Nghiêm Chân bảo vệ đầu tiểu
gia hỏa Cố Gia Minh, vội vàng liếc mắt hướng ra phía ngoài, thấy người điều khiển
chiếc xe Jeep kia là Thẩm Mạnh Xuyên… Con khỉ của Thẩm gia.
Xuyên qua cửa kính có thể
nhìn thấy chiếc xe jeep nhanh chóng biến mất, biểu tình của Cố Hoài Việt cũng
thực bình tĩnh, tạm dừng một lát rồi lại đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.
Về đến nhà, Cố Hoài Việt
đem tiểu gia hỏa kia ôm đến trên giường, nhanh chóng giúp con trai đắp chăn tắt
đèn sau đó mới đi ra phòng khách.
Nghiêm Chân đang ở trên
ghế sofa ngẩn người, trong tay cầm một cốc nước đã không còn nóng nữa mà ngồi ở
đó. Cố Hoài Việt đi ra, thay cô rót một ly nước ấm khác, “Em không nghỉ ngơi
sao?”
Nghiêm Chân theo bản năng
nắm chặt cốc nước, “Em chỉ là vừa nghĩ đến một chuyện.” Cô nhìn thẳng anh, có một
chút ngượng ngùng, “Lần trước khi đi thảo nguyên, chúng em đi lầm vào sư đoàn
D, là Thẩm Mạnh Xuyên gọi điện thoại để cho Khương Tùng Niên qua đón hai người
bọn em.”
Anh sửng sốt một chút rồi
cười nói, “Cậu ta mà cũng có thể làm ra chuyện này sao.”
Nghiêm Chân cười cười, “Anh
ta dường như không biết chuyện của hai chúng ta.” Đến nay Nghiêm Cân còn nhớ rõ
biểu tình khi đó của anh ta, tà nghễ mà liếc mắt nhìn cô nói, “Bộ dạng như thế
này sao? Gạt người khác đấy à?” Nhớ tới đó Nghiêm Chân lại cảm thấy buồn bực.
Động tác uống nước của Cố
Hoài Việt dừng một chút, anh ghé mắt nhìn Nghiêm Chân, nhưng cô cúi đầu nên làm
cho anh không thấy rõ biểu tình của cô lúc này. Anh bỗng nhiên ý thức được mình
ở phương diện nào đó làm còn chưa tốt cho lắm, làm không tốt có lẽ sẽ làm cho
cô có cảm giác ủy khuất.
Trên thực tế việc này
cũng không thể trách Thẩm Mạnh Xuyên, hai người bọn họ cùng học một trường quân
đội, càng khéo là chuyên ngành đều giống nhau, đều là hệ trinh sát chỉ huy, đến
cuối cùng ngay cả chuyên ngành chuyển đổi cũng giống nhau, lính thông tin. Chính
cái gọi là một núi không thể có hai hổ làm cho hai người khó tránh khỏi có ý tứ
châm chọc hay đối đầu với nhau.
Loại cạnh tranh ngầm phân
cao thấp này vẫn liên tục diễn ra cho đến khi ra khỏi trường, Cố Hoài Việt đi
quân khu Tây Tạng tham gia quân ngũ còn Thẩm Mạnh Xuyên trực tiếp được điều đến
quân đoàn trinh sát của Sư đoàn A thuộc quân khu B, thẳng đến sáu năm trước anh
mới trở về sư đoàn A.
Hai người thuộc về hai thế
giới khác nhau, anh trải qua nhiều chuyện mà Thẩm Mạnh Xuyên không có trải qua
cho nên anh nhìn qua so với Thẩm Mạnh Xuyên càng thêm trầm ổn, lý trí hơn. Tịch
tư lệnh đánh giá anh là nguyên nhân anh thích hợp làm một người lính nhất chủ yếu
là ở bất cừ tình huống nào anh cũng có thể bảo trì lý trí của mình. Nhưng có một
thứ mà anh không bằng Thẩm Mạnh Xuyên, đó là sự nhiệt tình. Tính tình của anh,
nhạt nhẽo đến đáng sợ.
Anh lấy lại tinh thần,
nhìn Nghiêm Chân, “Thẩm Mạnh Xuyên chỉ biết là anh đã kết hôn, cái khác cậu ta
cái gì cũng không biết. Cậu ta là bạn học trong trường đại học quân đội của
anh, nhưng từ sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc.” Sáu năm trước anh được
triệu hồi về sư đoàn A là lần đầu tiên từ sau khi tốt nghiệp mới gặp lại cậu
ta, nên cuộc đối chọi gay gắt của hai người lại bắt đầu.
“Vậy anh ta biết người vợ
trước đã qua đời của anh sao?”
Nghiêm Chân thử hỏi, Cố
Hoài Việt không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút rồi mới trả lời,
“Không biết.” Chuyện này cho dù toàn bộ quân khu đều biết anh lấy vợ nhưng biết
đến người vợ đó của anh thì cũng chỉ vài người.
Nghiêm Chân có chút hối hận
khi hỏi về chuyện này, cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, lạnh mà còn là lạnh đến
tận đáy lòng. Cô dường như đã hỏi vấn đề không nên hỏi, chạm vào nơi không nên
chạm đến, bởi vì vẻ mặt của anh ảm đạm mà cô chưa từng nhìn thấy qua. Nghiêm
Chân đành phải cười cười, “Em không hỏi nữa, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Hai căn phòng, có giường
lớn cùng giường nhỏ. Chiếc giường nhỏ bị Cố Gia Minh chiếm, đêm nay cũng chỉ có
thể đồng giường cộng chẩm thôi.
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt
bỗng nhiên gọi cô lại. Nghiêm Chân xoay người, nghe thấy anh nói, “Những lời
anh nói trước khi kết hôn, đều là những lời nói chân thật.”
Nghiêm Chân có chút kinh
ngạc, không phải vì cái gì mà vì lúc này ánh mắt của anh nhìn cô đã không còn
bình tĩnh như trước đây, thậm chí còn mang theo chút hối lỗi. Tuy rằng chỉ hiện
lên trong một giây nhưng Nghiêm Chân nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng của
mình đều đau thắt lại.
Nghiêm Chân kinh ngạc hỏi,
“Anh sao tự nhiên lại nói chuyện này?”
“Không có gì.” Cố Hoài Việt
nói, “Anh chỉ là sợ, xin lỗi em.”
Nghiêm Chân hóa đá, thật
lâu sau cô nở nụ cười, tươi cười có chút miễn cưỡng lại có chút tái nhợt, “Vậy
anh phải cố gắng đối tốt với em.”
“Được.” Cố Hoài Việt thấp
giọng nói.
…………….
Mọi thứ trong bộ đội đều
được chú ý giản lược rất nhiều, nhưng việc đón năm mới thì không thể qua loa như
vậy.
Sáng sớm rời giường,
Nghiêm Chân rửa mặt đi vào phòng bếp làm điểm tâm. Cô lục tung lên mới phát hiện
những thứ trong nhà có cũng không tính là nhiều, trung tâm phục vụ gì đó cũng
không có nhiều, nhìn lại thì đúng là toàn mua trong nội thành của thành phố B.
Cô xoay người sang chỗ
khác, vừa vặn thấy Cố Hoài Việt đi ra từ trong toilet, một thân thường phục, ăn
mặc rất giản dị. Cô sửng sốt một chút, giật mình nhớ tới mình còn đang mặc áo
ngủ nên cô đành phải kéo lại áo ngủ lắc lắc đầu rồi quay người trở lại phòng bếp.
“Nghiêm Chân.”
Cô nghe thấy tiếng gọi của
anh, lập tức trả lời, “Điểm tâm cũng sẽ xong nhanh thôi, anh kêu Gia Minh dậy
đi.”
“Chào buổi sáng.” Đáp lại
lời của cô là một giọng trẻ con thanh thúy.
Cô lập tức mở mắt to nhìn
ra ngoài, chỉ thấy bạn nhỏ Cố Gia Minh chậm rì rì từ trong toilet đi ra, biểu
tình rất chi là vênh váo!
Cố Hoài Việt búng tay lên
trán con, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Hôm nay có xe vào trong nội thành của
thành phố, em muốn mua gì thì trực tiếp mua.” Ngày hôm qua anh đã muốn đem mọi thứ
trong trung tâm phục vụ mua về một lượt rồi, nếu không phải vì mấy bà chị dâu
trong trung tâm phục vụ khẩn cầu anh mua hết để cho các chị ấy còn về nhà thì
anh khẳng định sẽ không mua nhiều như vậy.
Nghiêm Chân không biết
nói gì nên đành gật gật đầu, xem như là nghe thấy được, nhân tiện đem bữa sáng
bưng lên.
Tuy rằng gần đến cuối năm
nhưng huấn luyện bộ đội vẫn là chuyện không thể bỏ dở. Thời điểm người thân ở
trong đại viện này còn đang trong giấc mộng đẹp thì bên ngoài đã có thanh âm của
xe thiết giáp, xe tăng bắt đầu cho đợt huấn luyện. Ở trong bộ đội, nhàn hạ sẽ có
cảm giác phạm tội. Cho nên hôm nay Cố Hoài Việt cũng đi ra huấn luyện.
Anh đi ra tới cửa bỗng
nhiên quay đầu nhìn lại, thừa dịp lúc ăn cơm Nghiêm Chân đã thay quần áo. Anh
trầm ngâm một lát rồi nói, “Anh đi đây.”
“Vâng.” Nghiêm Chân ngẩng
đầu, lên tiếng.
Cố Hoài Việt gật gật đầu,
mở cửa rời đi, nghe thanh âm của tiếng đóng cửa thì Nghiêm Chân quay đầu nhìn bạn
nhỏ Cố Gia Minh. Chỉ thấy bạn nhỏ một bên vừa ăn phần trứng gà của mình một bên
vừa suy nghĩ mà nhìn cô, sau đó mở miệng than thở, “Càng ngày càng giống như
báo cáo rồi nhỉ…”
Nghiêm Chân lấy thìa gõ
lên đầu của tiểu gia hỏa kia, “Ăn cơm.”
Cô cố gắng làm cho mình không
miên man suy nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình vui vẻ lên.
Đây là lần đầu Nghiêm
Chân đến thành phố B, cố đô lớn như vậy thì người cũng nhiều đến đòi mạng,
riêng việc đi từ quân đoàn đến nội thành cũng mất ba tiếng, còn chưa tính một
giờ đứng chờ và bị kẹt đường nữa.
Nghiêm Chân nắm tay Cố
Gia Minh đi dạo trong cửa hàng tổng hợp, bởi vì những thứ cần mua rất nhiều cho
nên ánh mắt của Nghiêm Chân nhanh chóng biến thành rada, nhìn quanh những hàng
hóa ở phía trước.
Cô chọn một con gà, đang
muốn bỏ vào chiếc xe đẩy mua sắm nhưng không nghĩ tới Cố tiểu tư lệnh lại lên
tiếng, “Thủ trưởng không ăn cái đó.”
Cố Gia Minh chỉ mấy thứ,
“Thủ trưởng thích ăn nhẹ, bà nội em nói đây là vì ba em làm lính trinh sát cho
nên khẩu vị vẫn còn giữ lại cho đến giờ.”
Cái này… là nói lên cái
gì đây? Nghiêm Chân nhìn Cố tiểu tư lệnh – người có ít hiểu biết về người lính
mà còn có thể hiểu rõ ràng như vậy. A, đúng rồi, cô gần nhất đã thành người có
ít hiểu biết về người lính trong mắt tiểu tư lệnh rồi, nguyên nhân là những đám
binh lính nhút nhát của cậu bé ở thành phố C đều không chơi cùng với tiểu gia hỏa
này đây mà. Nghiêm Chân nghe xong lời này, không biết là nên vui lên hay là tự
biết xấu hổ, nói chung vẫn là mình kém hiểu biết.
Gian hàng cuối cùng cần đến
là .. gian hàng đồ chơi.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
có lạc thú lớn nhất khi đi dạo ở trong này chính là mua một món đồ chơi, hơn nữa
lần này là rất quan trọng bởi vì trước khi tới thành phố B thì thủ trưởng đã bảo
đồ chơi của cậu bé rất phiền toái nên đều để ở nhà hết. Theo cách nói của tiểu
tư lệnh thì đây chính là trang bị lại từ đầu.
Nghiêm Chân tựa người vào
chiếc xe đẩy mua sắm, nhìn tiểu gia hỏa kia chăm chú chọn đồ chơi,
Tầm mắt thoáng lệch đi, đảo
qua nơi nào đó của cửa hàng rồi dừng lại, đó là một người mặc quân trang, thân
hình cùng với Cố Hoài Việt giống nhau, đều cao ngất mà hao gầy nhưng chắc chắn
đó không phải là anh.
Anh lúc này đang còn làm
việc, Nghiêm Chân nhắc nhở chính mình. Chẳng qua giây tiếp theo thì người kia
xoay người, cô liền ngây ngẩn cả người.
Đây… đây không phải là… Thẩm
Mạnh Xuyên sao?
Thẩm Mạnh Xuyên cũng nhìn
thấy cô, khi thấy cô thì anh ta lại phiền chán giơ tay lên vò tóc ở sau đầu nên
cảm thấy rất buồn cười. Nghiêm Chân càng nhìn lại càng muốn cười, đành phải
quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Mạnh Xuyên phản ứng
lại, cầm mũ đội lên rồi đi về phía Nghiêm Chân.
“Xin chào.”
“Xin chào.” Nghiêm Chân cũng
làm giống như anh ta.
“Cô sao lại ở chỗ này.” Anh
nhìn xe đẩy mua sắm của cô, “Sao vậy, Cố tham mưu trưởng đang trong thời gian
nghĩ đông đã trở lại với trách nhiệm của người lính rồi sao? Cái này cừ thật, đầu
tháng hai năm sau mới có quân diễn, còn chưa có qua năm mới mà đã chuẩn bị rồi
sao. Tôi rất là bội phục đó nha.”
Nói xong, Nghiêm Chân còn
chưa kịp phản ứng, tiểu gia hỏa kia đã tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên xoay người,
đánh giá tiểu gia hỏa kia rồi nở nụ cười, “Không phải sao, cô đang phải trông đứa
nhỏ giùm cậu ta đó thôi? Cô không thấy phiền sao?”
Nghiêm Chân cảm thấy kỳ
quái, “Tôi tại sao lại thấy phiền?”
“Chưa thấy qua người làm
bảo mẫu nào hết sức tận tâm như vậy?” Thẩm Mạnh Xuyên cảm thán.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh càng
thêm không vui, “Cái gì mà bảo mẫu chứ, nhà chú có bảo mẫu nào xinh đẹp như vậy
sao. Đây là vợ của thủ trưởng nhà cháu.”
Nghiêm Chân kinh ngạc
nhìn Cố Gia Minh, mà Thẩm Mạnh Xuyên thì mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nghiêm
Chân.
Thật lâu sau, anh ta hạ
mũ xuống, xoa xoa tóc, có chút lắp bắp hỏi, “Cô… cô là vợ của anh ta sao?”
Nghiêm Chân buồn bực,
“Không thể sao?”
Thẩm Mạnh Xuyên lau mặt một
phen, “Tên họ của cô là gì, chức nghiệp là gì?”
Nghiêm Chân nhíu mày, người
này đến tra hộ khẩu sao, “Họ Nghiêm, tên Chân, giáo viên tiểu học.”
Thẩm Mạnh Xuyên ngơ ngác
nhìn cô hai phút, cuối cùng thấp giọng rủa một tiếng.
Anh ta vò tóc, “Không phải
tôi không biết nhưng vợ của Cố Hoài Việt không phải họ Lâm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Chân hơi đổi
một chút, “Đó là vợ trước của anh ấy, cũng đã qua đời rất lâu rồi.”
“Vậy cô là… người vợ hiện
tại của cậu ta?” Thẩm Mạnh Xuyên hỏi, thấy cô gật gật đầu thì lại vò tóc.
Nghiêm Chân nhìn anh ta,
cảm thấy buồn cười, “Anh tới đây làm gì vậy? Mua sắm sao?”
“Đi cùng một con thỏ lạc
đường đến mua đồ.” Anh hơi mất bình tĩnh nói, nhìn Nghiêm Chân rồi nói, “Cái
này không quan trọng, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô thật sự không nhớ rõ tôi
sao?”
“Nhớ rõ a.” Cô cười, “Là
anh tìm người đưa tôi cùng Gia Minh tới 935.”
Anh không phải nói đến việc
này.
Còn chưa đợi anh ta nói
ra thì một cô gái đứng ở trước một gian hàng gần đó bắt đầu gào to tên anh ta,
“Thẩm Mạnh Xuyên.”
Thẩm Mạnh Xuyên đợi cho
giọng nói kia đi ngừng lại, xoay người lại nói với Nghiêm Chân, “Cô suy nghĩ cẩn
thận một chút, cô chắc chắn có thể nhớ ra tôi..” Nói xong, cầm lấy mũ vội vàng
rời đi.
Chỉ còn lại Nghiêm Chân
cùng Cố Gia Minh đứng tại chỗ, vẻ mặt không hiểu.