“Em nói dối! Người cứu trẫm rõ ràng là Vi Vi! Người giúp trẫm rõ ràng là cha của Vi Vi!”
“Cha và anh cả em dù giúp ta ngoài sáng nhưng bên trong mưu toan đoạt vị, trẫm giet bọn họ là lẽ thường tình!”
Không biết tại sao giọng nói của Thẩm Lăng Phong lại to lớn một cách khó hiểu, giống như chỉ cần hắn lớn tiếng nói ra là có thể chứng minh được ta đang nói dối.
“Thôi thì cứ theo như ngài nói đi.” Ta cũng chẳng tranh cãi nữa.
Tùy ý để hắn nói.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Lăng Phong cũng không nhịn nổi, hắn hít sâu mấy hơi rồi cất giọng nặng nề: “Trở về kinh thành với trẫm.”
“Diệu Diệu chỉ là một quân kỹ mà thôi, nếu tự tiện rời khỏi quân doanh thì sẽ phạm tội phải chịu c.h.é.m đầu.”
“Với lại ở đây rất tốt, thú vị hơn kinh thành nhiều lắm.”
Vừa nói ta vừa cười duyên, rồi ta nhích lại gần lồ ng n.g.ự.c của một vị tướng sĩ đứng cạnh.
Tiền đặt cược cuối cùng của ta.
“Chẳng lẽ bệ hạ không thấy nhiều vị anh hùng dũng mãnh đều mong mỏi có được ta?”
“Chẳng sợ ngay cả ngôi sao trên trời thì ta cũng có thể với tới đấy.” Huống gì là giang sơn này, thứ mà Thẩm Lăng Phong ngài còn không ngồi vững.
“Phương Diệu!”
Tất nhiên Thẩm Lăng Phong cũng ý thức được uy h.i.ế.p của ta khi tiếp tục ở đây. Hắn xanh mặt tiến đến kéo lấy cổ tay muốn lôi ta ra ngoài.
Ta vội ôm lấy eo người nọ, ngửa đầu cầu xin: “Diệu Diệu không muốn đi đâu, phó tướng cứu em với…”
Người này là phó tướng đắc lực nhất của Doanh Kỵ, là kẻ có cơ hội lấy được ta nhất. Và tất nhiên, hắn cũng là người giận dữ thay cho ta nhất.
“Bệ hạ!” Phó tướng đã thật sự ôm lấy ta vào lòng: “Quân kỹ thuộc về tất cả mọi người trong quân doanh, sao ngài có thể tự tiện mang về kinh thành chứ? Kính xin bệ hạ nghĩ lại cho!”
“To gan! Ngươi muốn tạo phản ư?”
Nếu như lúc đầu hắn thấy ta “sa đọa” như vậy mà Thẩm Lăng Phong có thể nhịn nhục cơn tức, thì khi tướng sĩ ấy khiêu khích hoàng quyền vì ta, điều này không thể nhịn nổi nữa rồi.
Giống như mất hết thể diện bậc quân vương, bộ dạng giận điên tiết của Thẩm Lăng Phong tựa một người chồng uất ức bắt được vợ mình ngoại tình với người ta vậy.
Thậm chí hắn không cần đợi người khác ra tay mà đã rút kiếm trước, thanh kiếm dài không biết của ai c.h.é.m về phía phó tướng.
Mọi người bị dọa đến biến sắc.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta nghiêng người chắn trước mặt phó tướng. “Phụt” một tiếng, kiếm dài đ.â.m vào n.g.ự.c ta, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt ta ngay lập tức.
Trước khi ngã xuống, ta thấy được bàn tay run rẩy và sự đau lòng trong mắt Doanh Kỵ.
Ta nở một nụ cười.
Bởi vì ta biết, mình đã thắng rồi.
6.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ta đã trở về đế đô. Một vài khung cảnh quen thuộc làm ta biết được nơi này đã từng là tẩm cung của ta.
Từ n.g.ự.c truyền đến nỗi đau xé lòng, ta bực bội khịt mũi, lúc mở mắt ra thì thấy gương mặt xanh mét của Thẩm Lăng Phong.
Ta nhìn cằm lún phún râu của Thẩm Lăng Phong rồi nở nụ cười yêu kiều:
“Bệ hạ đối xử mới một quân kỹ thế này thì không sợ dân chúng nghị luận người ư?”
Vẻ mặt Thẩm Lăng Phong âm u nhìn chằm chằm ta, tay hắn nắm chặt thành nắm đ.ấ.m đến nỗi nổi hằn gân xanh trên mu bàn tay. Hắn nghiến răng, thất vọng nói: “Ta vốn tưởng… Em sẽ t.ự t.ử để giữ gìn t.r.i.n.h tiết của mình!”
Thật sự rất buồn cười đấy, thế mà hắn lại còn thất vọng về ta?
Sao nào? Hắn còn trông đợi ta t.r.i.n.h liệt giữ mình vì hắn? Đập đầu t.ự t.ử giống Cát Tường ư?
Ta cười mỉa, dùng ánh mắt như d.a.o nhìn về phía Thẩm Lăng Phong.
“Cha mẹ ta chet oan vì ta, h.à.i c.ố.t cả nhà còn chưa lạnh mà ta dám dũng cảm đi chet sao?”
Cánh tay Thẩm Lăng Phong nặng nề run rẩy, nhưng hắn chẳng nói lời nào, hắn chỉ ngồi cạnh giường ta một cách im lặng mà thôi.
Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng cất lời: “Nếu em cứu ta, vậy tại sao… Em chưa bao giờ nói…”
“Tại sao ta phải nói? Ta thật lòng thương ngươi nên sẽ chỉ cầu mong ngươi thật lòng lại mà thôi, sao ta nghĩ đến ngươi nông cạn hẹp hòi như vậy? Ai cứu ngươi thì ngươi sẽ yêu người đó?”
Ta nói năng tàn độc hung ác, từng câu chữ đ.â.m sâu vào lồ ng n.g.ự.c Thẩm Lăng Phong.
Ta là con gái của phủ Quốc công ngay chính liêm minh, ta đọc đủ mọi thơ văn, và ta luôn giữ gìn danh tiết!
“Lúc ấy ta chỉ hy vọng ngươi thật lòng yêu ta, không phải vì báo ân mới yêu!”
“Nhưng ngươi thì sao chứ? Cha ta là ân sư của ngươi, anh ta coi ngươi như anh em ruột thịt, cuối cùng họ lại rơi vào kết quả không ai nhặt x.á.c cho mình.”
“Thẩm Lăng Phong, họ Phương này đã làm điều gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi còn phải làm nhục ta?”
Thẩm Lăng Phong nghiến chặt hàm răng mình, quai hàm hắn rõ nét, gương mặt hắn đè nặng sự sầu khổ. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng chẳng thể nói được lời nào.