Bữa cơm tối của ngày này ở
Cố gia cho tới bây giờ đều là tiêu chuẩn của đêm giao thừa. Tiêu chuẩn cao như
vậy, cho tới bây giờ cũng đều chỉ vì một người, một người từ 6 năm trước đã
không có đón năm mới ở nhà một lần nào.
Lý Uyển đem món ăn cuối
cùng bưng lên trên bàn, đồ ăn cũng đã hâm nóng một lần rồi lại một lần nhưng
người kia đến bây giờ còn chưa có về nhà. Nghiêm Chân lại tắt điện thoại, nhìn
về phía Lý Uyển lắc lắc đầu. Lý Uyển không khỏi nhíu mày, “Vẫn không có người
nghe máy sao? Con nói xem đêm cuối của năm cũ rồi mà nó còn có việc gì cần phải
làm nữa chứ?”
Buổi chiều hôm nay Cố
Hoài Việt đưa Nghiêm Chân cùng Gia Minh tới đây, nhận một cuộc điện thoại rồi
nhanh chóng lái xe đi, Nghiêm Chân căn bản là không kịp hỏi.
Lương Hòa ở một bên hòa
giải, “Mẹ, chờ thêm một chút nữa, không cần phải nóng nảy. Mẹ xem chẳng phải
Hoài Ninh cũng vừa mới về đến sao.”
Liếc mắt nhìn đứa con
trai út cũng vừa mới bước vào cửa, Lý Uyển cả giận nói, “Cái này làm sao có thể
giống nhau? Các con sẽ ở thành phố B qua năm mới, nó có thể sao?”
Cố Hoài Ninh nhíu mày,
không dám chen vào nói lúc mẹ mình đang nổi giận, cho nên trực tiếp nắm tay vợ
mình đi vào nhà ăn.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
sớm đã cọ cọ ở trên bàn ăn rồi, nắm lên món cánh gà mà cậu bé yêu thích nhất bắt
đầu cắn. Cậu bé có thể nhìn ra được, ý kiến của bà nội cũng không suy chuyển được
gì, mỗi lần qua năm mới thủ trưởng chỉ ở lại vài ngày rồi lại về thành phố B
thì bà nội đều phát hỏa một lần, nhưng có lần nào giữ được thủ trưởng lại đâu?
Cố tiểu tư lệnh lắc đầu,
tiếp tục cắn cánh gà. Dù sao cậu bé cùng cô giáo Nghiêm, còn có thủ trưởng sẽ
đi đến cùng một nơi cho nên không có gì phiền não cả.
Cố lão gia nhìn tiểu gia
hỏa kia một cái rồi buông tờ báo trong tay xuống, “Được rồi, ăn trước đi.”
Vì thế cả nhà đành phải
vào bàn ăn cơm.”
Một miếng cơm ăn cũng nhạt
nhẽo vô vị, ngay cả thím Trương cũng có biểu tình tiếc hận mà thu dọn bàn ăn. Bà
hôm nay là liên tay liên chân vui mừng chuẩn bị một bàn đồ ăn, không nghĩ tới
tan rã trong không vui như vậy.
Nghiêm Chân vừa ngẩng đầu,
nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tường. Kim đồng hồ tích tắc chỉ hướng con số 9,
đã 9h rồi mà anh hiện tại còn có thể ở nơi nào chứ?
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng
còi ô tô ở trong viện, hai tiếng ngắn ngủi.
Nghiêm Chân còn chưa có
phản ứng lại được thì bạn nhỏ Cố Gia Minh đã dẫn đậu vội chạy ra ngoài, chờ cô
đi ra đến cửa lớn ở đại sảnh thì tiểu gia họa kia đã ôm lấy chân của một người,
cọ cọ giống như làm nũng.
Nhìn người mới tới,
Nghiêm Chân sững sờ đứng ở nơi đó. Theo sau còn có Lý Uyển cũng có chút kinh ngạc
ngoài ý muốn, “Bà cũng đến đây sao?”
Người đến là bà nội của
Nghiêm Chân.
Lý Uyển oán trách nhìn Cố
Hoài Việt đang đứng ở bên người bà nội, “Con nói đi đón bà là liền đón tới, cũng
không có nói trước một tiếng! Buổi tối quan trọng như thế này còn là vào đêm 23
này nữa, con lại đem bà ép buộc đến đây sao.”
Cố Hoài Việt vừa xuống
xe, vừa tháo mũ trên người xuống, cũng chỉ cười nhẹ.
Bà nội cười tủm tỉm vỗ
tay Lý Uyển, “Đây là ý tứ của bà già này, cháu cũng đừng giáo huấn Tiểu Cố làm
gì. Cháu xem đứa cháu gái ngốc này của bác còn đứng ở đằng kia thất thần kia
kìa.”
Bà nội nói xong, Nghiêm
Chân đứng ở đằng sau còn bị Lương Hòa đẩy đẩy mới khôi phục lại tinh thần, hốc
mắt đỏ lên.
“Sao lại không có tiền đồ
như thế này hả?” Bà nội lau nước mắt nơi khóe mắt cô.
Vốn là lau đi nước mắt
nhưng Nghiêm Chân lại vươn tay ra ôm lấy bà nội, nước mắt liền không chịu sự khống
chế mà rơi xuống.
Đêm nay căn nhà của Cố
tham mưu trưởng lại náo nhiệt hẳn lên.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
mặc quần áo mới vui vẻ chạy đi chạy lại giữa hai căn phòng, cậu bé nhìn hai cái
chăn bông trước mặt, trong đầu đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.
Là đem cái chăn có hoa
văn là con mèo nhỏ xinh xắn đưa cho bà cố nội hay là đưa cái chăn doraemon này?
Tiểu gia hỏa buồn rầu không
thôi trong chốc lát, đầu của cậu bé bị gõ một cái. Cậu bé lập tức hướng về phía
trước nhìn lại, hai mắt lập tức mị lên. Cố thủ trưởng!
“Ba, ba giúp con chọn một
cái đi.” Tiểu gia hỏa vui mừng nói.
Cố Hoài Việt cởi thường
phục rồi móc lên giá, ánh mắt miễn cưỡng nhìn con trai, vươn tay giữ lấy đầu
con trai, “Nếu con có thể kêu bà cố nội của con đi ngủ sớm.”
Bạn nhỏ nào đó dẫu miệng
lên. Cậu bé đã quên, còn có một người so với mình càng kích động hơn.
Bà nội ngủ trên giường đã
có hai cái chăn, vừa dày lại vừa ấm áp. Tiểu gia hỏa nhìn hai cái chăn bông
trên giường, chán nản đè thấp đầu. Cố Hoài Việt cũng thu hồi ánh mắt, nhìn con
trai cười cười, “Con đi chúc bà cố nội ngủ ngon đi.”
Lót giường tốt rồi,
Nghiêm Chân quan sát trong chốc lát, lại đi tới ngăn tủ, bên miệng vẫn còn nhỏ
giọng nói, “Vẫn còn đủ cho một cái giường nữa chứ.”
Bà nội dở khóc dở cười giữ
chặt tay cô, “Được rồi, cháu cho bà cái lò giữ ấm chồng rôm sảy toàn thân rồi
nha.”
Nghiêm Chân ngượng ngùng
dừng bước, tuy là đã bị nói trúng nhưng lại giống như đứa nhỏ mà cười ngây ngô.
Tiểu gia hỏa kia cũng vào
cọ cọ ở trước mặt bà cố nội của mình, bà vui hớn hở mà nở nụ cười
Nằm ở trên giường, Nghiêm
Chân khó có thể đi vào giấc ngủ.
Cô nghiêng người qua,
nhìn bà nội đã nhắm mắt ngủ, yên lặng đến xuất thần. Thật lâu sau, lại nghiêng
người nằm xoay người trở lại.
Bà nội lại đột nhiên mở
to mắt, nhìn Nghiêm Chân cười ra tiếng, “Tiểu Chân, đêm nay để cho Tiểu Cố cùng
Gia Minh ngủ có phải là không tốt lắm không? Bà nhìn cái giường kia nhỏ như vậy,
chỉ có thể để cho hai người già ngủ trên đó thôi?”
Nghiêm Chân thay bà nội dịch
dịch góc chăn, “Không có việc gì. Dù sao chỉ có đứa trẻ, không chiếm nhiều diện
tích đâu bà.”
Hai người đều cúi đầu nở
nụ cười.
“Bà nội, sao bà hôm nay bỗng
nhiên lại đến đây, cũng không nói cho cháu biết một tiếng?”
“Bà đến xem cháu, mới hơn
một tháng không gặp mỗi khi bà nghĩ đến cháu nội của bà thì tâm đều đau. Ba
cháu đã qua đời, cháu chưa từng rời khỏi bà một thời gian dài như vậy.”
Ngay cả khi học đại học,
Nghiêm Chân cũng học ở thành phố C, mỗi ngày đi học rồi về nhà. Tính toán thế
nào đi nữa thì khoảng thời gian này là thời gian mà hai bà cháu tách ra lâu nhất,
Nghiêm Chân không khỏi hướng bên người bà nội mà cọ cọ.
“Bà nội ở đây với cháu
thêm vài ngày.”
“Không được, ngày kia bà
phải trở về.”
“Nhanh như vậy sao?”
Nghiêm Chân có chút thất vọng.
Bà nội liếc mắt nhìn cô một
cái rồi nói, “Nếu không phải Tiểu Cố tới tìm thì bà còn chưa tới xem cháu đâu,
nha đầu không lương tâm.” Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Chân, bà
nội nói, “Bác cả cháu hôm nay đưa bà đi bệnh viện để kiểm tra thân thể, bà
không nghĩ sẽ gọi điện thoại tìm cháu. Lúc đó Tiểu Cố điện thoại tới, nói hôm
nay là ngày cuối năm, sớm nên đáp lễ năm cũ với bà rồi. Sau đó Tiểu Cố liền nói
một câu, cháu đoán xem nó nói gì?”
Nói tới đây bà nội cố ý lấp
lửng để cô suy nghĩ.
Nghiêm Chân quả nhiên tò
mò, bên một đưa cho bà nội cái gối một bên hỏi, “Anh ấy đã nói gì hả bà?”
Bà nội khoan thai nằm tốt,
thoải mái mà thở dài một hơi, “Thằng bé nói nha, Nghiêm Chân cô ấy rất nhớ bà nội.
Bà cũng đã nghĩ thế nên mới quyết định đi một chuyến, vì thế giữa trưa hôm nay
Tiểu Cố liền trực tiếp lái xe tới đón bà. Sao vậy, Tiểu Cố không nói cho cháu
sao?”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu.
Bà nội cười nói, “Chắc là
thằng bé muốn cho cháu một niềm vui bất ngờ rồi.”
Bà nội còn nói cái gì đó
nữa nhưng cô căn bản đã nghe không được nữa. Cuộn mình trong ổ chăn, trong đầu
chỉ nghĩ tới một câu mà bà vừa nói… Nghiêm Chân cô ấy rất nhớ bà nội.
Thì ra anh đều biết cả.
Cho dù đến cuối năm nhưng
nông thôn cũng bề bộn nhiều việc nên bà nội cô ngày kia cũng phải đi rồi. Cố
Hoài Việt tự mình lái xe đưa bà trở về, trước khi đi vẫn cố ý không đánh thức
cô, nhưng cô vẫn biết, buồn bã nằm ở trong ổ chăn không có đi ra. Nếu đây là ý
của bà nội và anh ấy thì cô coi như là không biết đi.
Nhưng sau khi cửa phòng
đóng lại, Nghiêm Chân rốt cuộc cũng không ngủ được. Cô rời giường nhìn ra ngoài
cửa sổ, tức thì có chút kinh ngạc. Thì ra hôm qua tuyết rơi, trên đường đã có một
tầng tuyết đọng lại, có dấu vết của những chiếc bánh xe nghiền qua.
Trời còn chưa sáng hẳn,
bà nội lại có thể đi sớm như vậy. Nghiêm Chân nhỏ giọng nói thầm một tiếng, thấy
túi hành lý đặt ở bên giường thì mới nhớ tới, qua vài ngày nữa thì bọn họ cũng
phải đi rồi.
Đi tới cái nơi mà cô chưa
bao giờ đi qua, giao thiệp với cái thế giới mà cô chưa từng bao giờ tiến vào.
Trước kia thường nghe từ
“hôn nhân” từ trong miệng người khác, Nghiêm Chân bỗng cảm thấy bất quả chỉ là
thêm một người sống mà thôi. Nhưng đến khi tự mình bước vào cuộc sống đó thì cô
mới hiểu được, đó không phải chỉ là việc ngày ngày sống cùng chồng đơn giản như
vậy mà quan trọng hơn là hai người đồng tâm.
Anh đối với cô xem như là
có tâm đi? Nghiêm Chân tự hỏi, rồi sau đó lại tự trả lời… vậy là tốt rồi, vậy
là tốt rồi.
Bắt đầu mùa đông cho tới
nay cũng không thấy tuyết rơi lớn, hôm nay đến lượt họ rời đi, ông trời lại hành
hạ người ta mà cho tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Lần này khi trở về không
phải Cố thủ trưởng lái xe, ô tô của nhà thông gia cũng có một người ở thành phố
C, liền thuận đường làm người mở đường về cho họ. Lúc này cũng đi rồi nên Cố
Hoài Việt đành phải tự mình ra trận. Lý Uyển lo lắng, nói muốn an bài một người
đưa bọn họ đi nhưng lại bị Cố Hoài Việt cự tuyệt với hai chữ: Phiền toái!
Lý Uyển không có biện
pháp, đành phải dặn dò bọn họ trên đường lái xe cẩn thận.
Nghiêm Chân đem Gia Minh
đỡ lên xe, quay đầu hướng 4 người phía sau chào tạm biệt. Cố Hoài Việt đưa túi
hành lý tới cho cô, Nghiêm Chân bắt lấy rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn với anh.
Cố Hoài Việt nở nụ cười,
giúp đỡ cô đỡ lấy túi hành lý sau đó mở cửa lên xe.
Xuất phát.
…..
……………
Buổi sáng 9h xuất phát,
sau hơn bốn giờ đi đường mới tới được thành phố B.
Nghiêm Chân ngồi ở phía
sau, thật xa đã nhìn thấy được trạm thu phí ở phía trước ô tô đã xếp thành một
hàng dài. Suốt quảng đường đi Cố Gia Minh đều ngủ rốt cuộc lúc này cũng đã tỉnh
lại, xoa xoa con mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt rồi hỏi, “Ba ơi, khi nào thì tới
nơi vậy?”
Cố Hoài Việt cũng không
có ngoảnh đầu lại “Kẹt xe, chờ một lát nữa thôi.”
Bạn nhỏ nào đó buồn bực,
từ trong túi sách nhỏ lấy ra đồ ăn vặt mang theo, bắt đầu ăn, “Mù mịt thế này
cũng tốt, đợi lát nữa có gió có thể trực tiếp nhảy dù về nhà rồi.”
Nghiêm Chân cười cười,
thay cậu bé sửa lại quần áo. Thành phố B nằm ở phía bắc thành phố C, cửa sổ được
mở xuống, liền có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Khó khăn lắm xe mới dừng
được trước cửa trạm thu phí, ngay cả nội thành cũng chưa tiến vào được, trực tiếp
theo một đường vòng đi vào một con đường nhỏ khác, một đường đi qua hết sức trống
trải. Đây là vùng ngoại thành của thành phố B.
Thành phố B đã nhiều ngày
tuyết rơi nhiều, so với thành phố C thì tuyết còn rơi nhiều hơn, ở trong nội
thành của thành phố C khi tuyết rơi xuống thì cũng bị dòng xe cộ nghiền nát nên
sớm đã giảm bớt đi lớp tuyết đọng lại, nhưng nơi này không phải như vậy. Trên
con đường đi về phía trước đều là một mảnh màu trắng phau phau, ngay cả vết
bánh xe trên đường cũng hết sức chỉnh tề, hơn nữa vết bánh xe này cũng không giống
với xe bình thường, giống như là bánh xích nghiền qua vậy.
Nghiêm Chân đang nhìn kỹ
thì chợt nghe Cố Hoài Việt ở phía trước nói, “Đó là vết bánh xe của xe tăng lưu
lại, mấy ngày nay trong sư đoàn đang có cuộc huấn luyện.”
Thì ra là thế, xem ra sư
đoàn đã ở cách đây không xa rồi.
Xe đi thêm mấy chục phút
nữa, cũng đã có thể thấy lính gác ở cổng lớn của sư đoàn rồi. Đến gần trước cửa,
Cố Hoài Việt giảm tốc độ xe cho chậm lại, đưa lính gác xem giấy phép sau đó mới
chậm rãi đi vào. Mục đích của anh là đi tới khu vực giành cho người nhà nằm
phía sau khu vực doanh trại của lính trinh sát, cách 300m ở phía sau… đây là
khu vực giành cho người nhà.
Nghiêm Chân nhìn đến những
ngôi nhà này nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ sư
đoàn vô luận là lính trinh sát hay là lính pháo binh thì khu vực nhà ở đều được
chỉnh đốn có thứ tự, nhưng vẫn có màu bụi. Chỉ có những ngôi nhà ở đây, trơ trọi
một mình thì không nói, ở bên ngoài ngôi nhà còn sơn lên một tầng nước sơn màu
hồng, càng hiện ra tính đặc thù của toàn bộ sư đoàn nơi đây, sự khác biệt ẩn giấu
sâu như thế này.
Trước tiên nhận được điện
thoại tới đón ba người bọn họ là một trung úy tuổi còn trẻ, là một cán sự trong
doanh trại của bọn họ, họ Lý. Trung úy trẻ nhìn Nghiêm Chân đang dùng hai mắt
đăm đăm nhìn những ngôi nhà ở đây, không khỏi cười cười, “Cũng sắp đến năm mới,
sợ chị dâu cảm thấy không quên nên đem trong ngoài ngôi nhà sơn lại một lần, để
cho chị cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.”
Nghiêm Chân xấu hổ cười
cười, cô thật đúng là ngượng ngùng nói chính mình khi vừa nhìn thấy những ngôi
nhà ở đây thì trong đầu đã tự dưng lên hiện từ : Cửa hàng vải.
Cố Hoài Việt cười cười,
đem chìa khóa phòng đưa cho Nghiêm Chân, “Em mang theo Gia Minh về nhà trước,
anh đi trung tâm phục vụ xem một chút.”
“Vâng.”
Nghiêm Chân đáp ứng một
tiếng rồi theo Tiểu Lý đi về nhà.
Mấy ngôi nhà ở đây không
tính là mới nhưng hàng hiên lại rất sạch sẽ.
“Tiểu Lý, nơi này có rất
ít người nhà đến ở sao? Sao lại còn nhiều phòng như vậy?” Nghiêm Chân trước kia
ở đại viện còn nhớ rất rõ, lúc ấy chỗ bộ đội của ba cô đóng quân ở một trấn nhỏ
gồm có hai quân đòan của pháo binh, người khẳng định không có nhiều nhưng người
nhà rất nhiều.
Tiểu Lý đem theo hành lý
đi thẳng cũng không quay đầu mà nói, “Chị dâu, khi mới tới đây chị dâu cũng thấy
rồi đó. ở nơi này của chúng em rất hoang vu, cho dù có vài người đến đây nhưng
cũng chỉ ở lại được mười ngày hoặc nửa tháng, không thường xuyên ở lại, nếu thường
ở lại ở chỗ này cũng chỉ có những người có nghề phụ.”
“Nghề phụ?”
Tiểu Lý cười cười, “chính
là trong nơi đóng quân này có quán cơm và quán bán đồ ăn vặt, dựa vào tiêu phí
của các chiến sĩ mà kiếm thêm ít tiền thôi.”
Nghiêm Chân gật đầu hiểu
được.
“Chị dâu, bây giờ chị đến
thì còn ít người nhưng qua năm mới thì sẽ có nhiều người hơn rồi.”
Nói xong thì cũng đứng lại.
Nghiêm Chân cười cười,
đem chìa khóa ra mở cửa. Tiểu Lý bước vào bật đèn lên, cũng coi như giúp cô một
chuyện rồi làm quân lễ rời đi.
Nghiêm Chân rút cuộc có
thời gian đánh giá phòng ở nơi đây. Xét thấy do tình huống đặc thù ở nơi này, mấy
căn phòng ở phía trước chỉ dùng làm nhà khách cho khách ở. Tuy nói so với nhà
khách nhìn tốt hơn một chút nhưng so với nhà ở thành phố C thì vẫn còn kém một
bậc.
Nhưng cũng không sao, dù
sao cũng ở không quá nửa tháng thì lại phải đi rồi. Cô cười cười, buông hành lý
xuống. Phòng ở thực sạch sẽ, xem ra trước đây cũng có người chịu khó quét tước
qua rồi, không cần cô phải động thủ lần nữa.
Bạn học Cố Gia Minh hướng
sofa ngồi lên, miệng còn ăn đồ ăn vặt nhưng vẻ mặt đã có chút phiền muộn. Nghiêm
Chân mở máy sưởi, một bên lấy hành lý ra ngoài còn một bên hỏi cậu bé, “Làm sao
vậy, Cố tiểu tư lệnh?”
Tiểu tư lệnh thở dài, “Em
đang nghĩ tới đám binh lính nhút nhát kia.”
Nghiêm Chân nở nụ cười,
“Như thế nào, mới rời đi một ngày đã nhớ rồi sao?” Đây đúng là tình nghĩa chiến
sĩ thâm hậu nha.
Tiểu tư lệnh nhìn cô một
cái rồi lại thở dài một hơi, “Cô giáo không hiểu, em là sợ em đi rồi thì tiểu tử
Lâm Tử kia sẽ đục khoét nền tảng của em a.”
Nghiêm Chân trong nháy mắt
liền có biểu tình ngạc nhiên, đúng lúc này thì có người gõ cửa. Nghiêm Chân hướng
Gia Minh hếch cằm lên, bạn nhỏ nào đó không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy đi mở
cửa, là Cố Hoài Việt Cố thủ trưởng, lúc này trong tay anh đang xách hai gói lớn.
Nghiêm Chân sửng sốt một
chút, cuống quít tới cầm giúp anh.
“Không cần, anh xách được
rồi.” Anh nở nụ cười, đem gói to bỏ vào phòng bếp.
Cô mở mấy cái túi
plastic, mới phát hiện bên trong đều là vật dụng hằng ngày cùng nguyên liệu nấu
ăn, “Sao anh mua nhiều như vậy?”
Cố Hoài Việt vừa gỡ cúc
áo vừa nói, “Căn tin ở nơi này sợ hai người ăn không quen nên tốt nhất vẫn là nấu
ăn ở nhà đi, anh cũng sẽ về nhà ăn cơm. Hơn nữa, sẽ nhanh qua năm mới…”
Là một gia đình thì sẽ có
bộ dáng của một gia đình, chẳng cần quan tâm nơi này là bộ đội dã chiến. Anh là
lần đầu đến trung tâm phục vụ mua những thứ vật dụng dành cho gia đình này,
trên đường đi cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người, quả thực có thể so với
xe tăng diễu hành rồi. Chỉ còn kém hô khẩu lệnh, “Tham mưu trưởng đúng là đã lừa
bà xã tới đây rồi.”
Nghĩ như vậy Cố Hoài Việt
không khỏi có chút ngẩn ngơ, cười mắng mấy đám binh lính kia.
Nghiêm Chân đương nhiên
không biết chuyện đó, ở trong phòng bếp đã có đầy đủ mọi thứ có thể chuẩn bị nấu
cơm. Cô đem gói nguyên liệu nấu ăn lấy ra rồi nói, “Cơm chiều làm ở trong này
luôn sao?”
“Không cần.” Cố Hoài Việt
lắc đầu, “Đêm nay đi ăn ở bên ngoài đi.”
“Chiếu cố nhóm chị dâu
làm nghề phụ sao?”
“Em còn nhớ rõ Tịch tư lệnh
chứ?”
“Em nhớ.” Nghiêm Chân gật
đầu, người đứng đầu quân khu B. Huống chi lần trước ở đợt diễn tập gặp qua, ấn
tượng có thể không khắc sâu sao?
Cố Hoài
Việt đội mũ vào, lưu loát cài móc áo lại, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Tịch tư lệnh
vừa hạ quân lệnh, đêm nay đến chỗ ông ấy ăn cơm… mang theo vợ và con tới.”