Vương Thuật Chi đưa mấy vị Hoàng tử vào Tân Đình, sau khi mọi người chào hỏi xong thì đưa ghế của mình cho Thái tử, Thái tử không chút khách khí ngồi xuống, còn hai vị Hoàng tử kia thì nhún nhường cùng Vương Thuật Chi hồi lâu mới ngồi bên cạnh Thái tử. LQĐ
Tư Mã Vanh rón ra rón rén đi tới phía sau cây hải đường bên ngoài đình, nhìn xung quanh xác định không có ai liền thò đầu kéo dài cổ nhìn vào trong đình, quả thật thấy Tư Mã Thiện ở đó, trong lòng vui vẻ, tiếp theo chợt nghe thấy Thái tử mở miệng: “Tiệc phong nhã thế nào mà Thừa tướng lại không mời cô, cô cảm thấy lòng đầy chua xót!”
Vương Thuật Chi cười đáp: “Hôm nay Điện hạ có chuyện quan trọng thần không dám quấy rầy, sợ làm chậm trễ Điện hạ điều tra án.
Thái tử ôn hòa nói: “Tra án tất nhiên là quan trọng, nhưng chuyện phong nhã cũng không thể thiếu, không phải cô đã rảnh rỗi đến đây sao?”
Vương Thuật Chi cười tủm tỉm chắp tay: “Thần thật là may mắn.”
Tứ hoàng tử ở bên cạnh không nhịn được cười rộ lên: “Đã đến hội văn sao không dùng văn kết bạn? Thái tử điện hạ tài văn chương nổi bật, không ngại ngẫu hứng làm một bài thơ, thế nào?”
Thái tử vừa nghe hơi thay đổi sắc mặt, còn Tư Mã Thiện bên cạnh thì trợn to mắt kích động nhìn người này một chút lại nhìn người kia một chút, hiển nhiên là muốn tham gia náo nhiệt.
Vương thị sớm đã có toan tính lập Tứ hoàng tử làm Thái tử, mấy năm trước Hoàng đế thừa dịp Vương Thuật Chi vừa mới nhậm chức, căn cơ chưa ổn, nắm lấy cơ hội lập Tam hoàng tử Tư Mã Xương, Tư Mã Xương sớm canh cánh Vương thị trong lòng, từ sau khi cậu Dữu Mậu được đề bạt làm đại tướng quân càng lo lắng hơn, từ đó liền công khai đối địch với Vương thị.
Lần này Thái tử tới rất có khả năng là muốn phá rối kế hoạch của Vương Thuật Chi, có điều tuy hắn ta rât muốn nhưng tài văn chương lại không được tốt lắm.
Trong lòng Tư Mã Vanh cười nhạo, chẳng muốn nghe bọn họ nói quanh nói co tiếp nữa, lại nhẹ chân nhẹ tay rời đi, tới bên dòng suối nhỏ gần đó ngồi chồm hổm dùng nhánh cây đào bùn, ngón tay dính bùn nhão chấm một nốt ruồi bên khóe miệng, vẫn chưa yên tâm, lại chấm thêm vài nốt nhỏ trên mặt.
Xin ủng hộ chính chủ Lê*QUÝ<>
Tư Mã Vanh soi xuống nước, miễn cưỡng hài lòng, nghĩ khả năng mình và hai vị Hoàng tử gặp mặt cực nhỏ, bọn họ vừa không coi ai ra gì, nên sẽ không nhận ra mình, liền rửa sạch tay rồi quay về, hơi cúi thấp đầu bước lên bậc thầm tới trước cạnh Vương Thuật Chi, quỳ sau lưng hắn.
Buổi hội văn thanh nhã nghiễm nhiên biến thành cuộc khẩu chiến của Thái tử và tứ Hoàng tử, Vương Thuật Chi nghe không thấy thú vị lắm, quay đầu lại hỏi: “Khá hơn chưa?”
Tư Mã Vanh gật đầu: “Khá hơn rồi, phiền Thừa tướng lo lắng.”
Ánh mắt Vương Thuật Chi rơi vào khóe miệng y, hơi khựng lại, vội ghé sát vào nhìn, lại dời tầm mắt nhìn lên mặt y, cuối cùng dời về phía mắt y, mắt lộ ra nghi hoặc.
Tư Mã Vanh vừa nhấc mắt liền chạm phải ánh mắt thâm thúy của hắn trong gang tấc, đột nhiên hơi run sợ, vội rũ mắt xuống nhìn dưới đất.
“Đây là muốn trồng hoa trên mặt sao?” Vương Thuật Chi chợt cười rộ lên.
Tư Mã Vanh không thể tìm cớ tốt hơn, liền trấn định sắc mặt nói: “Vừa rồi không cẩn thận bị nhánh cây đâm vào, nghe nói bùn trị được vết thương nên liền đắp chút ít.”
Vương Thuật Chi kinh ngạc: “Có phương pháp này à?”
Tuy là bị chuyện nhưng Tư Mã Vanh vẫn bình tĩnh gật đầu, nâng mắt quét qua một vòng trong đình, ánh mắt rơi vào trên người Tư Mã Thiện, thấy hắn đang hứng thú nghe hai người kia nói chuyện lại thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Vương Thuật Chi không ngờ sẽ có thêm ba vị Hoàng tử, thấy người hầu đều bận sắp không chịu được liền dặn dò Tư Mã Vanh, nói: “Ngươi tới rót rượu cho Thái tử và Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử đi.”
Trong lòng Tư Mã Vanh đang cầu mà không được, lại ra vẻ khó xử: “Vậy Thừa tướng…”
“Tay ta không dài sao?” Vương Thuật Chi cười khẽ, rất giống người lúc trước tới nhà xí bắt người không phải là hắn.
Tư Mã Vanh nhận lệnh tới rót rượu cho Thái tử và Tứ hoàng tử, thấy bọn họ chỉ tùy ý nhìn lướt qau, quả thật không nhận ra mình trong lòng lập tức bình tĩnh hơn, lại rót rượu cho Tư Mã Thiện.
Khóe mắt Tư Mã Vanh mỉm cười nói quá phận, không thể làm gì khác là lặng lẽ lùi vài bước.
Tư Mã Thiện càng hứng thú nghe hai người tranh luận bàn thơ, nâng chén tới bên miệng, dốc ngược thì phát hiện trống không, vội ngoắc Tư Mã Vanh: “Rượu đâu?”
Tư Mã Thiện sợ y cản mình tiếp, lại đưa tay muốn đẩy y ra.
Tư Mã Vanh hết cách, nhân cơ hội lắc tay đổ nửa bầu rượu lên người hắn, sau đó vội thả bầu rượu xuống rồi lùi lại quỳ trên đất, sợ hãi nói: “Tiểu nhân nhất thời sẩy tay, khẩn cầu Đại hoàng tử thứ tội!”
Tư Mã Thiện cũng không quay đầu lại mà chỉ phất tay với y, “Không có gì đáng ngại, đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Đại hoàng tử!” Tư Mã Vanh đứng lên nhỏ giọng nói, “Thừa tướng có chuẩn bị y phục trên xe ngựa, y phục của Đại hoàng tử dính rượu, có cần theo tiểu nhân lên xe ngựa đổi bộ khác sạch sẽ hơn không?”
“Không cần, không việc gì.” Tư Mã Thiện lại thờ ở khoát tay.
Tư Mã Vanh nghiến răng nghiến lợi với hoành huynh không chú ý chuyện vặt này, hành động lúc nãy đã khiến Vương Thuật Chi để ý, nếu muốn lập lại chiêu cũ thì tuyệt đối không thể.
Lại hầu hạ một lúc, Tư Mã Vanh liên kiếm cớ rời khỏi đình, bẻ một cành cây bằng bàn tay ở gần đó, rồi xé một mảnh vải của áo trong, cẩn thận tỉ mỉ quấn quanh cành cây, cuối cùng tìm một cây mây thắt hai đầu lại, làm thành một chiếc cung nhỏ.
Trở lại trong đình, Tư Mã Vanh thấy Vương Thuật Chi nhìn qua mình vội rũ mắt giả vờ không biết, thuận tiện đưa tay ôm bụng.
Vương Thuật Chi đoán y vừa đi nhà xí nên không nghi ngờ gì.
Tư Mã Thiện giỏi võ, thực tế thích cưỡi ngựa bắn cung, lần nào ra ngoài cũng đều mang theo cung tên bên người, lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn luôn rời xa vòng tranh đấu, bo bo giữ mình, nên yên tâm đặt bao đựng tên bên cạnh người, cũng không lo lắng có người ở sau lưng lấy ra đánh lén.
Tư Mã Vanh thừa dịp rót rượu lén để cung vào trong bao đựng tên, lúc buông bầu rượu thấy Vương Thuật Chi đang ngoắc mình, vội vàng đi qua quỳ sau lưng hắn, “Thừa tướng có gì phân phó?”
Vương Thuật Chi quay đầu nhìn y, “Bụng lại khó chịu à?”
Tư Mã Vanh gật đầu, nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, thấy trong mắt hắn không vui vẻ như quá khứ, ngược lại lộ vài phần quan tâm, trong lòng hơi khựng lại, không hiểu sao có chút đau lòng.
“Về trước đi, tìm Lý đại phu xem cho ngươi một chút.”
Đột nhiên Tư Mã Vanh có phần không dám nhìn hắn, vội nói: “Không sao ạ, đã khá hơn, đa tạ Thừa tướng.”
Sắc mặt Vương Thuật Chi thoáng thoải mái, thả lỏng tinh thần không nói gì thêm.
Trong đình vẫn náo nhiệt như trước, nhưng không còn phong nhã tiêu sái, Thái tử chuyên tâm lấy lòng các học trò nhà cao cửa rộng, lại bị đám Tứ hoàng tử phá rối, cuối cùng hai người ầm ĩ tan rã trong không vui, lần lượt rời khỏi nơi tổ chức tiệc rượu.
Ngược lại Tư Mã Thiện không vội đi, chờ đến khi tiệc rượu hết người mới rời đi, Tư Mã Vanh theo Vương Thuật Chi đứng dậy tiễn chân.
Tư Mã Vanh vội khoát tay với hắn, lại vụng trộm làm tư thế kéo cung, còn không ngừng nháy mắt với y, thấy Vương Thuật Chi quay đầu lại vội vàng nghiêm mặt rũ mắt đứng im.
Ánh mắt Vương Thuật Chi nghi hoặc dạo một vòng giữa hai người họ, cười hỏi: “Đây là thế nào vậy Đại hoàng tử?”
Tư Mã Thiện nháy mắt mấy cái nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ tay chỉ mặt Tư Mã Vanh trêu ghẹo nói, “Vẫn thường nghe nói Thừa tướng nhã nhặn, không thể tưởng tượng được lại dùng một người hầu có rất nhiều nốt ruồi, thật sự là….. Ha ha ha ha….. Xin lỗi…. Thật sự là hơi xấu….. Ha ha ha ha!”
Mặc dù Tư Mã Vanh nghe thấy nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại không nhịn được khen hắn nhanh trí.
Vương Thuật Chi sững sờ một lát, cũng cười theo, hiển nhiên không có ý muốn giải thích gì.
Tư Mã Vanh nhân cơ hội mở miệng: “Đại toàng tử chê cười rồi, thường ngày tiểu nhân thấy thế cũng rất phiền lòng.”
“Ha ha ha ha!” Lúc này đổi thành Vương Thuật chi cười to không ngừng.
Tư Mã Thiện nghe y nói cũng thấy vô cùng quen thuộc, vẻ mặt hơi khựng lại một lát, vội cười chắp tay cáo từ, sau khi lên xe ngựa đi được nửa đường chợt phát hiện trong bao đựng tên có thêm một chiếc cung, nhíu mày lấy ra xem, sắc mặt thay đổi hẳn.
Lúc con bé Tư Mã Thiện rất khỏe, mỗi lần học người khác dùng cung bắn chim tước, đều không trúng chim tước, toàn bẻ gãy cung của mình, bởi vậy bị cười nhạo không ít, sau đó Tư Mã Vanh dùng vải đưa hắn quấn chặt cung, hơn nữa cách buộc vô cùng đặc thù, không nhìn kỹ thì không nhìn ra thắt ở chỗ nào.
Tư Mã Vanh cầm cây cung nhỏ lật qua lật lại để xem, nhớ tới vừa rồi Tư Mã Vanh dùng tay ra hiệu, vội vén rèm lên: “Mau về cung!”
Vì lời Tư Mã Thiện nói nên dọc đường Vương Thuật chi toàn nhìn chằm chằm vào hai vết bùn trên mặt Tư Mã Vanh, cười không ngừng.
Trong lòng Tư Mã Vanh hết cách, đành phải xem nhẹ hắn.
Trở lại phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi thu liễm ý cười, ngón tay sờ lên vết bùn bên khóe miệng y, thấp giọng dặn dò: “Bùn không sạch sẽ, đi rửa mặt đi, bảo Lý đại phu xoa chút thuốc cho ngươi.”
Tư Mã Vanh giương mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn không có sự nghi ngờ chỉ có quan tâm, trong lòng không hiểu sao hơi gợn sóng, vội đáp dạ rồi xoay người rời đi.
Lúc này đã gần hoàng hôn, Tư Mã Vanh tới chỗ không người tiện tay bẻ một nhành cây, ngồi xuống bên cạnh ao nước lau vết bùn, rồi cầm nhành cây đâm lên mặt một lỗ nhỏ, nhíu mày, lại hung hăng nghiến răng một cái, đau đến “Hít” một tiếng, sau đó ném nhành cây đi rửa sạch vết máu, vẻ mặt bình tĩnh đi tới chỗ Lý đại phu.
Vương Thuật Chi bôi thuốc cho y, lại hỏi: “Bụng khó chịu đi tìm Lý đại phu xem chưa?”
Tư Mã Vanh biết hắn chưa nghi ngờ gì, nhất định sẽ không tìm Lý đại phu hỏi thăm, liền bịa chuyện: “Xem rồi, Lý đại phu nói là bị lạnh, không có gì đáng ngại, tiểu nhân đã sắp khỏi.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi gật đầu, ngước mắt nhìn y, cười nhẹ nhàng: “Ngươi theo bên cạnh Lục công tử bao lâu rồi?”
Tư Mã Vanh đã sớm moi ở chỗ Nguyên Phong, đáp: “Tám năm ạ.”
Vương Thuật Chi đặt bút trong tay xuống, chậc chậc lắc đầu: “Lục công tử đối xử với ngươi không tệ, ta thấy ngươi lại không thân với hắn lắm, chuyện này là vì sao?”
Tư Mã Vanh lộ vẻ xấu hổ, cố gắng làm ra vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Trong lòng tiểu nhân cảm động và ghi nhớ ân tình của Lục công tử, chỉ là bây giờ tiểu nhân đã ở trong phủ Thừa tướng, tất nhiên toàn tâm toàn ý hầu hạ Thừa tướng, hơn nữa, tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng….”
Vương Thuật Chi nhíu mày, “Hả? Nói thử coi.”
“Lục công tử từng nói muốn đòi lại tiểu nhân, tiểu nhân cầu xin Thừa tướng đừng đồng ý.”
Vương Thuật Chi vô cùng hứng thú cong khóe miệng, “Ngươi thích ở lại phủ Thừa tướng như vậy?”
Tư Mã Vanh im lặng.
Vương Thuật Chi bình tĩnh nhìn y một cái, không nhịn được cười rộ lên: “Đây là muốn từ chối tình ý của Lục công tử từ ngoài cửa.”
Tư Mã Vanh ra vẻ do dự, ấp úng.
xin ủng hộ chính chủ lequy/đôn, trang khác là thứ mặt dày, thứ trôi sông lạc chợ reup
“Lục Thái thú đưa ngươi tới cũng vì nguyên nhân này?”
“Tiểu nhân không biết, có lẽ là trùng hợp.”
“Được rồi, đừng giả bộ.” Vương Thuật Chi vô cùng vui vẻ: “Ngươi không xin ta, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Tư Mã Vanh nâng mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Với tài năng của ngươi, làm người hầu thật đáng tiếc.” Vương Thuật Chi giơ tay, ngón tay gõ trán y, cười nói: “Nếu ta bỏ thân phận nô tịch của ngươi, cho phép ngươi tự do ra vào Mạc phủ, ngươi có bằng lòng không?”
Trong lòng Tư Mã Vanh chấn động, mặc dù nói mình sớm ôm hi vọng như vậy, nhưng lúc này bỗng nhận được y lại giật mình.
“Không muốn hả?”
“Sẵn lòng ạ!” Tư Mã Vanh vội vàng đồng ý, cúi người quỳ xuống, “Thừa tướng ưu ái, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm phù tá báo đáp.”