Tra cụm từ Lương Thần, Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, lập tức bài viết của thủy quân đủ mọi nẻo đường cuồn cuộn mãnh liệt dán đầy như thủy triều dâng. Rất nhiều bài viết mọc lên như nấm cứ một đám tiếp một đám mà tuôn ra.
- Chỉ là hai tấm ảnh chụp cảnh ôm nhau thôi mà.
Lương Thần dùng giọng điệu vui đùa nói:
- Cũng không phải là cảnh giường chiếu, đáng cho các cô kích động như vậy sao? Kệ nó đi, qua một thời gian thì tự nhiên sẽ bình ổn thôi.
- Chủ tịch chuẩn bị mở một cuộc họp báo vào ngày mai để làm sáng tỏ sự thật với giới tin tức truyền thông, chúng tôi nên nói như thế nào thì thích hợp?
Trong di động chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng uyển chuyển hàm súc của Tô Mộng Nghiên, cô cũng giống như Bạch Băng, trong giọng nói có vẻ vô cùng lo lắng.
- Nói đúng sự thật là được.
Lương Thần mỉm cười nói:
- Không cần tạo áp lực, cũng không cần tự trách. Sự tình không nghiêm trọng như các cô tưởng đâu, yên tâm đi, bên tôi sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
Buông điện thoại, thần sắc Lương Thần trở nên nghiêm nghị, nhìn số bài viết làm cho người ta hoa cả mắt, khẽ thở dài. Xem ra, hắn đã xem nhẹ "năng lực gây sức ép" của Hồ Tịnh Tịnh rồi. Tra ra quan hệ của hắn cùng với Vương Bàn Thạch cũng không khó, nhưng mà có thể bới móc ra chuyện hắn cùng với Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng đã quen biết một năm trước, thậm chí còn biết được bạn trai cũ của Tô Mộng Nghiên, việc này có vẻ không tầm thường. Đây gần như là có thể nói rõ, Hồ Tịnh Tịnh chú ý đến hắn không phải chỉ có ngày một ngày hai, tin tức này cũng có thể đã sớm nắm bắt được.
Vậy thì sao nào? Thẳng thắn mà nói, hắn ngoại trừ có chút lo lắng tiểu yêu tinh trong nhà gây sóng gió, còn lại, hắn căn bản mặc kệ không lo. Hắn thật không tin, chỉ bằng hai tấm ảnh, sao có thể tát vào miệng của hắn. Đưa tay tắt máy vi tính, Lương Thần xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Suốt cả buổi chiều, Lương Thần liên tục nhận được điện thoại. Bao gồm Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc và cả các lãnh đạo thành phố đều tỏ vẻ lo lắng về việc tấm ảnh. Lương Thần đều căn cứ nguyên nhân sự thật mà nói, cũng thản nhiên biểu lộ rõ thái độ thanh giả tự thanh
Lúc đó Hồ Tịnh Tịnh cũng có hai lần gọi điện thoại tới, nhưng đều bị Lương Thần từ chối. Sở dĩ từ chối, một là không có ý nghĩa, hai là không có hứng thú với loại đàn bà cuồng ngôn loạn ngữ này, hắn thực sự là ăn không tiêu.
Tốc độ truyền bá của Trà Truyện đúng là cực kỳ kinh người, nhất là đề cập đến vụ việc nữ minh tinh đang nổi và cán bộ chính phủ, vậy lại càng trở nên hấp dẫn thu hút chú ý. Lương Thần buổi chiều tan tầm về nhà thì đã thấy Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt ngồi trên sofa, bốn đôi mắt không hẹn mà cùng dừng trên người hắn.
Thay dép lê, đi vào trước bàn trà phòng khách, Lương Thần bỗng nhiên phát hiện, một toà án tạm thời đã được thành lập. Hắn là bị cáo, ngồi trên sofa đều là quan toà.
- Giải thích đi.
Lan Nguyệt xê dịch máy tính notebook trên bàn trà, chỉ vào tấm ảnh phóng lớn trên màn hình, lạnh như băng mà thốt ra mấy chữ.
- Các cô cũng biết chuyện này rồi.
Lương Thần day day hai huyệt Thái Dương, cười khổ nói:
- Tối hôm qua phó Chủ tịch hiệp hội âm nhạc Ngô Phái Nam và chủ nhiệm Kim mời ăn cơm, còn có giám đốc đài truyền hình thành phố Ngô tham gia, việc này tôi đã nói qua rồi. Phó Chủ tịch Ngô cho rằng giọng hát của tôi không tồi, không được đào tạo chuyên sâu một chút thật là đáng tiếc. Tôi căn bản không có hứng thú với điều này, nhưng lại không thể chối từ thẳng thừng, cho nên tôi đã nghĩ ra chủ ý, giới thiệu Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng cho Phó chủ tịch Ngô biết. Phó Chủ tịch Ngô nổi tiếng là người mến mộ nhân tài, có ý muốn nhận Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng làm học trò. Hai người này do quá kích động liền ôm chầm lấy tôi tỏ vẻ cảm ơn, không nghĩ tới bị ký giả chụp lén.
- Chỉ có vậy thôi sao? Dám cam đoan không nói dối?
Lan Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, con mắt sáng vẫn còn nghi ngờ chăm chằm nhìn vào ánh mắt người đàn ông. Nếu có chút không đúng, hừ hừ, đừng hòng qua mặt được ánh mắt của cô.
- Chỉ có vậy, hoàn toàn là sự thật.
Lương Thần bất đắc dĩ đáp lại.
- Được rồi, lần này thì thôi, sau này cần chú ý nhiều hơn. Bà xã trong nhà đã đủ đẹp rồi, đừng có nghĩ tới việc hái hoa tán tỉnh lăng nhăng bên ngoài, có nghe rõ không?
Lan Nguyệt mang một vẻ mặt rất độ lượng, phất phất bàn tay nhỏ bé giáo huấn dạy bảo.
Còn ba người phụ nữ Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm ở một bên không kìm nổi bật cười ra tiếng. Nguyên là ánh mắt tập trung trên người đàn ông, giờ phút này liền chuyển sang trên mặt Lan Nguyệt rất có phong thái "bà trẻ".
- Á, việc đó…Lời của em đã nói xong. Oánh Oánh tỷ, Tử Thanh tỷ, các chị còn bổ sung gì không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Nguyệt bỗng dưng đỏ lên, quay đầu lắp bắp nói. Vợ chính thức của người ta còn chưa nói gì, cô vừa rồi một trận khởi binh vấn tội, rõ ràng bị nghi ngờ làm thay việc của người khác, vượt quá chức phận.
- Không có, không có, Nguyệt Nguyệt vừa rồi nói hay lắm, các chị không có bổ sung.
Diệp Thanh Oánh trong đôi mắt đẹp hàm chứa một chút khác thường. Lan Nguyệt đối với Lương Thần là có tâm tư gì, bao gồm cả cô, trong nhà không người nào không rõ. Cô không dung túng, cũng không cản trở, là bởi vì cô biết có một số việc với sức người thì không thể làm được gì. Như là quan hệ của cô, Tử Thanh tỷ, mẹ và người đàn ông này.
- Chuyện này có ảnh hưởng gì lớn đến anh không?
Diệp Tử Thanh dịch chuyển thân thể, tạo ra một chỗ trống giữa mình và Thanh Oánh, để người đàn ông lại ngồi xuống, sau đó mới nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì.
Lương Thần trong lòng nổi lên một dòng nước ấm. Tiểu yêu tinh bình thường luôn một bộ dạng quản thúc hắn rất nghiêm, hơn nữa lại rất hay ghen tuông, nhưng lần đầu đề cập đến sự lo lắng, chính là hắn có gặp phiền toái gì không.
- Chuyện này, đợi độ nóng qua đi, tự nhiên cũng sẽ vô sự.
Lương Thần hướng về Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm cười, giọng điệu thoải mái nói.
- Không giải thích là không được, chung quy cũng là ảnh hưởng không tốt.
Diệp Thanh Oánh chớp con mắt sáng nói:
- Em cảm thấy nếu có thể mời phó Chủ tịch Ngô và Chủ nhiệm Kim ra mặt làm sáng tỏ một chút, hẳn là sẽ giúp được nhiều.
- Ừ, một lát nữa anh gọi điện thoại.
Lương Thần gật đầu, sau đó lại an ủi mấy cô nói:
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Lan Nguyệt trong lòng rất hối hận, người xấu đều kêu một mình cô làm. Trái lại nhìn Oánh Oánh tỷ, Tử Thanh tỷ, Vương Phỉ Hạm, mọi người đều nói lời an ủi với người đàn ông. So sánh hai mặt, chính mình liền biểu lộ ánh mắt tức giận liếc nhìn Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, tâm nói các cô thật sự là rất giảo hoạt. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Buổi tối, Lương Thần gọi hai cuộc điện thoại. Lương Thần không muốn liên lụy cả Phó Chủ tịch Ngô Phái Nam đức cao vọng trọng, Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới âm nhạc, bởi vậy chỉ gọi điện thoại cho Chủ nhiệm uỷ ban phát triển hiệp hội âm nhạc Kim Cường và giám đốc đài truyền hình thành phố Ngô, rất khách khí nói rõ ý tứ của mình.
Buổi chiều hôm sau, truyền thông Hoa Tinh mở cuộc họp báo tại khách sạn Thanh Hồ. Trong cuộc họp báo lần này, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng là đương sự trong cơn bão ảnh chụp, tiếp nhận toàn bộ các phóng viên, ký giả phỏng vấn.
Sau khi Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng giải thích tình huống lúc đó, các phóng viên cũng không dễ dàng buông tha cho hai cô minh tinh đang này. Một nữ phóng viên hỏi một cách sắc nhọn:
- Tô Mộng Nghiên tiểu thư, Bạch Băng tiểu thư, xin hỏi nguyên nhân Cục trưởng Lương Thần nhiệt tâm trợ giúp các cô như vậy là gì? Chẳng lẽ là vì gần đây đã cùng các cô hợp ca hai ca khúc trên sân khấu sao? Nghe đồn hai cô và Lương Thần một năm trước đã quen biết, xin hỏi tin đồn này có thật không?
Nhìn thoáng qua nữ phóng viên hơi hung hăng như muốn gây sự, Tô Mộng Nghiên dùng giọng điêu êm dịu nhất quán mở miệng nói:
- Tôi có thể thẳng thắn mà nói với mọi người, chúng tôi và Cục trưởng Lương Thần quả thật sớm đã quen biết.
- Có thể nói rõ quá trình quen biết của các cô và Cục trưởng Lương Thần hay không?
Trả lời của Tô Mộng Nghiên khiến tinh thần các phóng viên rung động. Nội tình này mà khai thác bới móc sẽ rất có giá trị đây, thế là một nam phóng viên vội vàng đứng lên nói.
- Cha tôi là giảng viên học viện cảnh sát hình sự quốc gia, còn cục trưởng Lương Thần là một học viên của cha tôi.
Tô Mộng Nghiên thản nhiên nói. Câu trả lời này cũng không phải liều lĩnh, mà là kết quả sau khi cô đã trưng cầu ý kiến của cha và Lương Thần. Cô tin tưởng, câu trả lời này tuyệt đối có thể ngăn chặn miệng lưỡi xảo quyệt điêu ngoa của đám phóng viên này.
Đối với câu trả lời này của Tô Mộng Nghiên, đám phóng viên đang ngồi đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, cũng như vô cùng thất vọng. Nếu chân tướng đúng như Tô Mộng Nghiên vừa nói, vậy thì động cơ mà Lương Thần nhiệt tâm trợ giúp cho Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng cũng được giải thích vô cùng hợp lý. Lương Thần là học viên của cha Tô Mộng Nghiên, vậy tương đương là sư huynh của Tô Mộng Nghiên, sư huynh quan tâm trợ giúp tiểu sư muội, vậy thì có gì đáng để kinh ngạc?
Nắm bắt lấy cơ hội các phóng viên đang trầm mặc tiêu hóa tin tức này, phó Chủ tịch truyền thông Hoa Tinh Vương Bàn Thạch tiếp lấy micro mở miệng nói:
-Đối với tình hình thực tế của chuyện này, vừa rồi Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng đã trả lời rõ ràng. Thẳng thắn mà nói, căn cứ vào hiệu ứng suy đoán đang lưu hành trước mắt, chuyện này đối với Hoa Tinh chẳng những không có ảnh hưởng gì, ngược lại càng đề cao danh tiếng Hoa Tinh. Nhưng là cậu của Lương Thần, xét về góc độ cá nhân mà nói, tôi cũng không hy vọng chuyện này được truyền bá ồn ào huyên náo. Tôi khẩn cầu mọi người, có thể khách quan, công bình mà báo cáo công bố chuyện này, mau chóng bình ổn trận phong ba này, cảm ơn mọi người.
Vương Bàn Thạch dùng từ ngữ cẩn thận, nghiêm túc mà thành khẩn, vừa thừa nhận sự thật đã qua lại vừa âm thầm đẩy mạnh danh tiếng Hoa Tinh. Làm một thương nhân, ông theo đuổi chính là tối đa hóa ích lợi, trợ giúp cháu rể tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi, đồng thời ông cũng không bỏ lỡ cơ hội nhấn mạnh quan hệ giữa ông cùng với Lương Thần. Đây không thể nghi ngờ là một ý đồ khác.
Diễn biến từ đầu đến cuối cuộc họp báo lần này rất nhanh chóng đã xuất hiện trên mặt các trang web tin tức giải trí. Cùng lúc đó, nhà giáo dục thanh nhạc nổi tiếng, ca sĩ, Phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc, viện trưởng Học viện Âm Nhạc quốc gia Ngô Phái Nam trên blog cũng phát biểu một bài viết ngắn "Thế thượng bản vô sự, dong nhân tự nhiễu chi" (trên đời vốn không có chuyện gì, người thường tự sinh ra chuyện), khiến cho mọi người trong giới, ngoài giới đều chú ý.
"Làm nhà giáo dục thanh nhạc mấy chục năm nay, tôi có thói quen dùng góc độ chuyên nghiệp để xem xét một nhân tài thanh nhạc bẩm sinh. Trong mắt tôi, Lương Thần không phải là một Cục trưởng Công an mà là một giọng hát có sức cảm thụ âm nhạc bẩm sinh rất tốt, là miếng ngọc tốt có thể mài dũa. Trong lúc tôi và Lương Thần gặp mặt, hắn có đưa theo hai cô gái xin tôi chỉ giáo. Vào buổi biểu diễn ca nhạc lần trước, tôi có nghe qua hai cô hát, tôi cảm thấy điều kiện thanh nhạc của các cô đều rất tốt, có tiềm lực tiếp tục phát triển, cho nên đã lưu lại danh thiếp cho các cô. Lúc đi vào thang máy, tôi nhìn thấy bóng dáng hai cô vỗ tay mừng rỡ, cũng như tình cảnh ôm chầm lấy Lương Thần. Chỉ có điều tôi không nghĩ tới, đây chỉ là xuất phát từ tình cảm nội tâm của con người, nguyên chỉ là tự nhiên biểu đạt cảm xúc cảm kích và hưng phấn, nhưng lại bị chế tác thành tin tức thất thiệt truyền bá trên Trà Truyện.
Một số phóng viên vắt óc tìm mưu kế, sưu tập tư liệu tin tức nóng hổi, đây là yêu cầu nghề nghiệp, không đáng trách. Nhưng dùng hình thức phục kích chụp lén để soi mói đời sống riêng tư của người khác, rồi từ đó nói bóng nói gió công bố không căn cứ, không có trách nhiệm dẫn dắt công chúng đi đến hiểu lầm, có phải đã giẫm đạp lên điểm mấu chốt giới hạn đạo đức hay không? Tôi đã xem qua một kỳ chuyên mục pháp chế của Lương Thần, tôi cảm thấy Lương Thần có câu nói rất hay, đó chính là: "Làm người là phải chú trọng tới giới hạn đạo đức".
Là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới âm nhạc, Ngô Phái Nam để lại lời nhắn trên blog, có thể nói là đã giải quyết dứt khoát, khiến cho chiều hướng dư luận hoàn toàn nghiêng về phía Lương Thần.
Kết quả điều tra trên các trang web lớn biểu hiện, tỉ lệ phần trăm ủng hộ Lương Thần, lên án phóng viên vô đạo đức đạt tới hơn 95%. Đây cũng có nghĩa là cơn bão ảnh chụp lén đã có xu hướng bình ổn.