quên đi.” Một ông lão chừng tám mươi tuổi lấy tay vuốt ve long đầu quải trượng, tràn ngập uy nghiêm nói,“Oan có đầu, nợ có chủ, ta muốn Diệp gia tiểu tử nhìn không được ánh thái dương ngày mai.”
Đối với thế lực lớn như bọn họ mà nói, mặc dù là mất đi một tông sư võ đạo, một ủy viên dự khuyết chắc chắn sẽ ảnh hưởng thực lực nhưng cũng không đến nỗi thương gân động cốt, hậu chiêu vẫn luôn có.
Phiền toái nhấtchính là vấn đề mặt mũi.
Đến tầng thứ của bọn họ, trên cơ bản ai là người phát ngôn phương nào, sau màn là ai đều rõ ràng như con rận trên kẻ đầu hói.
Mao Tổ chết cố nhiên là chuyện ngoài ý muốn, không ai liên tưởng đến bọn họ nhưng chuyện Liễu Ứng Long mới khiến bọn họ mất mặt.
Cho dù là bọn họ có thể đem người của mình tiếp tục bổ sung nhưng còn cần thời gian cùng tài nguyên, nhân mạch để vận tác, cũng không phải nói lên là có thể lên.
Ở bước trung gian cũng chưa biết còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cản trở kế hoạch.
Mau một bước, chậm một bước, tuy rằng nhìn qua chênh lệch không lớn nhưng hiệu quả sau này hoàn toàn bất đồng .
“Giết Diệp gia tiểu tử tuy rằng không phải việc khó, nhưng hậu quả có thể nghiêm trọng?” Có người nghi ngờ,“Nếu là bởi vì việc này, lão Diệp gia điên cuồng thì không dễ nói.”
“Lão Diệp gia dù sao cũng là hậu bối, cho dù là muốn trả thù, cũng cần suy nghĩ một chút về phân lượng.” Thất lão Bát mười Ông lão kia tiếp tục lấy tay vuốt ve long đầu quải trượng nói,“Mao Tổ bị chết không minh bạch sao có thể bỏ qua? Tông môn bọn họ còn có cao thủ, một không đủ thì thêm vài người, kiến nhiều cắn chết voi, cho dù là Diệp gia tiểu tử có phần đông hộ vệ, há có thể ngăn cản trụ phần đông cao thủ?”
Mọi người cũng có thể hiểu được ý tứ của ông lão kia.
Lão Diệp gia tuy rằng là siêu cấp hào môn, nhưng xét theo tư lịch thì chỉ có thể xem như tân quý, nội tình không thể sánh với những người này.
Trong nước tối chú ý phân biệt đối xử , cho dù là một trung tướng thời điểm khai quốc đến giờ vẫn là một nhân vật không thể đụng, càng đừng nói tới đám ủy viên hay ủy viên dự khuyết cục chính trị, thậm chí một thiếu tướng thời điểm khai quốc đến giờ cũng tích lũy đủ nhân mạch.
Đối với nhân vật như vậy, hoặc là ngươi có thể khi dễ hắn ở một địa phương nào đó nhưng tuyệt đối không có khả năng hạ ngoan thủ, thậm chí hậu thế bọn họ trên cơ bản coi như là kiềm giữ đan thư thiết khoán, trừ phi phản quốc, cũng không khả năng phán tử hình.
Tuy rằng như vậy thực hiện cũng không hợp lý, hoàn toàn ngược lại lý niệm trị quốc nhưng sự thật trong nước là như thế, không ai có thể làm trái. Nếu như ngươi làm trái thì sẽ có một đống người nhảy ra dùng nước miếng hoặc đạn trùm lên.
Cho dù là lão Diệp gia hiện tại quyền khuynh thiên hạ, cũng không nhiều khả năng cùng nhiều người như vậy đối nghịch.
Đương nhiên, oan có đầu, nợ có chủ, nếu lão Diệp gia tìm được thủ phạm, nhất định phải nợ máu trả máu, không ai có thể nói gì, đó là nguyên tắc cơ bản.
“ Nếu khó khăn như vậy thì bắn chết hắn đi.” Có người cảm thấy để tông môn của Mao Tổ xuất động quy mô thật sự có chút đại tài tiểu dụng, đối phó một người bình thường, súng ống mới là công cụ đơn giản nhất.
“Trong kinh thành bất đắc dĩ mới dùng súng, nếu không thu dọn rất phiền phức.” Ông lão kia phủ định đề nghị này.
Nếu địa phương khác không nói, dù là sống mái với nhau một hồi thì cũng không dấy lên bao nhiêu sóng gió, nhất là khi chính quyền địa phương áp chế tin tức thì chuyện này rồi cũng qua.
Nhưng trong kinh thành lại khác, bên này chẳng những khó giữ bí mật mà còn nhiều người nước ngoài. Những người này vốn không chịu chế ước, bảo họ im lặng là rất khó khăn.
Nếu sau khi dùng súng khiến cho quốc tế chú ý vậy thì không dễ che chở, cao tầng cũng không khả năng giả câm vờ điếc, luôn tìm vài người chịu tội chém đầu bình ổn dư luận.
“Giết Diệp gia tiểu tử tự nhiên có thể giải mối hận trong lòng, nhưng làm thế nào bổ thượng chỗ hổng của Liễu Ứng Long rời đi mới là tối trọng yếu.” Có người đưa ra vấn đề này,“Nói tới thì Liễu Ứng Long rớt đài thật khiến lãng phí công sức chúng ta nhiều năm!”
Đối với bọn họ mà nói, Liễu Ứng Long chẳng qua chỉ là người phát ngôn mà thôi, nếu sau này phát triển tốt, có thể tiến vào thường vụ cục chính trị thì không còn gì tốt hơn, coi như đầu tư chính trị thành công. Cho dù tiến vào cục chính trị, trong vòng hai mươi người trung tâm cũng đã là kết quả rất tốt.
Nhưng hiện tại Liễu Ứng Long cứ vậy lật thuyền trong cống rãnh, khiến trận cước bọn họ đại loạn, thật khiến người ta tức giận .
Hiện tại bọn họ đều nổi lên sát tâm với Liễu Ứng Long, người này thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa a, hỏng đại kế của mọi người.
“Liễu Ứng Long bất quá chỉ là một ủy viên dự khuyết cục chính trị, muốn bổ sung không phải dễ dàng.” Ông lão kia cũng rất lưu tâm, nghĩ một lúc rồi nói,“Cũng may bên Giang Hoài là phạm vi thế lực truyền thống của chúng ta, dù Liễu Ứng Long đi xuống , người nối nghiệp cũng phải do chúng ta đến chỉ định, thao tác sau màn còn cần mấy anh em chúng ta đánh tiếng, ngày mai tôi tranh thủ đi bái phỏng mấy người, ổn định việc này.”
“Ma lão vất vả rồi.”
“Việc này ngoài ngài ra không còn ai thích hợp để làm.”
Mọi người đều phụ họa, nịnh nọt ông lão kia.
Trên thực tế cũng là như thế, trong nhóm lợi ích này thì ông lão kia có thực lực mạnh nhất. Chức quan ông ta tuy không cao, chỉ là một ủy viên dự khuyết trung ương về hưu nhưng mạng lưới quan hệ khá rộng, có thể nhờ cậy rất nhiều đại nhân vật nên đóng vai trò trung tâm.
Liễu Ứng Long xảy ra chuyện, ngoại trừ ông ra không ai có thể đủ hóa giải khốn cục.
“Quyết định như vậy rồi.” Ông lão kia nhất ngôn cửu đỉnh.
********************
“Liễu Ứng Long tuy rằng đã sa lưới, nhưng chuyện này vừa mới bắt đầu......” Sở lão gia tử nằm trên ghế sô pha, đeo kính viễn thị, hạ giọng,“Bao nhiêu người muốn nhảy vào vị trí ủy viên dự khuyết cục chính trị, do dù là cha vợ con cũng mới chỉ là ủy viên trung ương. Suy nghĩ một chút này thì biết hành động của cháu vừa rồi khiến biết bao nhiêu người ôm hận.”
“Con cũng muốn vào cục chính trị nhưng không có khả năng.” Sở Vân Tùng ở một bên cười nói.
Sở Vân Tùng sau khi phát triển bên ngành tài chính thì trên cơ bản coi như dừng lại ở vị trí ủy viên trung ương, không có khả năng tiến thêm một bước .
Ý tưởng của lão Sở gia dĩ nhiên khác biệt, Sở lão gia tử tuy là nguyên lão ở chính đàn, trải qua mưa gió càng nhiều, tự nhiên biết cách duy trì một đại gia tộc chưa chắc đã cần đi theo con đường của cha.
Sở Vân Tùng hiện tại phát triển rất tốt, địa vị trọng yếu lại không quá nhạy cảm về nhân sự, hơn nữa với mặt mũi Sở lão gia tử muốn duy trì gia nghiệp cũng không tốn quá nhiều khí lực, cho dù tiến thêm một bước trở thành đứng đầu trong mấy gia tộc tài chính cũng không khó.
Diệp Khai rất tán đồng lời của Sở lão gia tử, trên thực tế hắn cũng rõ ràng điểm này, có điều chuyện Liễu Ứng Long quả thật có chút điểm ngoài ý muốn.
Với tính cách của Diệp Khai dĩ nhiên không có khả năng thấy được Liễu Ứng Long liền rút lui có trật tự, lại càng không muốn nói Liễu Ứng Long dính vào chuyện này coi như đối đầu.
Hoặc là nói Diệp Khai cũng sẽ trao đổi nhưng với điều kiện là không vi phạm nguyên tắc làm người của hắn, loại chuyện bán đứng lợi ích quốc gia như Liễu Ứng Long làm tuyệt đối không phải đối tượng hắn có thể giao dịch.
Mấy người hàn huyên một hồi, nói chuyện cục diện quốc tế, chính trị trong nước rồi lại nói tới một số biến hóa gần đây về nhân sự và tài chính, cũng rất sôi nổi.
Sở Tĩnh Huyên dưới sự duy trì của Diệp Khai gần đây phát triển rất tốt trong thương giới. Lúc này hai người cũng không khỏi đề cập vấn đề này, Diệp Khai nói hai ba câu đề điểm khiến cô cảm thấy rất có ích.
Nhìn thấy Sở lão gia tử có chút mệt mỏi, Diệp Khai liền tính cáo từ .
Bất quá Sở lão gia tử bỗng nhiên lại mở mắt, đột ngột nói một câu,“Đêm nay ngủ ở đây đi.”