Nghe xong câu trả lời của Hứa Phượng Anh, Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nếu có thể nắm chắc việc Lương Thần đồng ý thả người thì bọn họ cần gì tìm đến Hứa Phượng Anh. Bọn họ đến cục công an thành phố, mục đích đơn giản là lánh nặng tìm nhẹ, nương nhờ uy danh lãnh đạo thành phố mà khiến Hứa Phượng Anh trước đem thả người rồi nói sau. Nhưng mà, vị Phó cục trưởng công an xinh đẹp này không ngờ lại rất khôn ngoan mà đá trái banh sang cho người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát đều có thể được xưng là cao thủ trong việc "đá bóng". Cho nên hai người cũng hiểu rõ có ngồi tiếp ở đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khách quan mà nói, có nói chuyện với Lương Thần thì bọn họ cũng không đủ khả năng.
Sau khi tiễn Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát ra về, Hứa Phượng Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với cô mà nói, vị trí Phó cục trưởng cục công an thành phố này so với Chi đội trưởng chi đội cảnh sát có vũ trang thì mệt hơn nhiều, đồng thời cũng va chạm nhiều hơn. Hung thủ sát hại anh trai đã sa lưới, cô dường như không còn điều gì quan trọng để lưu lại. Chỉ cần cô đồng ý thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể được triệu hồi về trung đoàn cảnh sát có vũ trang. Nhưng hiện tại, cô đã quyết định ở lại.
Vì đền đáp ân tình? Có lẽ là như vậy nhưng cũng có lẽ là không. Hứa Phượng Anh lắc đầu, bắt buộc tâm trí của mình quay trở về công việc.
Cẩm Bình trong thời gian qua đã xảy ra những vụ án xung đột giữa quản lý đô thị và tiểu thương. Mà đỉnh điểm là vụ tiểu thương đâm chết quản lý đô thị rồi đến vụ quản lý đô thị đánh chết tiểu thương. Trong vụ án thứ hai, người có liên quan đó chính là con trai của chủ tịch thành phố Trương Thiếu Phong.
Trương Thiếu Phong tạm thời đã được phóng thích nhưng người của Trương gia lại chậm trễ trong việc đến cục công an làm thủ tục bảo lãnh. Ý của Cục trưởng là cứ tạm thời thả ra. Hứa Phượng Anh cũng biết Cục trưởng của cô đang phải chịu đựng áp lực đến từ Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm.
Mà rạng sáng hôm nay, tại quán ăn đêm, sau khi mua rượu xong, Trương Thiếu Phong lái chiếc xe BMW và một chiếc xe Buick đã xảy ra va chạm. Sau đó hai bên tranh chấp với nhau, kết quả Trương Thiếu Phong và hai người đồng nghiệp đã đánh bị thương người lái xe Buick.
Vì thế, sau khi được trả tự do chưa đầy hai ngày, Trương Thiếu Phong lại được "mời" về cục công an thành phố lần nữa. Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát lần này đến đây chính là muốn cô thả người.
Cô đương nhiên sẽ không thả bởi vì đây không chỉ là ý của riêng cô. "Y đã tự chui vào tròng thì còn nói cái gì nữa". Đây chính là câu nói của Lương Thần khi cô gọi điện thoại vào rạng sáng nay.
Đến căng tin ăn cơm trưa, sau đó quay trở lại phòng làm việc, Hứa Phượng Anh cảm thấy rũ rượi liền nằm dài ra bàn làm việc, nhắm hai mắt lại vô tình như đang ngủ.
Trong giấc mơ, cô thấy mình quay lại gian phòng ở nhà, nơi cô đã từng bị bạn trai cũ Hầu Tuấn Kiệt và tên sát thủ sát hại anh trai của mình nhăm nhe làm hại. Cô nắm chặt tay của mình, hoảng sợ khi phát hiện mình không chút khí lực nào cả. Nhưng trong lúc nguy cấp đó, người thủ trưởng trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát xuất hiện, hai tay hai chân đánh bại Hầu Tuấn Kiệt và Đào Triết Long. Sau đó ôm cô vào ngực, thân thiết hỏi han "Phượng Anh, đừng sợ, anh đến cứu em đây".
- Cám ơn ngài, Cục trưởng!
Cô lí nhí nói.
- Không cần gọi anh là Cục trưởng, hãy gọi anh là Thần.
Người đàn ông hiện ra trước mắt, giọng dịu dàng nói:
- Phượng Anh, đến bây giờ em còn không hiểu rõ tấm lòng của anh sao? Anh yêu em. Hãy chấp nhận làm tình nhân của anh.
- Chuyện này…quá nhanh đi. Hãy cho em thời gian để em suy nghĩ lại một chút.
Cô nói năng một cách lộn xộn. Sau đó chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô. Cô ngượng ngùng đáp lại, cũng thuận theo mà ngã xuống, không biết khi nào đã xuất hiện một chiếc giường lớn.
Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên đánh thức Hứa Phượng Anh khỏi giấc mộng, theo bản năng ngẩng đầu lên, lấy tay với chiếc điện thoại trên bàn.
- Bên Trương Thiếu Phong có động tĩnh gì không?
Nghe giọng nói của người đàn ông trong điện thoại, tim Hứa Phượng Anh không khỏi nhảy dựng lên, khuôn mặt ửng đỏ. Sau một hồi trấn tĩnh lại, cô lấy giọng bình tĩnh đáp:
- Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu, Phó chủ tịch thành phố Trần đều đã gọi điện thoại đến. Còn nữa, còn có Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát đã đến đây vào buổi sáng.
- Tối nay rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng của người đàn ông.
- Vâng, tôi rảnh!
Tim Hứa Phượng Anh càng đập mạnh hơn, giọng điệu có chút không tự nhiên. Nếu bình thường cô sẽ không thất thố như vậy, nhưng giấc mơ vừa rồi đã khiến cô cảm thấy mình vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm. Tuy nhiên, cũng may là chỉ nói qua điện thoại, cho nên người đàn ông kia không nhận ra sự khác thường của cô.
- Ngài đã trở về từ thủ đô?
Hứa Phượng Anh lập tức nhận ra. Ngày hôm qua, Lương Thần vội vã giao toàn bộ công việc tại cục công an cho cô xử lý để đi thủ đô, chắc là gặp việc khó cần giải quyết. Cô phỏng chừng Lương Thần sẽ đi mất vài ngày, cũng không nghĩ Lương Thần sẽ quay trở về nhanh như vậy.
- Sự việc đã được giải quyết xong. Tôi lo cho cô ở nhà gặp khó khăn nên khẩn trương quay trở về.
Người đàn ông cười nói:
- Tốt rồi, buổi tối gặp lại sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Buông điện thoại, Hứa Phượng Anh vỗ vỗ hai má đang nóng bừng của mình, hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nói tóm lại, tâm trạng lúc này của Lương Thần coi như không tồi. Chuyến đi thủ đô lần này, tuy là nợ Diệp gia một đại ân tình nhưng chung quy cũng đã thuận lợi đem người quay trở về. Mà vui mừng hơn cả là khi Tề Vũ Nhu và Helen trở về thì Thanh Oánh, Tử Thanh, Tiểu Nguyệt và Vương Phỉ Hạm đều tỏ vẻ hoan nghênh.
Tề Vũ Nhu và Helen thái độ giống như vợ lẽ mà gặp vợ chính thức vậy. Tây Á thì thờ ơ, lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt thì không khỏi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Đúng vậy, Tây Á rất kinh ngạc khi tập trung bên cạnh Lương Thần toàn là những người đẹp tuyệt sắc. Thanh nhã, quyến rũ, thanh lịch, thuần khiết đều có cả. Tây Á không thể không thừa nhận mỗi một người phụ nữ này đều mang một nét đẹp riêng biệt. Chẳng trách, người đàn ông này có thể ngăn cản việc cô chủ động nhào vào ôm lấy.
Thấy Diệp Thanh Oánh đang ôm Tiểu Đóa Đóa trong lòng, Tề Vũ Nhu và Helen giống như phát hiện ra thứ quý giá liền vội vàng tiến đến. Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Helen, Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười, hào phóng mà giao đứa con cho cô.
- Ôi, thật là dễ thương quá đi mất. Tiểu bảo bối của cô, tiểu thiên thần của cô!
Helen cẩn thận ôm lấy Tiểu Đóa Đóa, vui vẻ mà ca ngợi. Tiểu Đóa Đóa không khóc, cũng không quấy, chỉ mở to con mắt đen lúng liếng, dường như tò mò nhìn cô gái tóc vàng đang ôm mình.
Giữa trưa, Helen, Tề Vũ Nhu và Tây Á cùng với Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên cùng nhau dùng cơm trưa tại nhà Lương Thần.
Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên sau khi dùng bữa xong thì xin phép trở về nhà. Lan Nguyệt cũng đi theo. Sức khỏe của Lan Nguyệt cũng đã hồi phục, qua kỳ nghỉ đông này sẽ quay về Liêu Đông tiếp tục việc học tại trường đại học sư phạm. Bởi vậy cô luôn tranh thủ thời gian ở cạnh Liên Thiên Thiên.
Vương Phỉ Hạm đề xuất căn phòng bên cạnh sẽ để lại cho Tề Vũ Nhu và Helen. Tề Vũ Nhu mỉm cười lắc đầu:
- Khi quay trở về, nhìn đến trong một khu dân cư nhỏ có nhà bán, giá cả cũng vừa phải. Tôi và Helen cũng định mua. Trong tương lai, nếu không ở nữa thì bán lại cũng không sợ lỗ.
- Nếu đã quyết định như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Vương Phỉ Hạm cũng rất có thành ý mà nói một câu:
- Hoan nghênh các cô lần sau quay trở về đây.
- Chúng tôi nhất định sẽ đến mà.
Tề Vũ Nhu và Helen cười ngọt ngào. Các cô đối với người phụ nữ có khí chất cao quý này đều có cảm giác tôn trọng và cảm phục.
Ngồi thêm một lát, Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á đứng dậy cáo từ. Biết các cô muốn đi xem nhà, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh cũng không giữ lại. Sau khi Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á rời khỏi, Diệp Tử Thanh giơ tay dứ dứ vào miệng của Lương Thần, làm ra vẻ giận dữ nói:
- Hay lắm, mua hai tặng một. Nói như Lan Nguyệt thì anh không sợ chết sao?
- Đó là huấn luyện viên của Nhu và Helen, chẳng có chút quan hệ nào với anh cả.
Lương Thần giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội nói.
- Cô ấy thật cao và thật xinh đẹp. Những người mẫu nước ngoài trên TV đều kém xa so với cô ấy.
Diệp Thanh Oánh ngỏ lời tán thưởng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lương Thần mỉm cười hỏi:
- Tây Á là người Nga?
- Còn có ai xinh đẹp hơn Thanh Oánh nhà mình chứ.
Lương Thần ngồi xuống bên cạnh vợ, hôn vào hai má của con gái, cười hì hì nói:
- Bà xã nói rất đúng, Tây Á quả thật là người Nga.
- Có quan hệ gì hay không thì chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem.
Diệp Tử Thanh đối với lời giải thích của Lương Thần vẫn còn hoài nghi. Cô quay sang Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh lên tiếng.
Vương Phỉ Hạm cười dịu dàng, cũng không nói gì. Lương Thần và Tây Á có quan hệ gì hay không, bà cũng không quan tâm, cũng không có gì là không vui. Không phải là không cần quan tâm mà là bà biết, trải qua nhiều sóng gió như vậy, bà, Thanh Oánh, Tử Thanh và Lương Thần đã gắn kết như máu thịt với nhau, không thể tách rời. Mối quan hệ này không có ngoại lực nào có thể chia lìa.
Buổi chiều, Lương Thần đến cục công an thành phố. Sau đó triệu tập Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh, Lý Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn, Bao Hoa cùng với Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình mở cuộc họp các thành viên của Đảng ủy.
Đối với việc trở về nhanh như vậy của Cục trưởng, tất cả các thành viên đều không ngờ. Tuy nhiên, đối với bọn họ mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. Vì sao? Bởi vì rạng sáng hôm nay, con trai Chủ tịch thành phố vừa mới được phóng thích lại bị bắt giữ lại. Từ rạng sáng đến bây giờ, điện thoại của cơ quan không ngừng reo vang. Từ văn phòng chính quyền thành phố đến tòa án, viện kiểm sát, cục tư pháp đều tìm đến cửa chỉ với mục đích duy nhất là bắt bọn họ phải thả người.
Bọn họ không dám đắc tội với Chủ tịch thành phố Trương nhưng đồng thời bọn họ cũng không dám mạo phạm uy danh của Cục trưởng đại nhân. Cựu Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Hổ bị rớt đài như thế nào thì bọn họ không ai là không biết.
Nói thật, nếu Chủ tịch thành phố Trương và Cục trưởng Lương đấu nhau thì bọn họ cũng không dám đứng về Trương Bỉnh Lâm.
Tóm lại, khi hai bên đấu nhau thì bọn họ chỉ nên đứng giữa là tốt nhất. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
- Cục công an quản lý đô thịđã thành lập được ba tháng. Về cơ cấu và biên chế nhân viên cùng với các hạng chức năng đều đã được sắp xếp và cũng đã bước vào quỹ đạo. Thời gian qua xem như cũng có được hiệu quả nhất định.
Nói đến đây, Lương Thần tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt quét về những thành viên đang ngồi ở đây.