Cử chỉ mang theo sự đáng yêu chưa từng thể hiện ra, chỉ là cô cũng không xem nhẹ tiếng gọi "Lương Hòa " thân thiết kia của Hạ Gia Dĩnh, nhớ lại hình như cô cũng chưa từng gọi tên anh thân mật như vậy, nếu không phải là gọi đầy đủ cả tên họ thì cũng chỉ gọi thủ trưởng thôi.
Cô xấu hổ phát hiện mình đang ghen, vén chăn lên muốn xem vết thương trên eo của anh, anh lại giấu đi không cho nhìn. Muốn nổi nóng rồi, có thể cho Hạ Gia Dĩnh nhìn mà cô lại không được?
"Vợ anh bây giờ lệnh cho anh vén áo lên." Cô thu mười phần khí lực quát, ở trước mặt anh cô luôn luôn là hùng dũng bừng bừng khí phách.
"Thanh Ninh." Mục Lương Hòa ý vị sâu xa kêu tên cô một tiếng, con ngươi sâu thẳm, tay nắm chăn từ từ kéo lên. Thanh Ninh cũng cùng vén chăn, vạch áo bệnh nhân trên người anh ra nhìn chòng chọc hai giây liền thả áo xuống.
"Thủ trưởng, hiện tại vợ thủ trưởng tước đoạt tất cả quyền lợi chính trị của anh, tiếp chỉ đi!"
Mục Lương Hòa dở khóc dở cười, cười lên lại động vết thương ngang hông "Thanh Ninh, ý chỉ có thể nhận sau được không, em đỡ anh đi toilet trước đi."
Thanh Ninh nghe vậy đỏ mặt "A" một tiếng, vẫn thận trọng đỡ anh. Phòng bệnh Mục Lương Hòa ở là phòng đơn, tuy không tính là sang trọng cao cấp nhưng mọi thứ bày trí cũng không thua kém, toilet cũng ở trong phòng. Thanh Ninh ngồi xổm xuống đi giầy cho anh mới đỡ đi vào.
Cách một cánh cửa vẫn nghe được nước chảy truyền ra ngoài, mặt cô lại thêm đỏ, không tự nhiên đổi tư thế đứng, đợi Mục Lương Hòa rửa tay ra ngoài, cô lại đỡ anh về giường.
Mới vừa đắp kín chăn, Cố Thành Dĩ đã quay lại, đặt mấy hộp đựng thức ăn trên bàn, mùi thơm thức ăn lan tỏa khắp phòng.
"Chị dâu chắc cũng chưa ăn, ăn tạm cơm hộp nhé."
Cơm hộp Cố Thành Dĩ mua nhìn một cái cũng biết quán cơm có món nào là chủ đạo, loại cơm hộp như thế này làm sao có chất lượng với mùi vị được. Vì Mục Lương Hòa không thể ngồi dậy nên cô đành bưng cơm tới đút cho anh từng muỗng.
"Nào, ăn cá viên, bồi bổ protein."
Mục Lương Hòa không kén ăn, cô đút gì anh đều ăn, mỗi lần đều xúc đầy một muỗng lớn thế mà anh đều nuốt xuống sạch sẽ, sau đó thấy anh có vẻ bị nghẹn nên cô cũng không dám đút nhiều cơm nữa.
"Anh ăn no chưa?" Mục Lương Hòa ăn nhiều, ở nhà bình thường cũng ăn được mấy bát cơm, xem chừng một hộp không đủ, cô lại mở hộp cơm khác ra.
Một bữa cơm đút hết nửa giờ, cho đến khi Mục Lương Hòa no bụng, trên bàn vẫn còn lại một hộp cơm, Thanh Ninh chỉ ăn qua loa vài miếng. Cố Thành Dĩ lưu loát thu dọn hộp cơm trên bàn, quay sang nói với cô.
"Chị dâu, tôi về bộ đội trước, ngày mai lại tới."
"Vâng, hôm nay đã phiền anh nhiều rồi, để tôi tiễn anh một đoạn."
Bóng đèn tiết kiệm năng lượng không tính là sáng hắt xuống nền gạch men sáng bóng, hai người cùng đến trước cửa thang máy.
Cô đúng là có chuyện muốn nói nên mới lấy cớ ra ngoài: "Vết thương trên hông anh ấy làm sao mà có?" chuyện này trước kia cô đã từng hỏi Mục Lương Hòa nhưng anh vẫn lờ đi không nói, dù cô có chơi xấu cách nào anh cũng không chịu nói.
Cố Thành Dĩ ngẫm nghĩ một hồi, vẫn lời ít mà ý nhiều nói ra. (vẫn connt
"Ừm, cám ơn anh, đi đường cẩn thận."
Nhẹ bước quay trở về, hành lang bệnh viện ban đêm vô cùng yê tĩnh, thỉnh thoảng cũng chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của mấy cô y tá. Thanh Ninh dựa người vào tường bên ngoài phòng bệnh nhìn bóng đèn chân không trên trần hồi lâu mới đẩy cửa đi vào. Mục Lương Hòa đang nhắm mắt nằm trên giường, vẫn biết anh có hàng lông mi rất dài dưới ánh đèn lại thêm một tầng bóng, bởi vì nhắm mắt mà nét nghiêm khắc trên mặt đã phai nhạt rất nhiều, lại thêm vài phần nhu hòa, cô mới vừa đi tới trước giường anh đã mở bừng mắt ra.
"Lau người xong rồi hãy ngủ." Thanh Ninh mang chậu nước ấm ra rửa mặt, lau tay cho anh, nhớ tới anh ngày nào cũng phải tắm rồi mới ngủ mà hiện tại không thể tắm nhất định sẽ rất khó chịu, liền vén chăn lên lau người cho anh.
"Anh có thể từ từ xoay người không?" Lau xong phía sau, cô lại giặt khăn, Mục Lương Hòa chống thân thể lật người để cho cô lau phía trước, lúc lau đến ngực vô tình quẹt móng tay vào điểm đỏ nhạy cảm, nét mặt Mục Lương Hòa liền cứng lại rên lên một tiếng, nét mặt kia giống như là đang nói... em cố ý ?.
"Nhìn gì mà nhìn, cho dù là cố ý, anh cũng là hữu tâm vô lực." Thanh Ninh ương ngạnh trừng lại, nét mặt Mục Lương Hòa giãn ra, một tay chống trên giường một tay đè lại cái khăn cô đang lau tiếp xuống bụng, mắt tràn đầy ánh sáng nói: "Phía dưới để anh tự làm thôi."
"Chẳng lẽ còn sợ em giở trò với anh không được." Thanh Ninh quăng khăn lông nóng cho anh, quay lưng lại, Mục Lương Hòa nhanh chóng lau xong.
"Được rồi, Thanh Ninh, khiến em vất vả rồi."
"Nếu cảm thấy em vất vả thì chịu khó mà dưỡng thương cho tốt."
Mục Lương Hòa gật đầu một cái, lật người lại nằm ở trên giường. Thanh Ninh đem chậu vào phòng vệ sinh, bên trong có gương phản chiếu vẻ mặt của cô, hốc mắt phiếm hồng, ánh nước lòng vòng trong hốc mắt, thật là ngu ngốc, có một chút chuyện cũng che giấu không được.
Cô trở ra thấy anh vẫn còn chưa ngủ, nghĩ dù sao buổi tối cũng nên có người chăm sóc anh nên đêm tấm đắp trải lên salon nằm xuống nói: "Thủ trưởng, có chuyện thì gọi em, ngủ ngon!"
Mục Lương Hòa nằm trên giường căn bản không ngủ được, không biết là do cơn đau ở hông hay là bởi không đành lòng nhìn vợ ngủ trên ghế sa lon, dù sao một đêm này anh hầu như không chợp mắt, một bên nghe tiếng thở đều của vợ một bên chờ thời gian dần trôi qua.
Tạ Thanh Ninh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Mạnh Kiết Nhiên, đó là quãng thời gian thanh xuân rực rỡ nhất, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy hương thơm, trong không khí tốt đẹp đó Vương Xuân Di vào cửa Tạ gia. Thanh Ninh cùng bà ta đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt nhất, nói như Mạnh Kiết Nhiên là cô đã bị kéo vào tròng, Vương Xuân Di chính là cố ý để tìm được địa vị ở Tạ gia, chỉ tại cô lúc ấy tuổi còn quá trẻ, không thể nhìn thấu được người đàn bà kia, cuối cùng bị Tạ Đông Phong tát một cái nẩy đom đóm mất hết cả thể diện. Vương Xuân Di dĩ nhiên đã thắng, mà kẻ chứng kiến Mạnh Kiết Nhiên kia chỉ làm một người bàng quan, nhìn từ đầu tới đuôi mặc kệ cô bị người sỉ nhục. Có thời gian cô thậm chí rất ghét Mạnh Kiết Nhiên, chỉ cần nhìn thấy hắn liền nhớ lại những sỉ nhục ngày đó.
Lúc đó bởi vì Mạnh Kiết Nhiên đang có một dự án hợp tác cùng công ty Tạ Đông Phong, Thanh Ninh càng có nhiều lần tiếp xúc, dần dần từ chỗ ghét đến không ghét, sau đó lén Tạ Đông Phong cùng hắn yêu đương. Cuối cùng nhìn vở kịch hắn cùng người phụ nữ khác đính hôn, tất cả đều như một tấm màn hoa lệ mà cô chưa từng tham diễn. Có lúc cô hoài nghi Mạnh Kiết Nhiên chưa từng yêu mình, lúc đó cô chỉ là một cô gái tính tình đại tiểu thư không xem ai ra gì, không được người thích là còn ngang bướng. Thời gian trôi qua, cô đã tự hỏi lại mình, yêu hay không yêu cũng đã là quá khứ, mỗi người đều phải nhìn về phía trước, cần gì khư khư giữ lấy quá khứ không buông.
Thanh Ninh bị đánh thức bởi một loạt âm thanh huyên náo ngoài cửa, trong phòng đã sáng, dư âm của giấc mộng vẫn còn lưu lại rất chân thật, bất an lau lau cái trán, liếc về phía người đang nằm trên giường bệnh vẫn giữ nguyên tư thế nằm tối qua, nhất định là rất mỏi.
Sau khi lấy nước giúp Mục Lương Hòa rửa mặt, lúc xuống lầu mua điểm tâm đi lên đã thấy Hạ Gia Dĩnh tới kiểm tra phòng, đang đứng khom lưng trước giường cùng Mục Lương Hòa nói chuyện, đôi tay mảnh khảnh thon dài đặt tại bên hông Mục Lương Hòa. Đang hoảng hốt trước một màn trước mắt thì sau lưng bị người đẩy một phát, cúi đầu nhìn xuống thì thấy là một bé trai cao đến ngang hông người lớn, đầu đội mũ quả dưa, trên tay cầm một quả táo đỏ to, mắt to ngập nước tí tách chảy nhìn cô. Thanh Ninh xoay người nhìn hành lang không có một bóng người, đây rốt cuộc là con cái nhà ai, cô tạo dáng vẻ cực kỳ thân thiết khom lưng cười híp mắt hỏi mẹ cậu bé ở đâu.
Cậu bé chỉ tay vào Hạ Gia Dĩnh đang khom lưng nói chuyện với Mục Lương Hòa, trong đầu cô lóe một cái, lại có chuyện hay đây.
Dắt tay bé trai đi vào nói với Mục Lương Hòa: "Thủ trưởng, có một đồng chí nhỏ tới thăm anh này."
Mục Lương Hòa đã sớm thấy cô, liếc nhìn bé trai mặc quần yếm nói với Hạ Gia Dĩnh: "Cầu Cầu đã lớn như vậy rồi à."
"Đúng vậy, lúc trước còn mè nheo em là không thấy chú Mục tới thăm nó."
"Ha ha, do chú gần đây quá bận, sau này sẽ mang cô thường xuyên đi thăm cháu." Mục Lương Hòa nói vươn tay ra nhéo nhéo làm da non nớt mịn màng của thằng bé, Thanh Ninh vẫn còn chưa thích ứng được một màn trước mắt đã nghe Mục Lương Hòa nói : "Thanh Ninh, em đi ăn sáng trước đi."
Thanh Ninh nhìn đồ ăn sáng trong tay, lại nhìn Mục Lương Hòa đang nắm tay bé trai cùng với Hạ Gia Dĩnh vẫn đứng trước giường bệnh kia, trong đầu một cỗ oán khí dâng lên, rất nghe lời đến salon ngồi ăn bánh bao thịt cua, nghe nói bánh bao thịt cua ở thành phố C là ngon nhất mà cô nhai trong miệng thấy chẳng qua cũng chỉ như thế, đúng là hư danh.
Có lúc phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, Hạ Gia Dĩnh tự biết Tạ Thanh Ninh không vui, kiểm tra xong liền dắt đứa bé đi khỏi, trước khi đi nhìn cô một cái không rõ ý tứ.
Cho đến khi tiếng khóa cửa vang lên, Thanh Ninh vẫn ngồi hậm hực nhai bánh bao, hết cái này đến cái khác cho đến khi hết phần của mình, phần còn lại mua cho người kia vùng vằng thảy qua, động tác thô lỗ, Mục Lương Hòa cũng không để ý mà ăn.
Thanh Ninh cảm thấy nếu không hỏi cho rõ chuyện đứa bé thì cô sẽ bị nghẹn chết mất, Mục Lương Hòa hình như biết cô muốn hỏi gì, liếc một cái, đem bánh bao thịt cua trong tay ăn hết, lại uống một ly sữa đậu nành mới mở miệng: "Đứa bé kia là trẻ bị bỏ rơi, sau đó được Hạ Gia Dĩnh nhận nuôi."
Trái tim đang cồn cào của Thanh Ninh sau khi nghe được câu trả lời thì xìu xuống, đứa bé trai kia rất đáng yêu, cha mẹ ruột sao nỡ vứt bỏ, "Cô ấy lúc đó vẫn còn ít tuổi mà?"
"Mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu."
Đáp án nghe được thật bất ngờ, hơn nữa hành động của Hạ Gia Dĩnh khiến cô rất bội phục, đổi lại là cô chưa chắc sẽ làm được.
"Lại đây đỡ anh xuống nào." Mục Lương Hòa thấy vợ vẫn còn rối rắm, chủ động mở lời, anh cũng thật sự muốn đi toilet.
Đỡ anh về giường xong cô mới ra ngoài gọi điện đến công ty xin nghỉ vài ngày, sau đó lại gọi cho chị Ngô. Cả buổi sáng chỉ ngồi xem TV thời gian trôi qua rất nhanh, Mục Lương Hòa vẫn nằm im ở trên giường như cũ, cộng thêm ngoài việc huấn luyện hình như anh không có sở thích nào khác, đến cả tạp chí mua về mà anh cũng không thèm xem, nhắm hai mắt xem chừng là muốn ngủ thiếp đi.
Lúc mẹ chồng Lương Nhu Hoa tới Thanh Ninh đang say sưa xem một bộ phim truyền hình nói về cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, đang diễn đến chỗ nàng dâu cùng mẹ chồng vì chuyện rửa chén mà gây gổ, anh con trai bị kẹp ở giữa. Đang định đổi tư thế ngồi thì nghe thấy Mục Lương Hòa gọi một tiếng "Mẹ".
Mẹ của anh không phải là mẹ chồng cô ư, lập tức quay đầu vừa đúng chạm vào mắt mẹ chồng, sau đó lại quay lại nhìn một màn trên TV, bên trong cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu đã đến hồi gay cấn, anh con trai bất lực ngăn cản, ôm đầu ngồi trên salon, còn kém che mặt khóc thút thít.
"Mẹ, mẹ đến rồi."
Lúc này Thanh Ninh nói cười ríu rít đến trước mặt mẹ chồng, đưa tay tắt TV, Lương Nhu Hoa cũng thu tầm mắt, gật đầu một cái đi tới bên giường, nào có người làm mẹ nào không đau lòng con mình, dù có là hơn ba mươi tuổi thì trong mắt cha mẹ cũng vẫn là đứa bé.
"Mẹ, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, mẹ cũng đừng cho ba biết nhé."
"Chỉ sợ cha anh lo lắng, sao không sợ vợ của anh lo lắng."
Mẹ chồng Lương Nhu Hoa thoạt nhìn giống một người phụ nữ dịu dàng yếu đuối, nhưng mà nói ra mới thấy khí thế lớn vô cùng, Mục Lương Hòa cũng phải im không dám nói gì.
"Con cho rằng có thể gạt được ba con sao, nếu không phải ông ấy nói thì mẹ làm sao biết."
Mục Lương Hòa giờ hoàn toàn bị chặn họng, liếc liếc về cô vợ đứng nghiêm một bên không tỏ vẻ ý muốn giúp một tay nào cả, trong lòng cảm khái vạn phần.
Lương Nhu Hoa mang theo rất nhiều thuốc bổ tới, trong đó có cả thuốc bổ não, trừ thuốc an thai ra hình như loại nào cũng có.
"Thanh Ninh, mấy ngày nay khổ cho con rồi, mẹ đã thuê một y tá đến trông chừng." Lúc gần đi mẹ chồng lôi kéo tay của cô nói.
"Mẹ không sao đâu, con đã xin nghỉ rồi."
"Như vậy sao được, thanh niên làm việc cũng không dễ dàng, con đi làm đi, Lương Hòa ở đây có mẹ lo."
Từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết mẹ chồng Lương Nhu Hoa là một người rất dễ ở chung, tuy xuất thân danh gia nhưng không hề ra vẻ mà lo liệu việc nhà vô cùng chu đáo, giúp đỡ đồng hành cùng chồng qua từng bước ngoặt, đúng là một tấm gương quân tẩu. Khó trách ba chồng cùng mẹ chồng sau bao năm tình cảm vẫn vô cùng tốt, khiến cho không chỉ có mình cô hâm mộ.