Chiếc đầu của Lương Tiện Nhi rời khỏi thân thể, bởi vì thế tới rất mạnh, thế kiếm cực nhanh, cho nên vẫn đang bay, còn đang bay, bay qua mái ngói lưu li phát ra lân quang khi ánh trăng chiếu rọi, bay qua đường dài ngõ hẹp trải đá xanh bị bóng đêm che lấp, bay qua trên điện Kim Loan, bay qua dòng sông hộ thành lẳng lặng xa xăm, bay qua cây nguyệt quế trong hậu viện phủ Lương Tư Công, bay qua bầu trời, bay qua phố xá, bay qua miếu thờ, bay qua cây đào mùa xuân nở rộ, sau một tiếng “cộp” rơi xuống trong viện này.
Bởi vì một kiếm kia quá nhanh, Lương Tiện Nhi còn chưa kịp nhắm mắt lại.
Bởi vì hắn chưa nhắm mắt, cho nên có thể thuận gió thực hiện một chuyến lữ trình cuối cùng trong cuộc đời này của hắn.
Dùng đầu của hắn.
Không biết cuộc hành trình không mang theo thân thể, có phải càng tự do tự tại, vui vẻ thoải mái hơn thân thể cùng đi hay không?
Không biết chiếc đầu đang bay có cảm thấy cơn đau rời cổ hay không?
Không biết có phải bởi vì bay quá nhanh, ngược (hay là đón) gió mà đi, khiến cho cặp mắt đang mở lớn không được thoải mái lắm hay không?
Không biết.
Bởi vì chúng ta không phải là Lương Tiện Nhi.
Chúng ta không thực hiện cuộc lữ trình này.
Chúng ta cũng không đứt đầu.
“Bộp”, chiếc đầu kia rơi xuống con đường trong viện này, hơn nữa tiếp tục lăn, lăn, lăn, lăn, lăn, lăn qua.
Nhìn thanh thế và khí thế của chiếc đầu này, còn không biết sẽ lăn bao xa, bao lâu, bao dài, nhưng nó lại đụng phải một đôi chân.
Đôi chân này đang đi trên đường gạch trong viện lớn.
Chân đột nhiên dừng bước.
Trên mắt cá chân là vạt áo bào rũ xuống, áo bào bằng vải thô sáng như trăng, lại dùng vải lụa màu bạc nhạt khảm ven rìa.
Chân có một ngón giữa lớn.
Bước chân dừng lại, người nọ lập tức khom người, vơ một cái cầm chiếc đầu (đang lăn) kia trong tay.
Người này một tay nâng đầu, mượn ánh trăng quan sát. Trông thấy chiếc đầu kia cũng đang trợn mắt nhìn y, giống như có rất nhiều lời muốn nói, đang nói…
Đáng tiếc đầu đã đứt, người đã mất, có lời cũng nói không ra.
Lương Tiện Nhi đã nói không nên lời.
Nhưng người nhặt được chiếc đầu của hắn lại muốn nghe.
Bởi vì đầu trên cổ người này vẫn còn.
Đầu, chưa đứt.
Người chưa từng đứt hơi, nếu như không muốn đứt đầu tắt thở quá nhanh, tốt nhất nên nghe một chút những lời đã nói, những chuyện đã làm trên đời này của người đã đứt hơi đứt đầu.
Người càng thông minh càng nên như thế.
Lãnh tụ càng khôn khéo càng nên như vậy.
Người tối hôm đó nhặt chiếc đầu này lên, tuyệt đối là một lãnh tụ anh minh.
Một kỳ tài hiếm thấy trên giang hồ, trong võ lâm, cũng là một nhân vật tuyệt thế từng vạn kiếp bất phục, bại rồi đứng lên, đặt mình vào chỗ chỗ chết để tìm đường sống.
Y là “lâu chủ thay mặt” của Kim Phong Tế Vũ lâu, một trong ba thế lực lớn tại kinh thành hiện nay, cũng là “tháp chủ thay quyền” của Tượng Tị tháp, nòng cốt của thế lực bạch đạo.
Y họ Thích, tên là Thiếu Thương.
Y từng có ngoại hiệu là “Cửu Hiện Thần Long”, nhưng gần đây người ta lại gọi là “Độc Tý Thần Bổ”.
Y thật sự là độc tý, bởi vì y chỉ còn lại một tay.
Y từng hô mưa gọi gió, thiếu niên đắc chí, dùng một thân tuyệt kỹ kinh người, nổi bật xuất chúng, trở thành nhân vật đỉnh cao trong thế hệ mới của võ lâm.
Y trước tiên giúp đỡ Lôi Quyển, một nhân vật kiệt xuất trong Giang Nam Phích Lịch đường, tính tình ngang ngược, tự thành một phái, cùng với Thẩm Biên Nhi, trong vòng ba năm ngắn ngủi sáng lập nên Tiểu Lôi môn, sau đó thành công lui thân. Lại cùng với đám hồng phấn tri âm Tức Hồng Lệ, Đường Vãn Từ, Tần Vãn Tình, trong vòng ba năm xây dựng Toái Vân uyên, Hủy Nặc thành lớn mạnh, trở thành một chủ lực mạnh mẽ trong bạch đạo.
Nhưng y bản tính phong lưu, tình tính bất kham, cuối cùng không thể ở lại nơi nào. Cộng thêm triều đình hủ bại, ngoại địch đến gần. Y không tiếc xông pha mạo hiểm, trước tiên giả vờ đoạn tuyệt, vạch rõ giới hạn với Toái Vân Uyên của Tức đại nương, Đường nhị nương, Tần tam nương. Lại một mình chiến đấu với Liên Vân trại, nơi giặc cỏ hào kiệt tụ tập lúc đó, một kiếm đánh bại chín đại trại chủ, khiến mọi người ủng hộ y lên làm tổng trại chủ. Y liền lợi dụng đội quân mạnh mẽ này, vì dân trừ hại, thay trời hành đạo, ngoài kháng quân Liêu Tây Hạ, trong trừ tham quan nịnh thần. Lục lâm võ lâm, hai phe hắc bạch gần như đều xem y là người đứng đầu.
Lúc y nắm giữ Liên Vân trại không chịu triều đình mua chuộc, trước tiên trở mặt tuyệt tình, giả vờ thành thù với Tiểu Lôi môn, Hủy Nặc thành, là vì không muốn liên lụy đến bằng hữu, ân nhân và người yêu của mình. Đồng thời trong khi quân Tống và giặc ngoại giao chiến với nhau, y vẫn có thể thúc đẩy Liên Vân trại binh hùng tướng mạnh, trở thành nghĩa quân trên giang hồ kỷ luật nghiêm minh, riêng một ngọn cờ, “chỉ làm việc vì bách tính, không nhìn sắc mặt của cẩu quan”, vừa lúc tương đồng với danh vọng và ý chỉ của Tô Mộng Chẩm vừa mới nắm giữ Kim Phong Tế Vũ lâu trong kinh thành, cũng phối hợp từ xa.
Lúc ấy, thanh niên Tô Mộng Chẩm đã là thủ lĩnh một phương trong kinh thành, cùng với thiếu hiệp Thích Thiếu Thương độc bá một phương trên giang hồ, hai người chưa từng gặp mặt, không có duyên diện kiến, nhưng hai bên đều là hào kiệt tông chủ, anh hùng trọng anh hùng.
Cũng vì sự trân trọng chí hướng tương đồng này, Thích Thiếu Thương đã phá cách đề bạt một nhân vật kiệt xuất khác là Cố Tích Triều, để hắn cùng làm chủ Liên Vân trại, đối xử chân thành, mưu đồ đại nghiệp.
Nhưng Cố Tích Triều lại bị triều tướng Thái Kinh âm thầm xúi giục, thừa dịp ám toán, trước tiên chặt đứt một tay của Thích Thiếu Thương, gần như giết sạch huynh đệ, đệ tử của Thích Thiếu Thương trong Liên Vân trại, lại đuổi giết ngàn dặm, khiến cho Cửu Hiện Thần Long hiểm tử hoàn sinh, trải hết gian khổ, còn khiến cho Tiểu Lôi môn, Hủy Nặc thành, “Bổ Thần” Lưu Độc Phong, Vi Áp Mao, Cao Kê Huyết, Hách Liên Tiểu Yêu,Thanh Thiên trại, Bí Nham động, Thần Uy tiêu cục, nha sai của Tư Ân trấn, cao thủ trong Đào Đào trấn vân vân, thậm chí Tứ Đại Danh Bổ cũng bị cuốn vào trong vòng nước xoáy đuổi giết truy bắt này, tử thương la liệt, liên lụy rất nhiều.
Thảm chiến nhiều năm, trăn trở mấy bận, Thích Thiếu Thương được danh bổ Thiết Thủ và Vô Tình giúp đỡ, cuối cùng có thể sửa lại án sai, chẳng những trở mình mà còn báo được đại thù.
Nhưng trận tai kiếp trốn chạy dài đằng đẵng kia chẳng những khiến Thích Thiếu Thương trải hết gian khổ, cũng khiến cho sự nghiệp, nhân thủ mà Thích Thiếu Thương vất vả xây dựng hoàn toàn mất hết. Càng đau thương là sau khi y trải qua trận huyết kiếp này, chưa kịp thờ phào, mọi sự chỉ mới bắt đầu chỉnh đốn, Tức đại nương vốn cùng y một đường chiến đấu khắp nơi, sinh tử gắn bó lại có hoài bão khác, đã rời khỏi y.
Thương tâm còn thương nặng hơn so với thương thân, tuyệt vọng còn vô vọng hơn so với thất vọng.
Đến lúc này, Thích Thiếu Thương rõ ràng chỉ còn lại một mình, không có gì cả, giống như đã nản lòng thất chí, chỉ muốn sống những ngày còn lại.
Ngay cả Thiết Thủ từng vì nghĩa trợ giúp Thích Thiếu Thương, trong chuỗi chiến dịch này cũng trải hết tang thương, nhìn thấu tình đời, thậm chí đối với chức trách do mình quản lý cũng sinh ra chất vấn, cảm thấy mâu thuẫn.
Rốt cuộc y làm “danh bổ” có tận trung với chức phận trừ bạo an dân hay không?
Rốt cuộc có vương pháp, công lý hay không? Trên đời có thiên lý, công đạo hay không? Thiên hạ có báo ứng, pháp lý hay không? Rốt cuộc pháp lớn hơn hay là tình lớn hơn?
Đạo cao hay là ma lớn? Hành vi của y rốt cuộc là nối giáo cho giặc, hay là trừ bạo giúp yếu? Y thân là danh bổ, trước đây điều tra án kiện là vì tiếp tay cho giặc hay là hả hê lòng người?
Những nghi vấn này quanh quẩn trong lòng Thiết Du Hạ, thậm chí có một thời gian y mai danh ẩn tích, lưu lạc giang hồ, ngay cả “bổ khoái” cũng không làm nữa.
Gia Cát tiên sinh là ân sư thụ nghiệp của Tứ Đại Danh Bổ, có thể hiểu được tâm tình của Thiết Thủ. Y cũng cho phép đệ tử Thiết Thủ vốn thành thật chất phác nghỉ một thời gian để chấn chỉnh tâm tư.
Thích Thiếu Thương lại khác.
Y không ngã xuống.
Y một tay, một thân, một mình thương tình, ngược lại càng vững vàng, càng dũng mãnh, càng kiêu ngạo.
Trải qua nhiều đả kích như vậy, chỉ cần người chưa chết, chí chưa tiêu, chỉ cần có thể sống tiếp, y sẽ sống một cách oanh oanh liệt liệt, khoái khoái hoạt hoạt.
Y kiên định không dao động.
Y càng không có nỗi lo về sau.
“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”, câu này cần phải nghi ngờ chất vấn, bởi vì trên đời thật sự có một số chuyện, cho dù là người rất hữu tâm, cực hữu tâm, vạn phần hữu tâm cũng không làm được.
Bất kể ngươi có lòng đến đâu, cũng không thể gọi người chết sống lại là sống lại, muốn mặt trời không xuống núi là mặt trời sẽ không xuống núi; nếu như ngươi yêu nàng, nàng sẽ tình sâu thắm thiết với ngươi sao?
Có điều, trên đời cũng thật sự không có việc khó, chỉ cần là người có lòng đồng thời có tài, tốt nhất là còn có vận may.
Không ai có thể phủ nhận, Thích Thiếu Thương rất có tài năng, hơn nữa còn tài tình.
Trải qua trận hạo kiếp kia, y đã trở nên sắt đá, cũng quyết tâm phải tiếp tục sống.
Mặc dù bởi vì y quá tín nhiệm huynh đệ của mình, quá tin tưởng người khác mà trúng phải độc thủ, đến nỗi mình cụt một tay, đoạn tình lẻ loi trên đời. Trong quá trình chạy trốn, y còn liên lụy đến không ít người, nhiều người (thậm chí mới quen hoặc cũng không có giao tình sâu nặng) cũng mạo hiểm che chở, cùng y sống chết, rất nhiều nhân vật tài giỏi đều chết trong chiến dịch này, trong một kiếp này. Nếu đã có nhiều người muốn y chết như vậy, nhiều người chết vì y như vậy, y phải sống tiếp vì những người đã hi sinh này, làm những chuyện mà bọn họ chưa kịp làm, làm những chuyện mà mình muốn làm nhưng còn chưa làm, không dám làm, như vậy mới không phụ sự hi sinh của bọn họ, hơn nữa cũng tìm được ý nghĩa sống sót của mình.
Con người luôn thích chúc người khác “thuận gió thuận nước”, nhưng người sống trên đời cũng nên làm một số chuyện ngược gió, ngược nước. Không theo gió, không thuận nước, trước ngàn vạn người ta vẫn tiến, đây là sự kiên cường của Thích Thiếu Thương gặp nạn không chết.
Huống hồ y đã mất đi Tức đại nương.
Chuyện bi ai nhất không gì hơn tâm chết.
Con người của y chưa chết, cho nên y cũng chỉ có thể gởi gắm tinh thần ý chí vào chuyện mà y muốn làm.
Gia Cát tiên sinh nhìn trúng điểm này, cũng nhìn chuẩn điểm này.
Cho nên y mời Thích Thiếu Thương vào kinh. Trong lúc Thiết Thủ đang hoang mang, suy nghĩ, một lần nữa tìm kiếm hướng đi cho mình, Gia Cát tiên sinh đã xin Thích Thiếu Thương tạm thay vị trí của Thiết Thủ.
Vì vậy trong thời gian này, “Độc Thủ” Thích Thiếu Thương đã thay thế “Thiết Thủ” Thiết Du Hạ trong Tứ Đại Danh Bổ.
Bởi vì Thích Thiếu Thương thông minh cơ trí, sẵn sàng đánh giết liều mạng để giải quyết án kiện, cộng thêm giao tình quen biết trên giang hồ, cho nên công tích phá án, điều tra, vì dân trừ hại tuyệt đối không dưới Thiết Thủ, cũng quyết không thua kém so với Vô Tình, Lãnh Huyết, Truy Mệnh.
Cho đến khi Thiết Thủ gặp phải một vài biến cố, khiến y có thể sớm ngày đột phá, trải qua quá trình “thấy núi không phải núi”, tiến vào cảnh giới “thấy núi vẫn là núi”, một lần nữa trở lại hàng ngũ bổ khoái, trở về dưới trướng của Gia Cát tiên sinh.
Lúc này Thích Thiếu Thương muốn lặng lẽ rút lui.
Gia Cát tiên sinh cũng đồng ý chuyện này. Mặc dù Thích Thiếu Thương rất có tài năng, nhưng tâm tính kiêu hùng vẫn lớn hơn pháp lý quy luật, tác phong dân gian vẫn nhiều hơn công sai quy tắc.
Muốn Thích Thiếu Thương cả đời làm chức vị bổ đầu, tuy có thừa khả năng, nhưng vẫn có điểm không đủ, lãng phí có hại.
Nhưng Gia Cát tiên sinh cũng không muốn thấy một nhân tài kiệt xuất như Thích Thiếu Thương lưu vong dân dã, trở thành giặc cỏ, không thể hữu dụng cho đời, tâm tình khó giải.
Y muốn an bài một đường ra cho Thích Thiếu Thương.
Triều đình không thích hợp với Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương không thích làm quan. y vốn chán ghét khinh bỉ quyền quý nịnh thần đương thời.
Gia Cát tiên sinh cũng không muốn Thích Thiếu Thương lập tức trở về giang hồ. Rồng vào biển rộng, một khi ở trong hoàn cảnh đó, biết đâu Thích Thiếu Thương sẽ dùng tài năng và thực lực của y chính diện đối kháng với triều đình, quân Tống.
Đây cũng là chuyện Gia Cát tiên sinh không muốn thấy.
Tống đình không thể bổ nhiệm tướng hiền, không thể lưu giữ người hiền, đến nỗi nhân tài đều bị bức phản, trở thành lực lượng chính nghĩa đối kháng với triều đình.
Một khi lòng dân quay lưng, đại thế sẽ không thể níu giữ.
Loại nhân tài giống như Thích Thiếu Thương là người mà binh gia phải tranh giành.
Gia Cát tiên sinh vì nước yêu tài, thật không muốn “thả” Thích Thiếu Thương đi.
Đúng lúc này, trong kinh thành lại xảy ra biến cố trọng đại.
Ban đầu ba thế lực võ lâm lớn trong thành là Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên minh. Sau đó lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Phong Vũ lâu và đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường liên thủ hiệp lực, đánh trọng thương minh chủ Quan Thất của Mê Thiên minh. Sau một phen huyết chiến, Quan Thất giống như điên cuồng, lại giống như ngu ngốc, tuyệt tích giang hồ. Trong kinh chỉ còn lại Phong Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đứng sóng đôi.
Kim Phong Tế Vũ lâu do Tô Mộng Chẩm thống lĩnh là một lực lượng chính nghĩa duy nhất trong kinh thành không chịu thừa tướng Thái Kinh thao túng. Y giỏi về dùng người, tiếc tài như mạng, nhanh chóng đề bạt Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, cuối cùng bày cục giết chết Lôi Tổn, đánh cho Lục Phân Bán đường và thế lực Thái Kinh không thể phản kháng.
Nhưng đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán ở trong triều đã lâu, cáo già xảo quyệt, đã âm thầm mua chuộc Bạch Sầu Phi, đánh Tô Mộng Chẩm bị thương, đoạt được quyền hiệu lệnh Kim Phong Tế Vũ lâu, khống chế nhân vật võ lâm hai phe hắc bạch trong kinh thành.
Có điều sâu có trăm chân, chết mà vẫn cứng. Tô Mộng Chẩm lại mượn lực lượng của phe phái đối địch là Lục Phân Bán đường, cộng thêm Vương Tiểu Thạch trí dũng song toàn, liều chết dốc sức, cuối cùng đã giết chết Bạch Sầu Phi. Nhưng Tô Mộng Chẩm vì không chịu Thái Kinh, Lôi Thuần và Lục Phân Bán đường khống chế, đã bỏ mình tại trận.
Vì vậy Vương Tiểu Thạch đã trở thành thủ lĩnh quần long trong kinh.
Nhưng Thái Kinh há có thể cho phép trong thành có một nhân vật như Vương Tiểu Thạch? Hắn mượn thiên tử hạ lệnh xử trảm bằng hữu của Vương Tiểu Thạch là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, lại mai phục cao thủ trọng binh, muốn một lần tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ lâu và nhân vật võ lâm bạch đạo ủng hộ Vương Tiểu Thạch. Nhưng không ngờ, trong lúc quần hiệp đang liều mình cứu Đường, Phương, Vương Tiểu Thạch lại phản kích giết vào Hoàng Long, đánh lén Thái Kinh, uy hiếp hắn, chẳng những muốn hắn lập tức thả hai người Phương, Đường, còn không cho truy cứu quần hiệp cướp pháp trường.
Thái Kinh bởi vì bị Vương Tiểu Thạch nắm thóp, đành phải giả vờ đồng ý. Vương Tiểu Thạch biết Thái Kinh không tha cho hắn, càng không muốn liên lụy đến huynh đệ trong lâu, cho nên dẫn theo các huynh đệ “đã lộ mặt” trong hành động lần đó rút khỏi kinh sư. Trên đường phải giao chiến, chạy trốn khỏi đám sát thủ, cao thủ do đám người nịnh hót Thái Kinh phái ra, một mặt còn phải ứng phó với một thế lực quý tộc khác mới nổi lên trong kinh thành là tập đoàn Hữu Kiều, từ trong kinh đuổi đến.
Vương Tiểu Thạch dẫn người chạy trốn theo tuyến đường quanh co ngoằn nghèo, cũng có mục đích của hắn. Nhưng trước khi hành động, hắn từng thông báo với sư thúc Gia Cát Tiểu Hoa, lại xin sau khi hắn trốn khỏi kinh sư, có thể ra sức chiếu cố cho đám hảo hán của Kim Phong Tế Vũ lâu, hắn mới có thể yên tâm đi được.
Gia Cát Tiểu Hoa làm theo ý nguyện, lập tức giới thiệu một người, đó là Thích Thiếu Thương đang sắp rời đi.
Lại càng không ngờ, Vương Tiểu Thạch và Thích Thiếu Thương vốn là chỗ quen biết cũ.
Năm đó khi Thích Thiếu Thương gặp nạn, Vương Tiểu Thạch từng chạy đến tương trợ. Chỉ tiếc lúc đó Liên Vân trại đã vật còn người mất, Thích Thiếu Thương bị thương chạy trốn, hành tung bí hiểm, bày bố nghi trận, hành động bí mật, Vương Tiểu Thạch vẫn không thể gặp được Thích Thiếu Thương, không thể kịp thời giúp đỡ y.
Nếu như lúc đó Thích Thiếu Thương có thể gặp được Vương Tiểu Thạch sớm hơn một chút, cục diện có lẽ sẽ không như vậy. Có lẽ Thích Thiếu Thương sẽ báo thù rửa hận, lấy lại uy danh sớm hơn, mà Vương Tiểu Thạch cũng sẽ không vào kinh thành chuyến đó.
“Vào kinh thành” khiến Vương Tiểu Thạch cuối cùng trở thành thủ lĩnh quần long, nhưng cũng trở thành đích ngắm của mọi người.
Thích Thiếu Thương cũng coi trọng Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch (còn có Gia Cát tiên sinh) hi vọng Thích Thiếu Thương có thể tạm thời gánh vác trách nhiệm lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Muốn ngồi lên vị trí này, cần phải có mười điều kiện tiên quyết.
Một, võ công phải giỏi (võ công không giỏi, ai có thể hàng phục quần long quần hùng).
Hai, danh vọng phải cao (Thích Thiếu Thương vốn là long đầu của lục lâm, sau khi chạy trốn, có thể sửa án, trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết đám bại hoại quan trường như Hoàng Kim Lân, Văn Trương, càng thanh danh lừng lẫy, không ai sánh bằng).
Ba, phải có thể chịu khổ (người nào có “lai lịch” hơn so với Thích Thiếu Thương vốn cương quyết ngang ngược, nhưng lại thành chim sợ cành cong, bị hàm oan trong thời gian dài, chúng bạn xa lánh, nhưng vẫn có thể trở mình được).
Bốn, phải đủ trẻ tuổi (Thích Thiếu Thương vốn không lớn hơn Vương Tiểu Thạch bao nhiêu. Muốn ngồi lên vị trí đệ nhất của võ lâm bạch đạo trong kinh thành, không đủ trẻ tuổi, không có tinh thần, nhuệ khí không đủ, thiếu chí tiến thủ, vậy thì tuyệt đối không được).
Năm, phải biết khôn khéo (nói cách khác là mưu trí phải cao. Phải có thể giao thủ, đọ sức với kinh sư đệ nhất quyền thần là huynh đệ Thái Kinh và Thái Biện, cùng với nhân vật ẩn giấu chân tướng trong Lục Phân Bán đường là Lôi Thuần và Địch Phi Kinh, còn có cao thủ đang rình rập trong tập đoàn Hữu Kiều là Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung. Uy vũ có lực nhưng trí mưu không đủ, đó giống như là thiêu thân dập lửa vậy).
Sáu, tốt nhất còn phải có thế lực riêng (điểm này là phụ thêm, nhưng cũng là cần thiết. Những thế lực mới trong kinh thành, mỗi người đều có chỗ dựa, nắm giữ binh quyền, hoặc hợp tung, hoặc liên hoành (1). Nói tóm lại, ai có thế lực lớn nhất, binh mã nhiều nhất, cao thủ mạnh nhất, người đó chính là lão đại. Đấu tranh là luận thế không luận nghĩa, đấu sức không đấu khí. Sau khi Tô Mộng Chẩm chết, Bạch Sầu Phi mất mạng, Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn có thể đứng vững không ngã, đó là nhờ Vương Tiểu Thạch nhanh chóng kết hợp các thế lực khác như hai đảng Phát Mộng, Tượng Tị tháp. May mắn, điểm này cũng không làm khó được Thích Thiếu Thương, bởi vì y vốn có danh vọng hiệu triệu đồng đạo lục lâm, cộng thêm trong thời gian chạy trốn, y đã kết nạp không ít kỳ nhân dị sĩ, trực tiếp hoặc gián tiếp xây dựng không ít quan hệ hữu nghị. Hôm nay những người này đều thành tư nguyên ủng hộ y. Càng đáng quý là y còn có giao tình sâu sắc với Hủy Nặc thành, Tiểu Cư môn, Toái Vân uyên, Liên Vân trại, Thanh Thiên trại, Bí Nham động, cho dù y làm gì, xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ vì y ra sức, tận lực, quên mình).
(1) Kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc, xem thêm ở đây:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Tung_Ho%C3%A0nh_gia
Bảy, phải được Vương Tiểu Thạch tín nhiệm (điểm này đã sớm không thành vấn đề, nếu không thì Vương Tiểu Thạch cũng không chịu, không dám, không yên lòng giao Kim Phong Tế Vũ lâu cho y).
Tám, chính y cũng phải có ý nguyện này (không phải người người đều dám đứng ra gánh lấy “oan uổng” này, nhận lấy “vấn đề khó giải quyết” này).
Chín, phải được các huynh đệ đương gia của Phong Vũ lâu, Tượng Tị tháp tín nhiệm và khâm phục (Thích Thiếu Thương vốn có loại mị lực này, đó là do trời sinh. Mị lực và năng lực khác nhau. Năng lực là tài năng, tài năng thì có thể bồi dưỡng; còn mị lực lại là thiên tư do trời sinh, không phải là người người nói có, muốn có là có được).
Mười, phải dám đối kháng với Thái Kinh (Thái Kinh rất được thiên tử sủng ái, lại cấu kết với đám người Lương Sư Thành, Vương Phủ, Đồng Quán, Chu Lệ, Lý Ngạn, vây cánh trải rộng triều đình và bên ngoài, tay chân trong võ lâm vô số. Trong thiên hạ người có thể đối địch với hắn đã hiếm thấy, có thể đối địch với hắn hơn nữa dám đối địch đúng là có một không hai. Vừa lúc, Thích Thiếu Thương và Thái Kinh đã là cừu địch nhiều năm, có thù không đợi trời chung, huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu hoàn toàn không cần lo lắng người của đảng Thái Kinh có thể mua chuộc được Thích Thiếu Thương. Loại người như Thích Thiếu Thương, giống như sống là để khiến cho đám “lục tặc” Thái Kinh “ăn ngủ không yên” vậy).
Những điều kiện này Thích Thiếu Thương đều có đủ.
Y vừa nghe Gia Cát thuật lại thỉnh cầu của Vương Tiểu Thạch, hơn nữa tùy thời phải lưu vong chạy trốn, có lẽ khiến cho y nhớ tới cuộc sống lưu vong của mình năm đó, sau khi hơi do dự, cuối cùng kiên quyết đồng ý.
Y nguyện ý đảm nhiệm chức vụ lâu chủ thay mặt của Kim Phong Tế Vũ lâu trong lúc Vương Tiểu Thạch lưu vong.
Vinh nhục không tính, sinh tử không màng.
Trên thực tế, chỉ cần y (bất kể là ai) vào giờ phút này ngồi lên vị trí này, e rằng cũng phải đặt sinh tử vinh nhục sang một bên.
Y chỉ có một “điều kiện”.
- Bảo Tiểu Thạch Đầu trở lại sớm một chút. Ta chỉ là thay mặt, giữ được nhất thời là nhất thời, giữ đến một hơi cuối cùng mà thôi. Nhưng các huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng đều đang chờ hắn. Bảo hắn khi nào xong chuyện, sóng gió đi qua, có thể về nhanh thế nào thì về nhanh thế nấy. Gánh nặng này của ta có thể gỡ bỏ, trở về với đại giang đại hồ của ta, trải qua sóng to gió lớn của nó. Xin ngài hãy bảo hắn trở lại sớm một chút, ta chẳng những để trống chỗ chờ đợi, còn sẽ tận lực vì hắn làm một số chuyện, để khí hậu ở nơi này sớm mưa tạnh trời trong.
- Chúng ta chờ hắn sớm ngày trở lại.
- Ta chờ hắn trở lại.
Thích Thiếu Thương cũng không có cơ hội gặp mặt Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch đã vội vã dẫn theo đám người Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, Lương A Ngưu, Hà Tiểu Hà rời khỏi kinh sư.
Trước khi đi, Vương Tiểu Thạch biết Thích Thiếu Thương không ngại dư luận, vào lúc này cảnh này gánh lấy trọng trách này, hắn mới yên tâm rời đi, cho nên rất cao hứng. Vương Tiểu Thạch cũng biết Thích Thiếu Thương đã sai tâm phúc Đường Khẳng cho biết một số người có thể giúp đỡ bọn họ trên đường chạy trốn, dù sao Thích Thiếu Thương cũng là “chuyên gia” về chạy trốn.
Hắn muốn Trương Thán chuyển lời với Thích Thiếu Thương.
- Y muốn làm chuyện gì, dùng danh nghĩa gì, xin cứ mạnh tay mà làm, không cần quan tâm đến ta. Có điều phải cẩn thận Thái Kinh dùng thủ đoạn hiểm độc, còn có Lục Phân Bán đường và tập đoàn Hữu Kiều liên thủ.
- Y mới thật sự là long đầu của Kim Phong Tế Vũ lâu, có khả năng tổ chức, có tầm nhìn xa, có quyết đoán, cũng có tài trí và mưu lược kiệt xuất, ta không có.
- Y không cần chờ ta. Cho dù ta có thể trở về, cũng chỉ là tới thăm y, thăm huynh đệ của ta. Y mới là lâu chủ duy nhất.
Trương Thán chuyển lời cho Thích Thiếu Thương.
Lúc Thích Thiếu Thương nghe được những lời này, y đang dùng bữa với Ngô Song Chúc, đương gia của Bí Nham động sau khi trải qua sàng lọc.
Sau khi y nghe được, lại không ăn uống, chỉ bẻ gãy một chiếc đũa.
Sau đó y uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cười khổ nói với Ngô Song Chúc:
- Ngài xem, ta chỉ có một tay, ngay cả bẻ đôi đũa này cũng chỉ gãy một chiếc.
Ngô Song Chúc lớn tuổi, kinh nghiệm đầy mình, biết trong lòng Thích Thiếu Thương khó chịu, không nói gì, chỉ lặng lẽ cùng Thích Thiếu Thương uống rượu.
Thích Thiếu Thương hỏi Trương Thán:
- Ngươi lại giúp ta chuyển cho Vương Tiểu Thạch một câu được không?
Trương Thán lại nói:
- Tiểu Thạch Đầu đã đi rồi.
Thích Thiếu Thương thở dài một hơi, chỉ lẩm bẩm nói:
- Vậy sau này nếu ngươi gặp hắn, hãy nói với hắn, ta là người giang hồ, cuối cùng phải trở về giang hồ. Hắn là người thuộc về kinh thành, ta không phải. Ta chờ hắn trở lại.
Trương Thán nói:
- Nếu như ta không gặp Vương tam ca thì sao?
Thích Thiếu Thương ngây người một lúc, phất tay áo nói:
- Vậy hãy nói với mọi người, chúng ta giữ tốt Kim Phong Tế Vũ lâu, chờ hắn trở về.
Chuyện Vương Tiểu Thạch giao chức vị lâu chủ cho Thích Thiếu Thương, mặc dù không kịp tuyên bố trước mặt mọi người, nhưng những huynh đệ quan trọng như Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, Thái Tâm Không, Tống Triển Mi, Ngân Thịnh Tuyết, Thích Luyến Hà đều được biết. Quan trọng hơn là quân sư Dương Vô Tà của Kim Phong Tế Vũ lâu, cùng với lãnh tụ của hai đảng Phát Mộng là lão đại Phát đảng Hoa Khô Phát và thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành, đều hiểu ý tứ của Vương Tiểu Thạch. Hơn nữa bọn họ còn biết quyết định này là do Gia Cát tiên sinh sắp đặt và truyền thụ.
Chỉ cần những người này đều hiểu được dụng ý của Vương Tiểu Thạch, như vậy bọn họ nhất định sẽ ủng hộ quyết định của hắn, cũng chính là ủng hộ Thích Thiếu Thương.
Cho nên, trong lúc Vương Tiểu Thạch lưu vong, Thích Thiếu Thương một mình trông coi Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mặc dù y chỉ có một tay, hơn nữa còn phải ứng phó với nhiều đôi tay độc đang ở trong bóng tối rình rập.
Cho nên, tối nay y dạo bước trong viện dưới Hồng lâu của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đột nhiên, trong đêm tối có một chiếc đầu người bay tới.
Y nâng chiếc đầu này lên.
Đây là chiếc đầu của một người chết không nhắm mắt, bị người ta một kiếm chặt xuống.
Một kiếm thật tốt!
Một chiếc đầu thật tốt!
Y nhận ra được chiếc đầu này, nhận thức được người này.