*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quãng thời gian về nước, chúng tôi gửi Kỷ Bát cho sở ủy thác quản lý thú cưng, sau khi lưu luyến nói tạm biệt con trai, tôi và Lục Thiên Húc bay trở về Trung Quốc.
Trên máy bay, tôi hỏi anh ta: “Có cần đi trình diện anh hai của anh không?”
Anh ta im lặng một lát rồi nói: “Không cần,” sau chừng vài giây, anh ta nói thêm, “Chờ em già đến mức không đánh người được, không nổi giận được, anh sẽ kể cho em nghe một chuyện.”
Những lời này của anh ta làm cho máu nhiều chuyện của tôi trỗi dậy ầm ầm: “Bây giờ kể luôn đi! Cưng à, lòng em đang xôn xao nè!”
“Ngủ đi.” Anh ta kéo bịt mắt trên đầu tôi xuống, cài kỹ giúp tôi.
“Xí.” Nói thật, tôi rất tò mò về quan hệ giữa Lục Thiên Húc và anh trai của anh ta, từ trước đến nay anh ta chưa từng nói với tôi những chuyện này, mỗi khi tôi hỏi anh ta, anh ta cứ ra vẻ “sau này sẽ từ từ nói cho em biết”.
Tuy rằng tôi không phục tình trạng “anh ta biết hết chuyện của mình, mình lại không biết chuyện của anh ta”, thế nhưng Lục Thiên Húc luôn tìm được cách làm tôi im lặng, sau đó nói với tôi: “Mai này còn rất nhiều thời gian kể cho em.”
Thế là tôi lập tức ảo tưởng hai chúng tôi ngồi trên xích đu lay động, nghe anh ta kể những chuyện đã qua, cảnh tượng này đẹp đẽ và ấm áp biết bao.
Móa, lại tiện nữa.
Đến hôm đi đón bố, chỉ có ba người tôi, mẹ tôi và Lục Thiên Húc, ý của bố tôi là, không hy vọng có quá nhiều người quen trông thấy bộ dạng thảm hại của mình, chỉ cần người nhà thân cận nhất tới đón là đủ rồi.
Tôi xin bố cho Lục Thiên Húc vào danh sách “người nhà thân cận nhất”, ông ấy mắng tôi một tiếng “không có tiền đồ” rồi bực mình gật gật đầu, tôi cười hì hì nói: “Bố, con yêu chết cái kiểu vô sỉ này của bố.”
Ông ấy liếc xéo tôi một cái: “Chờ bố ra ngoài xem có đánh chết mày không.”
Đương nhiên, lúc ra ngoài bố không có đánh tôi một trận, mà là dùng hết sức ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói: “Thằng quỷ này, lại cao hơn rồi.”
Tôi tức khắc cảm thấy mình cao vùn vụt, thế là hấp tấp hỏi Lục Thiên Húc: “Em cao hơn thật sao?”
Lục Thiên Húc và mẹ tôi cùng do dự gật đầu một cái.
Tiếp theo đó, khi nằm trong chăn bị Lục Thiên Húc thao, tôi quát to: “Ông đây đang trổ dáng, anh không thể ngược đãi người ta như vậy được”, anh ta sờ đầu tôi nói: “Lúc đấy nói hùa theo vậy thôi, đừng tin là thật.”
Tôi khóc không ra nước mắt, thật ra tôi biết chứ, nhưng mà cũng chịu không nổi anh ta nói như thế, tôi bi tráng nói với anh ta: “Thật ra mang giày giấu gót cũng đến 1m8.”
Ủa, sao lời thoại này quen tai vậy nhỉ.
“Vậy nên em cứ thẳng thắn nói em cao 1m8.”
Ơ, vẫn rất quen tai.
Tôi quyết định không để ý tới anh ta, Kỷ tiểu cúc bị thao mệt lả cần phải chuẩn bị ngủ nghỉ lấy lại sức.
Chương 57
Kỳ nghỉ hè của tôi và anh ta trôi qua khá là phong phú, hai chúng tôi bỏ ra hai tháng du lịch khắp non xanh nước biếc của tổ quốc, mỗi lần đi đến đâu, tôi cũng sẽ khắc chữ “Cửu Meo từng đến đây chơi” ở một góc nào đấy (bên cạnh có một đống vết nước khả nghi), sau đó đăng ảnh lên weibo, chia (show) sẻ (ân ái) dấu chân của mình với các bạn thân mến.
Đương nhiên, tôi vẫn sẽ Baidu* một đống tư liệu về địa điểm du lịch, vờ vịt đổi thành lời của mình rồi post lên weibo, nhìn một loạt bình luận “Uầy! Meo đại ngày càng trí thức!” “Á đù, mắt tui mù rồi” “Oa ~~ thì ra là như vậy!” “Giỏi quá ta ơi!” “Mỗi lần thấy Meo đại vừa show ân ái vừa làm bộ ra dáng, tui thấy giải trí hết sức”, tôi vô cùng thỏa mãn.
*Baidu ở đây có ý như Google ấy, bên TQ chặn Google nên người dân dùng Baidu làm công cụ tìm kiếm.
Mỗi ngày theo Lục Thiên Húc du sơn ngoạn thủy, nằm trong khách sạn show ân ái, sau đó bị anh ta thao tối tăm trời đất, tóm lại cuộc sống này vẫn sung sướng lắm.
Hai chúng tôi sẽ thường xuyên video call với bố mẹ, những lúc như thế, Lục Thiên Húc luôn đổi xoạch bản mặt tê liệt, dáng vẻ hiền hậu thấy gớm của anh ta làm tôi hết sức bàng hoàng, nhưng vì tương lai của cả hai, đương nhiên tôi rất nể tình không vạch trần anh ta.
Cứ thế, cuối kỳ nghỉ hè, tôi và Lục Thiên Húc chuẩn bị mở buổi offline lần hai, lần này người đến dự không chỉ gấp đôi lần trước, còn có không ít thành viên ở nơi xa không ngại đường sá xa xôi lặn lội tới đây, mọi người gặp mặt xong cũng không xa lạ gì, nhanh chóng cười đùa vui vẻ.
Kế đó, cái trò chơi bà mối Truth or Dare lại xuất hiện, nhưng mà lúc này đây, tôi không còn nhập nhằng với bạn nam khác, Lục Thiên Húc cũng không hôn người khác nữa.
Làm đối tượng bị chỉa mũi dùi, hiển nhiên hai chúng tôi nằm vùng cũng trúng đạn, dính vô số ám tiễn.
Trước mặt mọi người, tôi và anh ta trình diễn không biết bao nhiêu lần hôn lưỡi đại chiến, mãi đến khi tôi bị hôn đến đầu váng mắt hoa, Lục Thiên Húc mới vớt tôi khỏi buổi offline trở về nhà.
Chậc, hôm nay chơi quá sung, kỹ năng show ân ái của tôi và Lục Thiên Húc ngày càng điêu luyện, tôi có kỹ năng tôi tự hào, tôi show ân ái tôi kiêu ngạo.
Ây dà, tự thấy mình manh hết biết.
Năm tôi tốt nghiệp, công ty mà Lục Thiên Húc và Nguyễn Nguyên Nhạc đăng ký ở New York cũng chính thức bắt đầu khởi công, hai nhà chúng tôi đều dọn tới đó.
Chúng tôi tìm một căn nhà lớn cách Manhattan không xa, tạm thời sống ở đó, tiền thuê nhà đắt đến dọa người, nhưng cả bốn chúng tôi hùn lại vẫn có thể trả nổi.
Tôi và Quý Bảo Phàm đều tìm được công việc không tệ ở New York, dưới sự trợ giúp của Nguyễn Nguyên Nhạc, Lục Thiên Húc bắt đầu từ từ kế thừa phần cổ quyền mà bố mẹ để lại cũng như công ty nhỏ mà anh ta khổ cực thành lập, chưa đầy hai năm, công ty này đã được bọn họ xây dựng có tiếng có tăm.
Do tính chất công việc, một năm có 4 tháng tôi phải ở Thượng Hải, Lục Thiên Húc dứt khoát bắt đầu làm việc ở hai nơi, cùng tôi chạy đầu nọ đầu kia.
Sau khi xác nhận kỹ rằng chuyện này chỉ lợi chứ không hại cho sự nghiệp của anh ta, tôi cũng hài lòng cho anh ta bám theo.
Đương nhiên, cho dù ở 3D bận rộn cỡ nào, chúng tôi cũng sẽ không quên các bạn thân mến ở 2D, mỗi ngày luôn rút chút thời gian rảnh xử lý chuyện trong box, tán dóc về cuộc sống hằng ngày của cả hai. Cứ thế ngày qua ngày, trong số bọn họ có không ít người lập gia đình, sinh con, nhưng bọn họ vẫn suốt ngày hồ hởi hăng hái tám nhảm về đủ thứ chuyện của tôi và Lục Thiên Húc.
Mỗi năm box AS đều tổ chức offline một lần, nhờ được ủng hộ tài chính và cung cấp địa điểm, quy mô offline lớn dần qua từng năm, năm sau hoành tráng hơn năm trước.
Tôi và Lục Thiên Húc hiển nhiên năm nào cũng tham gia, trở thành đối tượng bị “YOOOO” hết tiếng này đến tiếng khác.
Đối với cuộc sống như thế, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.
Một năm rồi lại một năm, mỗi người mỗi việc đều thay đổi, nhưng mà tâm ý lại chưa bao giờ đổi thay.
Nhìn các thành viên nay đã thành gia lập nghiệp và bọn nhỏ mới gia nhập box AS, lòng tôi cảm khái vô vàn.
Ở 2D, tình yêu của tôi Lục Thiên Húc vẫn được vô số cư dân mạng chúc phúc.
Tôi muốn rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ càng thêm chói mắt dưới sự chúc phúc của những người xa lạ không quen biết.
Còn ở 3D, cuộc sống gia đình của tôi và Lục Thiên Húc cũng trôi qua yên ả, chúng tôi mài giũa lẫn nhau, thông hiểu cho nhau, cùng chậm rãi thay đổi đối phương hoặc bị đối phương thay đổi, tôi trở nên càng chín chắn, anh ta trở nên càng rộng lượng, tôi cảm thấy thế mới tốt, làm gì có người nào hay việc nào cả đời không thay đổi, chỉ cần không lãng quên ý nguyện ban đầu, chúng tôi vẫn sẽ yêu đối phương như trước.
Tôi và anh ta sẽ cáu kỉnh vì những chuyện nhỏ nhặt củi gạo dầu muối, nhưng chúng tôi sẽ lại kề vai sát cánh trước sóng to gió lớn.
Bình thường gặp anh ta thì thấy anh ta phiền, nhưng không gặp thì lại thấy bức bối, nếu như đây chính là yêu và được yêu, tôi hy vọng hai chúng tôi vẫn sẽ yêu nhau như thế, thẳng đến cuối điểm dừng sinh mạng, nằm trên giường bệnh hứa hẹn kiếp sau phải tiếp tục yêu nhau.
______________
Trở lên, là bản báo cáo về toàn bộ quá trình yêu nhau của anh và em, đoạn cuối cảm động lắm đó, không có sao chép trích văn gì đâu nha, thật sự phát ra từ đáy lòng, chứng kiến em từ một thằng ngốc biến thành một người đàn ông chín chắn, tấm lòng son sắt, trời đất chứng giám.
Bởi vậy, trẫm ở đây cầu xin Cửu Nhật ái khanh tha thứ, trẫm không bao giờ cùng Quý Bảo Phàm ra ngoài chơi đêm không về nữa!! Tất cả đều là tên súc sinh kia cầm súng ép em đi!!! Mặc dù anh ta cũng nhận sự trừng phạt tương ứng, thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ chữa lành vết thương trong lòng em!! Tin em đi mà quý ngài uy mãnh!! Moa moa! Quỳ cầu xin cho em vào nhà hu hu hu!!!
Ngày 25 tháng 11 năm 2014
Kỷ Trạch đưa bản kiểm điểm cho Lục Thiên Húc yêu dấu.
Lục Thiên Húc đọc hơn 100 nghìn chữ này, cuối cùng mới nắm được nội dung chính của bản kiểm điểm, hắn híp mắt nở nụ cười, vuốt ve Kỷ Trạch đang nằm ngủ trên giường, cúi người xuống, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Anh yêu em, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai.”
Trong lúc mê man, Kỷ Trạch chép miệng, nước miếng chảy đầy gối, mơ màng nói: “Lại là mấy lời thoại sến rện này… Ừ, thích anh, moa moa.”
“A… kình thiên trụ…”
“Hừm, a, ui ui ui.”
“Ừm… qua đây qua đây…”
Lục Thiên Húc đen mặt, tụt quần lót của Kỷ Trạch xuống, cầm lấy kình thiên trụ, thọc một cái.
Kỷ Trạch lập tức tỉnh lại: “Đậu má!! Rõ ràng ban nãy không phải như thế!!”
“Ban nãy? Ha ha.”
Lục Thiên Húc châm chọc.
“Mẹ nó, đừng có thay đổi phong cách lúc người ta chưa sẵn sàng như vậy chứ! Trung khuyển, trung khuyển đâu!”