Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 13: 13 Phòng Của J



Hạ Hựu Nhiên đi phòng của J.

Vừa bước vào liền nhìn thấy một bức tranh rất lớn, mặt trăng đỏ thẫm treo lơ lửng trên không trung phát ra thứ ánh sáng đỏ như máu, tuôn chảy xuống vườn hồng đẫm máu.

Một người không am hiểu về hội hoạ như Hạ Hựu Nhiên còn cảm thấy rùng mình.

Khó trách Hình Thiên Húc và Địch Triết Nhân vẫn luôn chần chừ không dám đi vào trong vườn, nhìn bức tranh này cũng đủ hiểu.

Đi vào sâu bên trong là bảng vẽ và một ít tranh, nhìn sơ qua có vẻ là phòng vẽ tranh, quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện chữ ký ở góc phải bên dưới bức tranh, là chữ J.

Hạ Hựu Nhiên cầm những bức tranh kia lên xem xét, tìm một cái ghế, chuẩn bị gỡ xuống bức hoạ lớn nhất ở trên tường, vừa mới đứng lên ghế, Địch Triết Nhân đã chui vào phòng, "Em muốn gỡ bức tranh này xuống sao?"
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, "Chắc mọi người chưa xem qua đâu nhỉ?"
Địch Triết Nhân tiến đến hỗ trợ, khi bức tranh được gỡ xuống, Hạ Hựu Nhiên trực tiếp đi quan sát mặt sau của nó, Địch Triết Nhân thoáng sửng sốt.

Quả nhiên, mặt sau cũng có một bức tranh.

Hạ Hựu Nhiên hỏi: "Là tranh hai mặt? Về cơ bản em đã xem qua tất cả những bức tranh ở đây, duy chỉ có bức này là vẽ cả hai mặt, vì sao hắn lại làm vậy?"
"Cái này......!Không rõ lắm."
Hạ Hựu Nhiên chắc chắn nói: "Nhất định là do mặt sau tranh đã bị dính gì đó nên hắn mới muốn vẽ lên để che giấu, nói đến màu đỏ, khả năng cao là......"

Nàng nhìn về phía Địch Triết Nhân, Địch Triết Nhân ừ một tiếng, nhấn mạnh: "Tôi nghĩ đó là máu, chi tiết này tôi và Hình Thiên Húc đã phát hiện ra từ trước."
"Vậy thì hai người rất nguy hiểm, đây là bằng chứng trực tiếp tố cáo hai người." Hạ Hựu Nhiên nhìn bức tranh, "Các anh ra khỏi phòng bằng cách nào, có tìm được manh mối gì khác không?"
"Có, lệnh trục xuất."
Địch Triết Nhân chỉ chỉ ngăn kéo của bàn vẽ, "Hoạ sĩ bị bá tước ra lệnh đuổi đi, nếu đêm nay còn chưa dọn ra ngoài thì hắn sẽ báo cảnh sát, cho hoạ sĩ ngồi tù."
"Xem ra Q không muốn ly hôn nên chọn chia tay J."
Hạ Hựu Nhiên hoài nghi nhìn Địch Triết Nhân, ánh mắt bức người, "Ngay từ đầu các anh đã biết có thi thể nhưng cố tình nói dối?"
Địch Triết Nhân cười, "Tôi không có nói dối mà, lúc đầu tôi không chắc đó là máu, chỉ cảm thấy trong vườn hoa sẽ có manh mối, làm gì có ai chỉ thông qua một bức tranh liền xác định được nơi đó dính máu, đúng không?"
Nói như vậy cũng có lý, nhưng Hạ Hựu Nhiên vẫn cảm thấy nghi ngờ Địch Triết Nhân, nàng đứng dậy đi tìm lệnh trục xuất trong ngăn kéo, xác thực đúng như lời Địch Triết Nhân nói, trong đó viết rõ ràng hoạ sĩ sẽ bị đuổi đi ngay tối nay.

Lệnh trục xuất bị vò đến nhăn nhúm, hẳn là do dùng lực quá mạnh, chứng tỏ hoạ sĩ không muốn rời đi?
Nàng lại liếc Địch Triết Nhân, Địch Triết Nhân cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người đều tràn ngập suy tính, Địch Triết Nhân lên tiếng trước: "Em vẫn nghi ngờ tôi sao? Chậc......!Yên tâm đi, tôi thật sự không phải hung thủ, nếu tôi mà là hung thủ thì hiện tại sẽ giết em."
Hạ Hựu Nhiên nói: "Nếu anh giết tôi lúc này thì tất cả bằng chứng đều hướng về anh, hết đường chối cãi, anh ở cùng tôi càng lâu thì bản thân anh lại càng an toàn."
"Ừ......! Em phân tích rất đúng, nhưng em không thấy tất cả những bằng chứng này đều rất chủ quan sao, giống như cố tình bày ra trước mặt vậy."
Hạ Hựu Nhiên phản bác: "Tương tự, bằng chứng càng chủ quan thì càng ít quan trọng, biết đâu đây lại là vỏ bọc cho tội ác của anh?"
Địch Triết Nhân bất đắc dĩ cười: "Em cũng thật dẻo miệng, làm tôi suýt bị thuyết phục luôn rồi đó, lúc nãy nhìn em ở bên cạnh Diệp Dung tỷ, mặt thì đỏ lại còn nói lắp, cứ nghĩ em cái gì cũng không biết, nào ngờ lại có thể lập luận sắc bén như vậy."
Nhắc đến Diệp Dung, ánh mắt sắc bén Hạ Hựu Nhiên dành cho hắn cũng giảm đi, dường như nảy sinh một chút mềm mại, "Tôi như vậy......!rõ ràng lắm sao?"
"Rất rõ ràng." Địch Triết Nhân bật cười, "Bỏ qua một số yếu tố bên ngoài, em có từng nghĩ đến vì sao ekip chương trình lại muốn chúng ta ghép cặp với nhau không?"
Yếu tố bên ngoài chính là nói đến độ nổi tiếng, nếu không xét đến nó thì tại sao hai người lại thành một đội?
Địch Triết Nhân chỉ nêu ra vấn đề rồi bỏ ngỏ câu trả lời, nói: "Tôi qua phòng của Q tìm, manh mối bên đó quá ít, đến lúc đó cùng nhau chia sẻ chút."
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, hỏi với trước khi hắn rời đi: "Các anh thoát ra ngoài bằng cách nào, giải mật mã ra sao?"

Địch Triết Nhân chỉ vào đống tranh trong góc, "Chơi xếp hình, ngay từ đầu chúng tôi đã nhìn thấy ánh trăng chiếu xuống mặt bàn, cũng vừa lúc nghe được tiếng đàn của em, do đó liên hệ ngay đến ánh trăng rồi dựa vào hai mảng sáng tối của tranh để ghép lại thành một vòng tròn, mật mã là ngày ghi trên tranh."
Tuy Hạ Hựu Nhiên am hiểu âm nhạc nhưng về hội hoạ thì không rành lắm, nàng vẫn hay nghe Diệp Diệc Hàm khoe khoang, nói bạn trai nàng xuất thân từ Học viện Mỹ thuật TW, trong một lần đi thi vẽ đã bị nhìn trúng.

Lần theo gợi ý của Địch Triết Nhân, Hạ Hựu Nhiên đem các bức tranh ở trong góc ra ghép lại với nhau, sắp xếp theo thứ tự, câu trả lời dần dần xuất hiện, càng sát thời gian của lệnh trục xuất, tranh vẽ của hoạ sĩ lại càng trở nên cuồng dã, màu sắc sáng hơn, từ đen —— đỏ thẫm —— cuối cùng là đỏ tươi như máu, Hạ Hựu Nhiên nhìn về phía bức tranh lớn.

Chính là......!cảm giác có chỗ không đúng.

Mỗi hoạ sĩ ắt hẳn sẽ có một phong cách cố định, nhưng cảm giác mà bức tranh lớn kia mang đến cho nàng cùng độ đậm nhạt của màu sắc có gì đó sai sai.

Là bởi sát ý ở bên trong quá nặng sao?
Hạ Hựu Nhiên muốn đi qua phòng khác để xác nhận, vừa đến cửa, căn phòng đột nhiên tối om, cửa phòng cũng tự động đóng lại.

Chính là hung thủ, lâu đài đã kích hoạt cơ chế tự động bảo hộ.

Trên sổ ghi chú của Diệp Diệc Hàm có ghi, lâu đài bị cúp điện một lần, cửa phòng đều khoá kín, là ai ở trong phòng của Diệp Diệc Hàm?
Rất nhanh sau đó loa thông báo lại vang lên.

【 Chú ý! Người chơi thứ hai đã bị loại! 】
Sau đó trên hành lang truyền đến tiếng vang của lục lạc, leng keng, hung thủ đang chạy đến, tiếng lục lạc ở cổ chân cảnh báo cho tất cả người chơi.


Tiếng lục lạc đột ngột im bặt, dừng ngay trước cửa phòng của Hạ Hựu Nhiên, hung thủ quan sát cảnh cửa sau đó nhẹ nhàng đẩy vào.

Muốn đi vào sao? Nếu hung thủ muốn giết nàng thì chắc chắn là do nàng đã phát hiện được điểm mấu chốt, không thể hoảng loạn.

Hạ Hựu Nhiên lùi về sau một bước, tiếng lục lạc cũng theo đó vang lên, hung thủ lại dùng sức đẩy cửa, Hạ Hựu Nhiên chạy đến trốn trong góc phòng, tim đập thình thịch, tất cả nỗi sợ hãi được phóng thích trong bóng tối, Hạ Hựu Nhiên không muốn chết sớm như vậy.

Một phút sau, bên ngoài không còn động tĩnh, có thể nghe được tiếng của Hoàng lão sư ngoài hành lang, "Được rồi, cửa phòng đã mở, mọi người mau ra ngoài xem là ai bị loại."
Trong phòng quá tối, ánh trăng bên cửa cũng chỉ nhàn nhạt, Hạ Hựu Nhiên hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài gặp mọi người nhưng chủ yếu vẫn là gặp nghi can trong lòng nàng.

Đang nhìn thì cảm giác có một ánh mắt ở sau lưng, Diệp Dung đứng phía sau nàng, hơi nhíu mày, "Nhìn gì mà xuất thần vậy, lại còn kiễng chân?"
"Nhìn hung thủ." Hạ Hựu Nhiên thì thầm rồi lại vươn cổ nhìn, "Em khá nghi ngờ Địch Triết Nhân và Hình Thiên Húc, anh ta ra khỏi phòng không bao lâu thì cúp điện, chị có nhìn thấy anh ta không?"
Diệp Dung lắc đầu.

"Vậy em đi phía trước xem thử."
Nói xong thì nắm lấy tay cô.

Diệp Dung tiến về phía trước, khẽ nói: "Ở cạnh chị mà còn muốn chạy loạn sao, lúc nãy cúp điện làm chị sợ muốn chết, chỉ lo em bị loại."
Nhéo một cái, vành tai Hạ Hựu Nhiên đỏ bừng, vừa rồi nàng cũng rất sợ, nếu nàng bị loại thì sẽ không thể chơi tiếp với Diệp Dung, lòng bàn tay nàng bắt đầu nóng lên, có cảm giác không chân thật.

"Em vẫn sống mà." Hạ Hựu Nhiên nói nhỏ, "Em sẽ không bị loại."
Diệp Dung thả tay ra, hất cằm, dắt nàng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tốt nhất là từ giờ em hãy ở bên chị, không tách rời, ừm......!Lúc nãy em có lo lắng cho chị không?"
Lo lắng sao? Hình như nàng không quá lo lắng, Diệp Dung ở trong lòng nàng luôn vô cùng quan trọng, Hạ Hựu Nhiên âm thầm tự kiểm điểm.


Diệp Dung nói: "Lần sau phải lo lắng cho chị."
"Dạ......"
Diệp Dung cũng thật oái oăm, nếu như khi nãy các nàng ở cùng nhau mà hung thủ tới gõ cửa, nàng sẽ nắm chặt tay Diệp Dung và bảo vệ cô ấy.

Sau khi mọi người gặp nhau thì xác định được người bị loại.

Hoàng lão sư bình tĩnh nói: "Là Trần lão sư bị giết."
"Trần lão sư?" Hạ Hựu Nhiên giật mình, Trần lão sư vô cùng cơ trí, đặc biệt là khi truy tìm manh mối cùng các nàng, sao có thể bị loại sớm như vậy? Điều này......!thật khó tin đúng không?
Mọi người đi đến căn phòng mà Trần lão sư vừa vào, cũng chính là phòng có lá Joker, cửa mở ra, trong phòng chỉ còn lại hình nộm thi thể Trần lão sư.

Địch Triết Nhân nói: "Trần lão sư nhất định là phát hiện ra gì đó, căn phòng này chắc hẳn không đơn giản như vậy, lát sau chúng ta phải tìm kỹ lại một lượt."
Hình Thiên Húc cau mày, "Tại sao khi nãy lại xảy ra cúp điện, là đặc quyền của hung thủ sao? Nếu thật vậy thì chẳng phải hung thủ giết chúng ta dễ như trở bàn tay à?"
"Không phải, đó là cơ chế tự động bảo hộ của lâu đài, trong sổ ghi chú có nhắc đến, hắn phải tìm ra được cơ quan này và khởi động nó thì mới có cơ hội để giết người hoặc chạy trốn, chúng ta cần tập trung tìm kiếm vị trí của cơ quan này." Hạ Hựu Nhiên bình tĩnh phân tích, lại nhìn về phía hai người đang ngồi xổm dưới đất, nói: "Tôi vừa tìm được một thứ trong phòng của các anh."
"Thứ gì?"
"Khay màu sơn dầu." Hạ Hựu Nhiên nhìn bọn hắn, "Nốt đỏ trên tay nạn nhân chính là màu sơn dầu đúng chứ, trong lúc tôi đang trốn hung thủ thì tìm thấy nó dưới chân bàn, vật này là do các anh giấu đúng không?"
Màu sơn dầu quả thực là một chứng cứ trực tiếp.

Diệp Dung nhìn Hạ Hựu Nhiên tán thưởng, "Em tìm được nhiều đồ vật như vậy sao?"
Hạ Hựu Nhiên nghĩ đến lúc nãy Địch Triết Nhân nói nàng như một con người khác khi ở cạnh Diệp Dung, lập tức ngẩng đầu, khẽ hắng giọng, "Để xem hai người bọn họ giải thích như thế nào."
"Nếu thật sự là bọn họ thì đúng là rất thú vị, tương ái tương sát, đã từng thân mật khăng khít nhưng đến cuối cùng vẫn tàn sát lẫn nhau." Diệp Dung gật gù, "Bảo sao chương trình này lại hot."
Các nàng thì thầm to nhỏ xong, ở bên kia Hình Thiên Húc và Địch Triết Nhân bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh giải thích: "Không phải tôi, tôi không có giấu nó.".