Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Chương 49: Tôi sẽ bảo vệ cô

Cô sau khi giải quyết xong cây sô cô la liền chạy ùa xuống biển. Cô cởi giày xách trên tay. Đi dạo trên bãi biển. Mái tóc ngang vai bị gió thổi bay, đồng phục được phối tông màu trắng xanh nên nổi bật làn da trắng không tỳ vết của cô. Cô chạy trên biển làm nước bắn tung tóe. Anh nhìn đến không nhịn được, lấy một chiếc máy ảnh ra chụp lại những khoảnh khắc đó. Rồi tự mỉm cười nhìn tác phẩm của mình.
Anh cất chiếc máy ảnh vào thùng xe. Đi từ từ xuống bãi biển. Anh bỏ tay vào túi, tận hưởng sự êm đềm của sóng biển. Đột nhiên hôm nay muốn làm gì đó để xả stress anh lại nhớ đến. Hình bóng của cô cứ lẩn quẩn trong đầu anh khiến anh không tập trung được. Liền lấy điện thoại ra điện cho cô. Đúng là khi ở cạnh cô anh lại cảm thấy bình yên đến lạ.
Cô thấy anh xuống liền chạy đến chỗ anh. Cô kề sát mặt anh, bĩu môi im lặng nhìn anh. Anh nhắm mắt lại cảm nhận được có hơi nóng nên mở mắt. Thế là ánh mắt của cô và anh gần nhau đến từng milimet. Cô lần lại không xấu hổ như lần trước mà kiên quyết nhìn thẳng vào mắt anh. Anh không phản ứng gì, chỉ hỏi:
- Cô làm gì vậy??
Cô bĩu môi, nũng nịu nói:
- Tôi có làm gì đâu, chỉ là muốn nhìn anh rõ hơn thôi.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, một cánh tay bắt lấy eo cô khiến cơ thể của cô và anh dính chặt nhau không một khe hở. Cô thật sự bị giật mình bởi hành động này của anh. Nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra ngoài. Anh nhìn cô đến thích thú. Cô xấu hổ nói nhỏ vào tai anh:
- Anh buông ra đi, mọi người đang nhìn hai chúng ta đó.
Cô càng sợ thì anh càng muốn trêu cô:
- Vậy cô tìm cách thoát đi??
Định áp sát môi cô thì liền cảm nhận trên môi có một hơi ấm. Là cô chủ động hôn anh. Cô hôn nhẹ một cái rồi liền thoát được ngay vòng tay của anh. Trước nay dù trong công việc hay trong tình yêu anh đến ở thế chủ động nhưng hôm nay tiểu bạch thỏ lại lật anh nằm ở thế khác rồi. Điều đó làm anh có chút bất ngờ.
Cô hôn xong liền chạy thật nhanh lên xe. Mày đang làm gì vậy Khiết Băng?? Cô bất giác đưa tay sờ môi. Vẫn còn hơi ấm của anh. Dù có xấu hổ nhưng thật sự cô rất vui, cuối cùng cô có thể tiến thêm một bước về phía anh.
Sau một hồi thư giãn, anh đưa cô về đến nhà. Và hậu quả của việc đi chân trần trên cát là cô bị đau chân. Khi xuống xe, cô cố gắng bước từ từ xuống. Cẩn thận mang giày vào rồi đi cà nhắc vào nhà. Anh loay hoay đóng cửa xe, nhìn cô khó khăn đi vào nhà, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi chạy tới nhấc bổng cô lên. Cô đang đi thì đột nhiên cảm nhận chân mình rời khỏi mặt đất. Mấy giây sau mới chợt nhận ra vấn đề. Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh không nhìn cô mà đi từng bước vào thẳng nhà, vừa đi vừa nói:
- Sao không nói cho tôi biết sớm??
Cô xấu hổ chui tọt vào lòng ngực rắn chắc của anh. Anh cười nhẹ nói:
- Cô ngốc thật đấy!!
Đột nhiên cô lại nghe đây giống như là một câu khen cô vậy?? Cô vùi đầu mặc cho anh bế cô vào thẳng phòng. Anh đặt cô ngồi từ từ trên giường. Bà giúp việc vì quá lo lắng nên chạy theo lên đến tận phòng. Anh quay sang dặn dò bà giúp việc:
- Chuẩn bị giúp tôi một thau nước nóng.
Cô nhìn anh không hiểu chuyện gì nên chỉ biết im lặng. Khoảng 5 phút sau, bà giúp việc mang lên một thau nước nóng. Anh từ bàn sô pha bước tới, ngồi xuống dưới chân cô, xắn tay áo sơ mi.
Cho đến khi anh cầm chân cô thì cô mới chợt hiểu ra. Cô giật mình rút chân lại ngạc nhiên nhìn anh:
- Anh làm gì vậy??
Anh cầm chắc chân cô, nhẹ nhàng đưa vào thau nước nóng, ôn nhu nói:
- Là tôi lo lắng cho cô thôi!!
Anh... đang lo lắng cho cô sao?? Câu nói của anh làm cô nghĩ ra bao nhiêu thứ. Xấu hổ thật!! Cô đỏ mặt cúi gầm đầu, nhìn chăm chăm vào bàn tay đang nhẹ nhàng mát xa chân cô. Anh vẫn tiếp tục làm công việc, nhỏ giọng nói:
- Mắt cá chân của cô sao vậy??
Cô như nhớ ra điều gì đó, vén tóc cười nói:
- Là lúc nhỏ tôi bị té khi đang tập xe thôi.
Anh cau mày hỏi lại:
- Tập xe??
Cô nhìn anh cặm cụi giúp cô mát xa chân, nũng nịu nói:
- Lúc nhỏ nhà tôi nghèo lắm, mẹ thì bận đi làm không ai đưa đón tôi đi học. Mẹ tôi cố gắng dành dụm tiền mua cho tôi chiếc xe đạp. Anh không biết đâu, lúc đó tôi mừng lắm. Vậy là tôi lao đầu vào tập, cuối cùng cũng đi được nhưng thương tích không ít.
Anh im lặng một lúc, cô cảm nhận được bàn tay của anh đang sờ vào vết chai sần ở mắt cá chân cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Từ giờ sẽ không có những vết thương như thế này nữa đâu bởi vì tôi sẽ bảo vệ cô.