Chương 18
Sở dĩ hắn cho Quân Vô Ý dùng vài loại phương pháp chậm rãi khôi phục lại ban đầu kia cũng là lý do của Quân Lâm mà thôi. Bởi vì hiện tại hắn không có chút nội lực nào cả. Mà khi dùng kim chân phải có nội lực chống đỡ mới được.
Đôi mắt Quân Vô Ý sáng rực lên, hắn nghe được những lời nói đầy tự tin này của Quân Lâm:
– Mạc Tà, ngươi chỉ có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí mà thôi. Cho dù so với người thường cũng chỉ mạnh mẽ hơn một chút mà thôi, nhưng bị ta dùng lực lên cánh thế mà mặt không biến sắc chút nào. Khả năng nhẫn nại và chịu đựng như vậy thì không thể nào chỉ là một nhị thế tổ thôi…
Một trảo vừa rồi tuy rằng không có dùng toàn lực, nhưng mà một trảo của Địa Huyền cao thủ thì người thường há có thể chịu đựng được? Chỉ sợ là Kim Huyền cao thủ cũng phải cau mày nhưng Quân Lâm chỉ là người có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí lại có thể thừa nhận, thậm chí còn không vận dụng Huyền khí thấp kém của bản thân để chống cự nữa!
Dưới một trảo kia phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ, Quân Vô Ý là người hiểu rõ ràng. Hơn nữa dưới tình huống không chút đề phòng nào lại nhận lấy một trảo này mà không hề đổi sắc. Phần tâm tính này…
Đáng tiếc! Nhìn Quân Lâm mà trong lòng Quân Vô Ý thở dài một hơi. Đáng tiếc tuổi của Quân Lâm hiện tại đã quá lớn. Cho dù bây giờ có chịu khó tu luyện Huyền khí cũng không thể nào đạt được tu vi cao hơn. Lấy tâm tư kiên nhẫn của hắn mà xem thì sợ rằng Quân gia sẽ xuất hiện một cao thủ cường đại…
Liền mấy ngày sau đó, Quân Lâm vẫn không hề bước chân ra khỏi cổng. Sáng sáng, vừa ra khỏi giường hắn đã lập tức đi đến Tàng Thư các rồi ngồi lì ở đó suốt ngày không ra. Quân lão gia tử cũng chẳng khác hắn là bao, tối tối lão đều sai người đi lấy hết số sách đứa cháu đọc ban ngày tới trước mặt, sau đó vùi đầu nghiền ngẫm, phân tích, sắc mặt liên tục biến đổi, hết buồn lại vui….
Bọn người hầu trong Quân phủ còn phát hiện thêm một điều kì quái mới nữa ở vị tiểu thiếu gia này: Đêm đêm hắn đều ra ngoài sân ngồi, hơn nữa lại luôn chọn chỗ tối tăm nhất mà ngồi. Thật sự là… Tà!
Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm, dù thiếu gia dạo này có hơi kì quái, nhưng so với trước đây quả thật đã tốt hơn rất nhiều.
Đêm nay, Quân Lâm lại một mình ngồi dưới gốc cổ thụ, im lặng hưởng thụ cảm giác màn đêm đặc quánh đang chầm chậm ôm ấp lấy thân thể, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác an toàn khó tả. Đúng, chính là cảm giác an toàn! Đối với một Vua sát thủ từng tung hoành thiên hạ như hắn, bóng đêm chính là người mẹ hiền bao dung, người bạn thân thiết tin cậy nhất.
Quân Lâm ngửa mặt nhìn trời, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoang đường, hắn cứ ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ chứ không phải sự thật. Sau mấy ngày vùi đầu vào đọc sách, hắn đã đại khái hiểu được tình hình của thế gới này, nhưng càng hiểu rõ hắn càng thấy mờ mịt! Nếu không phải là giấy trắng mực đen sờ sờ ra đấy thì có lẽ hắn đã cho rằng mình đã quay lại thời quá khứ, thời Trung Hoa cổ đại. Hai thế giới này quả thực quá giống nhau! Từ ngôn ngữ, màu da cho đến văn hoá, trang phục đều khiến hắn liên tưởng đến thời đại Đường Tống cực thịnh năm xưa.
Quân Lâm rên lên một tiếng, gục mặt xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy gáy, đau khổ nghĩ thầm:
“Tại sao? Tại sao không phải là Trung Hoa cổ đại? Nếu đúng như thế, hắn sẽ có biết bao lợi thế đây? Dù không muốn to tát cải biến tiến trình lịch sử, thì với kiến thức của mình hắn tuyệt đối biến thành một nhà “tiên tri”, dễ dàng vượt qua mọi sự, lành nhiều mà dữ ít!”
Rốt cục Huyền Huyền đại lục này là địa phương quái quỷ nào? Kim Huyền, Ngân Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền…… Huyền khí…… Huyền cái con bà nó! Tại sao không phải nội gia công lực cơ chứ?
Chỉ có nhật nguyệt luân chuyển không ngừng, bóng đêm êm ái dịu dàng ở nơi đây mới đem lại cho hắn cảm giác thân thuộc giống như đang ở cố hương Trung Quốc.
Quân Lâm đột nhiên cảm thấy xúc động dâng tràn, nét mặt nhăn nhúm đau đớn, hắn hét lên một tiếng, kích động chỉ tay lên trời mắng chửi lão tặc thiên!
Đột nhiên, Quân Lâm cảm thấy một cơn đau đầu kịch liệt tràn tới, tâm tính cứng cỏi như hắn cũng chịu không nổi phải bật ra tiếng r3n rỉ, sau đó trời đất như chao đảo xoay vần…