Khi kiếm khí đủ màu sắc từ mũi kiếm của Nhạc Vũ lộ ra, ở trên đại đường rốt cục liền nghe Nhạc Duẫn Văn phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Hắn thật không thể tin được hắc y nhân ở ngoài cửa lại có thể sử dụng loại công quyết tầng dưới chót này.
- Chỉ có mã bề ngoài! Tốc độ hồi khí của người này, tựa hồ hơi nhanh một chút! Hơn nữa khí mạch dài, không giống những người tu tập Đại Hỗn Nguyên Chân Khí.
Hồng Chính khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu. Người kia hiện tại đã chiến đấu với ba mươi vị võ sư, nhưng cho tới giờ khắc này, khí mạch kia chẳng những không thấy suy kiệt, ngược lại càng lộ vẻ bồng bột tràn đầy. Điều này cố nhiên là vì hắc y nhân kia luôn kiềm chế lại chân khí, không cho lãng phí vô ích, song nếu không phải hắn khả năng khôi phục sức lực của hắn đã có được nền tảng, sẽ không đạt được tới trình độ như vậy.
Lúc này hắn đã không còn tâm tư khinh thường như trước. Sau khi Nhạc Vũ bước vào trong đại đường, đã đi hơn sáu mươi bước, một bước một kiếm, hai kiếm sẽ đả thương một người, khiến cho người ngã bàn đổ tràn lan trong đại đường, mà khoảng cách với ghế chủ tọa chỉ còn hơn ba mươi trượng. Khí thế bá đạo vô địch làm cho hắn cũng phải động dung. Nhìn lại cả đại đường, ngoại trừ con cháu hậu bối song phương, người có thể chiến đấu chỉ bất quá hơn hai mươi người mà thôi.
- Hơn nữa kiếm thuật của người này thật sự có chút cổ quái! Phẩm cấp hẳn phải là cao cấp, nhưng Hồng Chính này chưa từng nghe nói qua bao giờ.
- Ta cũng chưa từng nghe nói!
Nỗi tức giận của Nhạc Duẫn Văn đã tiêu tán từ lâu, lúc này lại có vẻ kiêng kỵ:
- Kiếm pháp của người này thật sự vô cùng hoa lệ yêu nghiệt, thật không biết là nhân vật từ nơi nào xuất hiện!
Nhạc Vũ sử dụng kiếm thuật là kiếm pháp trụ cột mà hắn tự nghĩ ra, so sánh với Võ Đang Thái Cực kiếm thuộc dạng kiếm thuật thực chiến, đối với người khác nhìn vào tự nhiên thấy vô cùng đơn giản, hơn nữa chất phác tự nhiên. Nhưng với ánh mắt của người như Hồng Chính cùng Nhạc Duẫn Văn nhìn vào, lại có một phen tư vị khác. Kiếm thức tự nhiên lưu loát, không có chút trì trệ ở trong mắt hai người có thể khen là hoa lệ. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
- Từ nơi nào xuất hiện sao? Ha hả, Duẫn Văn huynh, ta nghĩ người này cho dù không phải là con cháu Nhạc gia các vị, cũng có quan hê sâu xa với gia tộc các ngươi…
Hồng Chính nhẹ giọng cười, trong giọng nói mang theo một tia cười nhạt:
- Ngài còn chưa nhìn ra sao? Cho đến bây giờ hắn vẫn đang hạ thủ lưu tình!
Nhạc Vũ đúng thật đang hạ thủ lưu tình, mỗi một kiếm đâm ra chỉ chọn đâm vào da thịt, hoặc lấy lưng kiếm đánh gãy các đốt ngón tay cùng xương cánh tay của đối thủ. Hắn dụng lực cũng rất có phân tấc, tuy có thể làm họ tạm thời mất đi năng lực chiến đấu, nhưng không đến mức làm tàn phế, càng không đến nỗi trí mạng.
Đây không phải hắn có tình cảm gì với những tộc nhân này, mà thật sự cũng không cần thiết. Lần này hắn tới đây, không phải vì gây tử cừu với Nhạc gia.
Chẳng qua làm như thế không khỏi ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn. Tựa hồ nhìn thấu được trong lòng hắn không có sát ý, ba người trên đại đường cũng ổn như núi, tạm thời không có ý tứ động thủ.
Lướt mắt nhìn vào trong đại đường, Nhạc Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Trường kiếm trong tay bỗng dưng xoáy mạnh, một ít tia lửa bắn lên, Nhạc Vũ huy kiếm thành vòng tròn, ngay khi đối thủ trước mặt không cách nào kịp thu lực, hắn lại quyết đoán chém ra, đồng dạng dùng lưng kiếm đánh mạnh vào cổ tay của vị võ sư cấp năm, một kích đủ làm cho hai yêu thú cấp hai đỉnh phong bị nát xương lại chỉ đổi lấy tiếng vang nứt xương của đối thủ.
- Đổi kiếm!
Một thanh cương kiếm lại xuất từ tay Lâm Trác. Nhạc Vũ thuận thế lắc nhẹ cánh tay phải đã vô cùng nhức mỏi.
Căn cơ của võ sư trung cấp đã vô cùng chắc chắn, đối với việc khống chế chân khí cùng lực lượng bản thân và sự hiểu biết về võ đạo, những võ sư cấp thấp không thể so sánh.
Ở giai đoạn này, muốn dùng tứ lạng bạt thiên cân bản thân cũng phải có được lực ngàn cân căn bản. Cho nên khi đối mặt với những võ sư sơ cấp, hắn có thể huy vũ tự nhiên. Nhưng một khi đổi lại vị võ sư cấp năm vừa rồi, hắn lại có nhiều lần thiếu chút nữa mất đi khống chế, nhiều lần đều đi tới mức cực hạn. Mặc dù cuối cùng hắn đánh bại đối phương, song quá trình này vô cùng mạo hiểm, đã xuất ra hết vốn liếng của hắn. Ngoài ra bản thân hắn cũng không dễ chịu, chẳng những cánh tay bị bủn rủn, trong lúc nhất thời cơ hồ không cách nào dùng sức, thậm chí cả thanh cương kiếm cấp bốn vừa rồi cũng đã bị hư hỏng gần như hủy diệt.
Những người này chẳng qua còn chưa thích ứng cách chiến đấu của hắn mà thôi, Nhạc Vũ tin tưởng, nếu giao thủ thêm vài lần, người thua nhất định là hắn!
Thở mạnh một hơi thật sâu, Nhạc Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy những "tộc bá" "tộc thúc" thậm chí "thúc tổ phụ" đều mang vẻ mặt âm trầm đứng lên. Lại nhìn qua chỗ Hồng Phi, lúc này chỉ còn cách hắn chừng bốn mươi bước…
Khóe môi Nhạc Vũ sau lớp khăn che mặt chợt nhếch lên, lại chậm chạp mà kiên quyết bước thêm một bước. Hắn muốn thử lại lần nữa, hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng phối hợp cùng bộ Thái Cực kiếm rốt cục có thể đi tới loại trình độ nào!
- Có phải người trong tộc của ta hay không ta không biết, nhưng ta có thể xác định, bộ kiếm pháp hắn sử dụng không phải của Nhạc gia ta!
Lại nhìn tới vị võ sư cấp bốn đang lảo đảo ngã ra khỏi vòng chiến, Nhạc Duẫn Văn hừ nhẹ:
- Đáng tiếc chấp sự Tấn Húc không có ở đây, nếu không trong vòng vài hơi hô hấp có thể bắt sống hắn!
Trên mặt dù mang theo vẻ phẫn hận, song trong mắt của hắn lại có vẻ kinh nghi bất định. Thời gian dài như vậy, nếu hắn không nhận ra thân hình hai hắc y nhân có vấn đề, vậy thì uổng phí hắn là cường giả đỉnh cao của Nhạc gia thành.
Hắc y nhân kia độn thêm bông vải trong người, mặc dù buộc lại rất chặt, nhưng cuộc chiến ngày càng kịch liệt, ít nhiều đã có chút biến hình. Nếu hạ thấp đôi giày, số tuổi thật sự còn chưa đủ mười bốn. Về phần nam tử cao gầy, mới nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nếu dụng tâm quan sát, có thể thấy được những thứ độn thêm kia không thích hợp, thân hình chân thật của hắn hẳn càng thêm gầy hơn.
Như thế xem ra, cách nói của Hồng Chính cũng chưa hẳn là không thể nào. Nếu không phải lo lắng có người nhận ra thân phận, làm sao cần giả dạng như thế?
Nếu thật sự là như thế, người thiếu niên này đến tột cùng là thiên tài của gia đình nào trong tông tộc? Vì sao trước đây chẳng bao giờ nghe nói qua.
Trong đầu vừa nghĩ tới điều này, Nhạc Duẫn Văn chợt cảm thấy thân hình của hai người trước mắt tựa hồ có chút quen thuộc. Chỉ là nhất thời còn chưa nghĩ ra hai hắc y nhân này lại là người nào.
- Ha hả! Không phải dĩ nhiên là tốt nhất! Nhưng ta nhìn thấy ý tứ của hai vị này, tựa hồ là hướng về phía Hồng Phi nhà ta mà đến. Nếu là Nhạc gia các ngươi không cách nào bắt được hắn, thì để chúng ta xuất thủ thế nào?
Lời vừa rơi xuống, tay trái cầm kiếm của Hồng Chính chợt nắm chặt, vẫn làm ra hình dáng như cúi đầu uống rượu, che giấu phần sát cơ lóe lên trong mắt.
- Hồng huynh nói đùa, chuyện của Nhạc gia chúng ta thật không dám làm phiền!
Sắc mặt Nhạc Duẫn Kiệt đã tương tự như Nhạc Duẫn Văn, vô cùng ngưng trọng. Thêm chút suy tư, hắn phất ống tay áo:
- Mấy người đi lấy cung cho ta!
Vừa nghe lời ấy, Nhạc Duẫn Văn nhất thời cau mày, hắn có chút không rõ vì sao huynh trưởng không tự xuất thủ. Lúc này rõ ràng không cần thể diện, ngược lại nếu người kia thật sự là con cháu Nhạc gia, lẽ ra bọn họ phải cảm thấy quang vinh mới đúng.
Nhưng khi nghe được mệnh lệnh sai người đi lấy cung tên, trong lòng hắn cuối cùng chợt yên tâm hơn. Hắn biết huynh trưởng của mình tuy nổi tiếng dùng kiếm, nhưng cung thuật cũng có một không hai trong Bắc Mã Nguyên. Trong vòng sáu trăm bước, vô luận vật chết hay còn sống, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại. Năm đó cũng dựa vào tài bắn cung kinh người này, đã áp đảo một vị đường huynh có tu vi cao hơn, được nhiều trưởng lão trong tông tộc vừa ý, cuối cùng ngồi lên vị trí tộc trưởng.
Uy lực của Thập Bát Thạch Cung sau hậu đường chỉ cần kéo ra chừng nửa dây cung, lực sát thương đã là cực mạnh. Nhưng cung thuật của huynh trưởng hắn cũng đủ khống chế được phân tấc.
Hồng Chính lại cười một tiếng:
- Duẫn Kiệt huynh, vì một đứa bé như vậy muốn dùng tới cung của ngươi, có phải có chút quá khoa trương hay không?
Hơi lắc đầu, Nhạc Duẫn Kiệt cười khổ không đáp, trong khoảnh khắc này hắc y nhân kia lại tiến thêm mười bước. Mười kiếm năm người, mấy vị cao thủ vây quanh hẳn không thể kéo dài thời gian thêm chút nào nữa. Đối phó tên tiểu tử kia hắn thật đúng là không hề có chút nắm chắc.
Nhạc Duẫn Văn lại có chút bất mãn, khi hắn đang định trả lời, lại nhìn thấy hai cung giáp sĩ vừa phụng lệnh đi lấy cung đang vội vã từ bên trong hậu đường chạy ra, chẳng những hai bàn tay trắng, sắc mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ.