Quan Lộ Trầm Luân

Chương 548: Mỹ nhân kế (Phần 1)

Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện

Về đến nhà trời đã khuya, nằm trên giường, Lương Thần cũng không cảm thấy buồn ngủ. Hắn sở dĩ đáp ứng chiếu cố Lâm Triết Thông bởi vì ý muốn của y cũng không hoàn toàn trái với ý muốn của hắn. Còn nguyên nhân thứ hai là hắn suy xét đến tình nghĩa bạn học cũ năm đó với Lâm Triết Thông. Nói cho cùng, hắn vẫn còn nợ Lâm Triết Thông một ân tình.

- Cục trưởng đại nhân đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Bên tai truyền đến giọng nói kiều mỵ của tiểu yêu tinh, Lương Thần quay đầu lại, đón nhận ánh mắt đầy mỵ ý, không khỏi có chút thất thần. Đêm hôm qua là Vương Phỉ Hạm, tối nay là Diệp Tử Thanh. Hàng đêm đều là người đẹp. Sau mấy ngày dưỡng thương, hắn đều được cho hưởng diễm phúc.

- Đêm nay người ta không ngủ, anh có thể hay không chuyên tâm làm việc của mình?

Diệp Tử Thanh cười quyến rũ, đôi mắt đẹp lóe lên khiến người khác cảm thấy muốn làm chuyện xấu. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán, chóp mũi của Lương Thần rồi sau đó lần xuống cổ, ngực thẳng một đường xuống phía dưới bụng, chui hẳn vào bên trong cái chăn mà Lương Thần đang đắp.

Lương Thần giống như nhiễm phải gió lạnh, toàn thân bỗng dưng căng cứng. Vương phi tươi đẹp phong tình khiến cho hắn cảm thấy si mê nhưng tiểu yêu tinh cũng không hề thua kém, cũng mang lại cho hắn một cảm giác vô cùng hưởng thụ. Toàn bộ "cây kiếm" của hắn đều nằm gọn trong miệng người đẹp. Như vậy, cho dù chưa hoàn toàn đạt đến cảnh giới nhưng ít nhất cũng đã đạt đến một nửa.

Khoái cảm giống như luồng điện nhè nhẹ mà truyền khắp người Lương Thần. Phần eo của Lương Thần theo bản năng mà căng lên. Trong chăn lập tức truyền đến một tiếng nức nở, cùng với sự bực bội, tiểu yêu tinh dựng thẳng người dậy, cái chăn bị lệch sang một bên, che kín khuôn mặt đang đỏ ửng dưới ánh đèn mờ. Cô đưa tay đánh nhẹ vào cậu nhỏ đang giương lên của Lương Thần nói:

- Đồ tồi!

Diệp Tử Thanh từ từ trút bỏ chiếc áo ngủ trên người, khoe thân hình trắng như tuyết trước mặt người đàn ông, đôi mắt đẹp tỏa ra một ánh nhìn khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc. Cô bắt đầu cưỡi lên người Lương Thần, một tay mò tìm đúng vị trí, sau đó không chùn bước mà ngồi xuống.

Ôi! Diệp Tử Thanh ngẩng đầu lên, miệng phát ra một tiếng rên rĩ mỹ mãn. Sau vài giây đình trệ, đôi bàn tay đặt lên ngực người đàn ông, bắt đầu chậm rãi lay động vòng eo nhỏ nhắn.

Thật sự là một cảm giác khoái cảm vô cùng. Tiểu yêu tinh căn bản không cần hắn phải dùng sức ở phần eo. Cô như con rắn nước sử dụng linh hoạt phần eo của mình, nhịp nhàng cặp mông, mang đến cho hắn sự hưởng thụ của đỉnh cao khoái cảm.

- Em và dì, người nào được hơn?

Tiểu yêu tinh đôi mắt quyến rũ như tơ, cất tiếng hỏi.

- Đều được như nhau.

Lương Thần không mất đi sự cảnh giác, cẩn thận trả lời.

- Thế thì so với Liên Tuyết Phi, Tề Vũ Nhu và Helen thì như thế nào?

Tiểu yêu tinh cúi thấp người, mái tóc quăn màu tím xõa xuống, mặt đối mặt với Lương Thần. Cái lưng trơn bóng và vòng eo nhỏ nhắn cùng với cặp mông trắng trẻo vẫn như cũ, không ngừng nhịp nhàng trên người Lương Thần.

- Đều giỏi cả!

Lương Thần tiếp tục trả lời một cách hàm hồ. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái rồi bỗng nhiên ngồi dậy, hôn ngấu nghiến đôi môi của tiểu yêu tinh nhưng cũng không quên dùng sức lay động vòng eo của mình.

- Đồ tham lam, anh không thể ăn gian như vậy. Đừng, sâu quá, sâu quá...

Vất vả thoát khỏi miệng của Lương Thần, tiểu yêu tinh thở hổn hển, cắn chặt hàm răng không chịu thua, đối kháng lại người đàn ông, thình lình bị Lương Thần thúc một cái thật mạnh, đụng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể khiến cho cô không kìm nổi phát ra một tiếng rên rĩ, theo sau như là một con thuyền gặp trận sóng to gió lớn, bị Lương Thần gây sức ép phía bên dưới như chết đi sống lại.

Ngày hôm sau, Lương Thần đến cục công an thành phố làm việc. Đến trưa, cuộc họp của bộ máy lãnh đạo kết thúc. Trong cuộc họp, Lương Thần nhấn mạnh việc năm ngoái, cục công an thành phố đã nhanh chóng chấn chỉnh lại trị an xã hội, nghiêm khắc đả kích những phần tử trái pháp luật, đến năm nay công tác đã đạt được một kết quả mỹ mãn.

Lương Thần nghiêm khắc phê bình hành vi che giấu của phân cục công an khu phát triển Vạn Hưng. Hắn yêu cầu các thành viên Đảng ủy đang ngồi ở đây cùng với người phụ trách các cơ quan cần phải nghiêm khắc tự hạn chế, yêu cầu Ủy ban kỷ luật thành phố đôn đốc các chi đội phát huy chức năng giám sát của mình.

Những người đang lắng nghe kia, ngoại trừ Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh thì những kẻ còn lại đều là hạng lõi đời. Trên thực tế, bao gồm Hứa Phượng Anh đều tự nhiên mà đem lời nói của Cục trưởng đại nhân liên kết với sự kiện sắp phát sinh tới đây.

Tạ Bao Hoa, Ngô Hoán Trung, Nhâm Hướng Bình đều cảm thấy Cục trưởng đại nhân là người mạnh mẽ, cứng rắn. Điều này đã trải qua vô số sự kiểm chứng, mà vô số kết quả cũng đã chứng minh đến nay không còn ai có thể ngăn cản được Cục trưởng đại nhân mạnh mẽ, cứng rắn này. Không ai muốn dẫm vào vết xe đổ của đám người Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố.

Bởi vậy, đối với Cục trưởng đại nhân thì những người đang ngồi ở đây hoàn toàn là những Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấu hiểu được toàn bộ ý tứ của Cục trưởng. Cục trưởng bảo đi hướng đông thì tuyệt đối bọn họ không dám đi hướng tây. Cục trưởng nói giết chó thì bọn họ không dám giết gà.

Sau khi tan họp, trở lại phòng làm việc của mình, Lương Thần nhận được điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, thông báo họp vào sáng ngày mai tại Ủy ban. Người điện thoại là Phó trưởng ban thư ký Ngô. Nghe thông báo, Lương Thần chống cằm suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

Tại tòa nhà Nam Thiên, Hà Tâm Nguyệt đang bước qua bước lại trong văn phòng của Tổng giám đốc. Thái độ trầm ổn, bình tĩnh, thanh nhã của cô nay không còn. Lâm Triết Thông chồng cô tối hôm qua mang về tin tức không tốt cho cô. Vị Cục trưởng Lương kia mềm không nắn, rắn không buông kia nửa phần cũng không thèm nể mặt.

- Lương Thần nói Phùng Lệ Á bị bên hình sự tạm giam, người vẫn còn bình an vô sự. Đây đã là sự nể mặt rất lớn của người bạn học cũ đối với anh rồi.

Lâm Triết Thông có vẻ vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nhưng trong lòng lại thích chí vô cùng. Y giả bộ nói:

- Bằng không, hay là hỏi cha đi, xem cha có biện pháp nào không?

- Sức khỏe của ba không tốt. Chuyện này không cần phải kinh động ba. Chúng ta phải tự mình nghĩ ra biện pháp.

Hà Tâm Nguyệt lắc đầu. Cô lo lắng nhất là sức khỏe của ba. Thứ hai là cô không dễ dàng tha thứ cho thất bại của mình.

- Chúng ta không còn biện pháp nào nữa.

Lâm Triết Thông cười khổ nói:

- Đến ngay cả mạng lưới quan hệ của chúng ta và của Phùng Lệ Á, Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu Vi Dân, Phó Chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm Lương Thần cũng không thèm nể mặt.

Nghe xong lời nói của chồng, Hà Tâm Nguyệt trầm ngâm một lát, cắn nhẹ môi rồi nói:

- Em còn muốn nghĩ xem còn có thể sử dụng mối quan hệ nào không?

Nói xong, liền nhìn Lâm Triết Thông nở một nụ cười tự tin:

- Yên tâm đi Triết Thông, một việc khó khăn như vậy không làm khó được chúng ta đâu.

Lâm Triết Thông trong mắt hiện lên một chút phức tạp. Người phụ nữ tự tin là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa người phụ nữ đó lại là vợ y. Y hẳn là cảm thấy tự hào sao? Không, người phụ nữ này càng biểu hiện sự ưu tú thì y lại càng cảm thấy ghê tởm, càng cảm thấy oán hận.

Tỉnh Giang Nam, tại biệt thự sang trọng bậc nhất, người phụ nữ được xưng là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) là con của Bí thư Tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh đang mặc áo ngủ ngả người trên chiếc ghế sofa. Một người đàn ông đẹp trai đang không ngừng xoa bóp đôi chân của ả.

Hồ Tịnh Tịnh tính tình không phải là hư đốn nhưng từ trước đến giờ cũng không phải là tốt. Trước đây, cứ tưởng là nắm được nhược điểm của Lương Thần nhưng cuối cùng lại không mang lại kết quả gì. Cùng lúc bởi vì mối quan hệ với cha, và về phương diện khác cũng bởi vì Lương Thần đã tạo được sự ấn tượng quá tốt tại các diễn đàn. Dư luận gần như là ủng hộ Lương Thần. Nhưng mà càng như thế thì Hồ Tịnh Tịnh lại càng không chịu bỏ qua, không chịu buông tay.

Nâng cặp đùi lên, dùng bàn chân cọ nhẹ lên mặt người đàn ông, ngả ngớn nói:

- Tiểu Hàn Hàn, cậu nghĩ thay chị xem, còn có biện pháp nào bắt lấy cái đuôi của Lương Thần?

- Tịnh tỷ, em thật sự nghĩ không ra.

Lạc Hàn ngậm ngón chân của ả, mở miệng lấy lòng. Không thể làm hại Lương Thần, gã cũng rất thất vọng. Trong giới giải trí, gã cũng kết bạn với không ít các phóng viên. Khi nghe đến một phóng viên có ý định treo giá một tin tức liên quan đến Lương Thần, gã lập tức báo với Hồ Tịnh Tịnh, bỏ ra một số tiền lớn mua lại tấm ảnh. Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng lại không có tác dụng gì.

- Cậu càng ngày càng vô dụng. Hãy đem lại cho chị cảm giác nào.

Hồ Tịnh Tịnh liền ấn đầu người đàn ông vào giữa hai chân của mình rồi nhắm hai mắt lại hưởng thụ, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra gương mặt của một người đàn ông khác.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Không đợi Hồ Tịnh Tịnh chỉ bảo, Lạc Hàn đã nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại trao cho Hồ Tịnh Tịnh, sau đó lại vất vả tiếp tục công việc của mình.

- Này, tìm gái già này có việc gì không?

Hồ Tịnh Tịnh thanh âm miễn cưỡng. Nhưng sau khi nghe đối phương nói hai câu thì không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng mất kiên nhẫn, đứng lên:

- Một triệu không phải là rất nhiều sao? Gái già này lại cần những đồng tiền dơ bẩn đấy à? Dạo gần đây tâm trạng của tôi không được tốt. Nếu còn làm phiền tôi thì xem tôi có lột da cậu ra không?

Đang tính tắt máy, thình lình lại nghe đầu dây bên kia nói cái gì đó thì sắc mặt không khỏi biến đổi:

- Cậu nói ai? Lương Thần à?

Sau khi đã xác định mọi việc, liền gạt khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hàn sang một bên, trên mặt lóe lên sự khác thường, cuối cùng lại nở một nụ cười dịu dàng:

- Nói cho Trâu Duệ Lâm biết là tôi đã đáp ứng. Ừ, chiều nay tôi sẽ đến Cẩm Bình.

Trong văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thành phố Cẩm Bình, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định là đã thuyết phục được, Hà Tâm Nguyệt đứng dậy, cầm tay Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm, nói lời cảm ơn:

- Rất cảm ơn ngài, Phó chủ tịch Trâu.

- Có gì đâu mà phải cảm ơn.

Trâu Duệ Lâm nắm chặt bàn tay cô gái mà không chịu buông ra, ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt thanh tú, xinh đẹp của cô, dịu dàng nói:

- Tôi đã nói rồi, Tâm Nguyệt à. Chuyện của em cũng là chuyện của tôi. Về sau không cần phải khách sáo như vậy.

- Phó chủ tịch Trâu, ngài thật là tốt.

Làm như không thể ngăn được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tâm Nguyệt đỏ ửng lên, ánh mắt ngượng ngùng. Nghe được tiếng tim đập thịch thịch của người đàn ông, trong lòng cô không khỏi có chút đắc ý. Chiêu mỹ nhân kế của cô cuối cùng cũng có kết quả. Nếu sự việc thành công, cô cũng không ngại mà cho đối phương hưởng một chút sự ngon ngọt.