Quan Hạc Bút Ký

Chương 7: 7 Ngước Thấy Đài Xuân 1


Sau mười mấy ngày, Đặng Anh đã có thể xuống giường đi lại.Ba mươi tháng Giêng, Ti lễ giám phái người dẫn chàng sang trực phòng bên cạnh kho nhận chuyển nội phủ.

Nơi này nằm cạnh hào hộ thành, là chỗ ở của thiếu giám, chưởng ti, tùy đường thái giám Ti lễ giám, còn chưởng ấn thái giám Hà Dịch Hiền còn mấy vị bỉnh bút của Ti lễ giám thì sống mặt bắc cửa Dưỡng Tâm Điện.Trực phòng ở đó xây liền kề nhau, tiếp giáp với Long Đạo Các, phía tây là thiện phòng, vì trực phòng nhóm lửa liên thông nên Đặng Anh đã định dỡ bỏ để bố trí “vạc cát tường”.Hà Dịch Hiền không có ý kiến gì về việc này, nhưng mấy bỉnh bút đại thái giám cấp dưới ở Ti lễ giám lại lấy lí do “Ban đêm ngự tiền có việc, sợ không kịp ứng phó”, lôi thôi với Công bộ không ít, bây giờ công trình này lại vì Đặng Anh chịu phạt mà tạm thời gác lại.Có điều, đây chỉ là việc nhỏ, điều khiến Ti lễ giám bất an là cùng gác lại với công trình này còn có công trình xây cất tam đại điện ngày một khó giải quyết hơn.Đặc biệt là Thái Hòa Điện trong Tam đại.Bảy năm trước, Trương Xuân Triển vừa hoàn thành thi công đại điện này thì bị sét đánh bùng lửa, thiêu trụi thành phế tích.

Triều đình không kham nổi tiêu hao kinh phí, quyết bỏ chỏng chơ năm năm.Năm nay là thọ đản năm mươi năm của Hoàng đế quyết định nhận triều bái của bách quan tại Thái Hòa điện vào lễ vạn thọ đó, bèn lệnh Công bộ gấp rút xây lại.Đầu năm ngoái Đặng Anh tiếp nhận chỉ đạo xây dựng, một mực nghĩ cách tìm kĩ thuật xây dựng phòng ngừa cháy lan sau khi bốc lửa.

Trong lúc chàng dưỡng thương, Từ Tề và đám thợ xây hoàn toàn không dám động tay vào bản vẽ gốc.Từ Tề là quan đốc kiến mới nhậm chức, là người Công bộ điều từ địa phương lên.Ngay từ đầu, Công bộ đã nói với y, tuy cho y tiếp nhận việc xây cất tam đại diện của Công bộ nhưng hết thảy đều phải nghe Đặng Anh, vậy nên Từ Tề rất không vui.


Vốn dĩ y bị điều đi địa phương chính là vì đắc tội với đảng Đặng Di, bây giờ trở lại kinh thành nhờ được sửa án sai, nhưng lại phải làm việc cho Đặng Anh, Đặng Anh cùng vào chầu với y thì cũng thôi, nhưng hiện giờ chàng là kẻ làm nô, điều này khiến y nghĩ thế nào cũng thấy bất mãn.Trịnh Nguyệt Gia dẫn Từ Tề đi cạnh hào hộ hào, thấy y một mực im lặng, bèn thuận miệng hỏi một câu.“Cỗ thưởng sau kinh diên1 hôm nay, không thấy Từ đại nhân ăn được bao nhiêu nhỉ?”(1) Buổi giảng kinh luận lịch sử cho vua.Từ Tề vội đáp: “Không dám.”Trịnh Nguyệt Gia gạt cành cây đã hé chồi xuân rủ xuống bên người ra: “Thực ra cũng không cần phải đi gặp Đặng Anh ngay bây giờ.”Từ Tề lắc đầu: “Trịnh công công chế giễu ta đấy à, trên dưới đều muốn ta đi theo hỗ trợ hắn, kỳ hạn công trình đã cấp bách, ta không đi gặp hắn, chẳng lẽ còn chờ hắn tới gặp ta?”Trịnh Nguyệt Gia cười: “Cũng chỉ một công trình này thôi, bất kể thế nào hắn cũng chẳng vượt quá được thân phận của mình, hắn đã vào Ti lễ giám thì có nghĩa là nô tì của nội đình, Từ đại nhân nghĩ vậy, hắn có tội mất.”Lời này ngoài mặt thì bỉ báng, nhưng bên trong lại là bảo vệ.Từ Tề khinh thường: “Tội không chỉ có thế thôi đâu.”Trịnh Nguyệt Gia dừng bước, nắm tay xoay người: “Xin được lắng tai nghe.”Từ Tề đưa mắt sang một bên, lạnh nhạt nói: “Công công khỏi cần hỏi, dù sao cũng là tôi lỡ lời, vốn trên triều đã không nên hỏi đến chuyện kia.”Y nói vậy, Trịnh Nguyệt Gia lại nghe ra ngụ ý của y.Cuối tháng này, Trương Lạc đang ở Chiết Giang cũng sẽ hồi kinh.Cùng lúc đó, chuyện Dương Uyển gặp riêng Đặng Anh ở Hải Từ đã khiến kinh thành được dịp xôn xao.

Nhưng dẫu sao chuyện này cũng chỉ là tin đồn, Trương gia không dám tố cáo.Nếu tự mình từ hôn thì lại là bất kính với Ninh phi là người làm mai.

Lão phu nhân nhà họ Trương bệnh nặng từ lâu, ngày càng xuống sức, mấy kẻ rảnh rỗi trong kinh thành lại rỉ tai nhau truyền khắp rằng lão phu nhân bị bệnh cũng là bởi nổi giận chuyện của cháu mình.Phụ thân Trương Lạc, Nội các thứ phụ Trương Tông, cũng vì vậy mà xin nghỉ ốm ba ngày.Nhưng bên ngoài càng ồn ào, cổng nhà họ Dương lại càng đóng chặt.Dương Luân nhốt Dương Uyển trong từ đường, chỉ cho a hoàn Ngân Nhi của cô trông chừng, đến Trần thị cũng không cho gặp.Dương Uyển quỳ trong từ đường muốn nát cả đầu gối, cô muốn đi lại chút ít, nhưng Ngân Nhi cứ canh chằm chặp sau lưng cô y như một pho môn thần.“Ngân Nhi…”“Tiểu thư đừng nghĩ nữa, hôm nay Ngân Nhi chỉ dám nghe đại nhân và phu nhân thôi.”Dương Uyển day thái dương: “Các em nghe đại nhân, tức là muốn nhốt ta ở đây tới chết đúng không?”“Ngân Nhi không dám nghĩ như vậy.”Dương Uyển chỉ đầu gối mình: “Có thể cho ta đứng dậy ngồi một lát không?”“Không được, tiểu thư vẫn nên quỳ thì hơn, phu nhân nói hôm nay đại nhân từ bộ về sẽ hỏi đến người, người phải kiểm điểm lỗi lầm cho thật kĩ, bằng không, đại nhân mà thật sự động đến gia pháp thì phu nhân cũng chẳng cản được đâu.”Dương Uyển không nhịn được lườm nguýt: “Em có thể đi báo với lão phu nhân một tiếng mà.”“Hôm nay lão phu nhân uống thuốc, đã ngủ rồi, tiểu thư, coi như Ngân Nhi van người, người an phận chút đi, lần này… ôi, thật sự khó qua ải lắm.”Dương Uyển nhìn dáng vẻ bà cụ non của Ngân Nhi, buột miệng: “Em mới bao tuổi mà đã nói thế rồi.”Ngân Nhi vội nói: “Có liên quan gì tới tuổi tác đâu ạ.


Tiểu thư, người trở lại mà như biến thành người khác vậy, trước đây người rất quan tâm phu nhân và lão phu nhân, chị em trong nhà có ốm đau gì, tiểu thư cũng xót xa không thôi, chăm sóc chu đáo, chúng em đều bảo nhau, ở trong phủ, bất kể làm chuyện gì, tiểu thư cũng là người lo nghĩ nhiều nhất, nhưng lần này trở lại, Ngân Nhi cũng cảm thấy không nhận ra người nữa.”“Ta…”Dương Uyển không ngờ mình ở hiện đại đã bị mọi người ngày ngày rầy la, quay về Đại Minh mấy trăm năm trước thế mà cũng bị la rầy.

Có lời mỉa mai, nhưng đa phần đều rất sắc bén.

Nghĩ rồi bất giác gật đầu, cam chịu số phận ngồi xuống.Ngân Nhi còn chưa nói xong, thấy cô không lên tiếng, giọng lại to hơn.“Người có biết không, nếu lão phu nhân nhà họ Trương mà không qua được nạn này, đại nhân nhà mình sẽ phải gặp sóng gió to lớn thế nào ở ngoài kia? Còn nữa, dẫu người không nghĩ cho đại nhân trong nhà thì cũng phải nghĩ cho chính mình chứ ạ, từ nhỏ người đã được hứa gả cho Trương gia, nếu lần này Trương gia thật sự từ hôn với người, sau này người sẽ phải làm sao?”“Thì không thể sống một mình à?”Dương Uyển chỉ lẩm bẩm câu đáp này trong miệng, ai ngờ Ngân Nhi lại nghe được rất rõ ràng, lập tức quýnh lên.“Ngài nói gì đó! Lời này mà để lão phu nhân nghe thấy, chẳng phải là lại khóc vì tiểu thư sao?”Dương Uyển dở khóc dở cười, xua tay với cô nhận thua.Tuy những câu này phát ra từ miệng một cô nhóc năm Trinh Ninh thứ mười hai, hoàn toàn là tư tưởng phong kiến, song, ngẫm kĩ thì ngoại trừ dùng từ có phần cổ giả, nhưng về bản chất thì chẳng hề khác biệt gì so với những lời bạn bè ở hiện đại oán thán cô.


Minh vong Thanh kế mấy trăm năm, sau nữa Đại Thanh cũng mất, Xuân Thu mở đầu, “văn hóa” truyền thừa, đến nay phụ nữ vẫn như xưa sợ cùng một “nỗi”.Dẫu vậy, lời cô nhóc trước mặt cũng có lí.Trần thị coi cô là con gái mình, tấm lòng bảo vệ cô là thật, Dương Luân tuy cố chấp cứng rắn, nhưng cũng là người bao che khuyết điểm, đến vợ Dương Luân là Tiêu Văn cũng giống vậy.

Đứng trên lập trường nhà họ Dương, đối với cô mà nói, mọi việc làm của họ đều thật lòng.

Dương Uyển cảm thấy mình cũng thực sự không nên hãm hại cả phủ họ Dương vì vụ bê bối này.Vừa nghĩ, cô vừa cúi đầu xoa đầu gối, dứt khoát buông lỏng chân, ngồi xuống xếp bằng.“Tiểu thư, người…”“Tìm chút đồ ăn cho ta đi.”“Người còn dám ăn.”Dương Uyển ngẩng lên: “Không ăn sao ta nghĩ cách được.”Ngân Nhi ngồi xổm xuống: “Đã thế này rồi, phu nhân cũng chẳng nghĩ ra cách, người còn có thể nghĩ ra cách gì?”Dương Uyển không nói nữa, bóp bóp cổ tay mình, bình tâm tĩnh khí thử nghĩ cách giải thoát cho tình cảnh của mình.Trương Lạc chưởng quản hình ngục Cẩm y vệ, bình luận về người này trong lịch sử chia ra làm hai thái cực, một bộ phận học giả nghiên cứu về hắn cho rằng hắn là một thần tử cương trực công chinh, kiềm chế hiệu quả hoạn họa Đông xưởng trong những năm Tĩnh Hòa về sau.

Một bộ phận khác lại cho rằng, hắn đối nhân xử thế quá hung tàn, dẫn đến những năm Tĩnh Hòa hình ngục tràn lan.


Lúc Dương Uyển nghiên cứu về Đặng Anh cũng đã đọc không ít tài liệu về Trương Lạc, suy nghĩ của cô thiên về bộ phận sau nhiều hơn.Thế nên lời Ngân Nhi nói không sai, nếu lần này Dương gia không xử lí khéo, về sau lực cản phe cải cách của Dương Luân phải đối mặt trên quan trường ắt sẽ không chỉ đến từ đám tuân lại.Có cách gì có thể rút mình ra khỏi quan hệ xã hội trong quá khứ của Dương gia tam cô nương, nhưng không đến nỗi khiến hai nhà Trương Dương kết thành đại thù không.Cô thử nới rộng mạch tư duy.Băn khoăn duy nhất của nhà họ Trương bây giờ chỉ có nội đình.Ti lễ giám mà Đặng Anh đang ở, hiện tại vẫn có thể xem là một chốn nương náu.Nhưng ở triều Đại Minh, phụ nữ có thể tìm chỗ nào nhà họ Trương không dám động vào mà ngày sau cũng không phải chịu hôn nhân ràng buộc, còn có thể kiếm kế sinh nhai đây?Cô bỗng nghĩ đến Dương Hủ.Chị của Dương Uyển, Ninh phi.Quả thực, góc nhìn Thượng đế tốt ở chỗ, cô có thể đúng thời điểm nhảy ra khỏi mối quan hệ phức tạp rối ren, trực tiếp nắm được cốt lõi của các quy luật xã hội thời đại này.“Ngân Nhi, em đi xem thử xem ca ca đã về chưa?”Ngân Nhi không chịu nhức nhích, luôn miệng kêu không dám.Dương Uyển đang định tự đứng lên thì bất ngờ, cửa từ đường bị đẩy mở từ bên ngoài ra, Dương Luân chưa cởi quan bào, đầy người gió tuyết sải bước vào.“Ai cho muội dậy, quỳ xuống!”Giọng y không lớn, nhưng trong lời nói lại có tính đe dọa.Tiêu Văn đằng sau vội theo vào, giữ chặt Dương Luân nói: “Thiếp bảo em nó quỳ cả một ngày rồi, bây giờ quên đi thôi.”Hai mắt Dương Luân đỏ ngầu, căn bản là chẳng nghe lọt tai Tiêu Văn nói gì.“Quỳ xuống.”“Được, muội quỳ.”Dương Uyển ngọ nguậy dịch về chỗ cũ, một lần nữa quỳ xuống: “Trương gia lão phu nhân…”“Muội còn có mặt mũi hỏi à!”“Được, muội không có mặt mũi hỏi.”“…”Dương Uyển co đầu rụt cổ.Trải qua mấy ngày, cô đã dần lần ra tiết tấu nói chuyện với Dương Luân.Thừa dịp Dương Luân nghẹn họng, Tiêu Văn ngồi xổm xuống che chở cho Dương Uyển phía sau: “Chàng đã nhận lời với thiếp, bất kể hôm nay bên ngoài thế nào, chàng trở về cũng sẽ không tức giận, nói chuyện tử tế với Uyển Nhi rồi mà.”Dương Luân nghiến răng: “Trương Lạc đang ở ngay chính sảnh đấy, nàng bảo ta nói chuyện tử tế với nó thế nào.”“Cái gì?”Trương Lạc đích thân đến, chuyện này khiến Dương Uyển rất bất ngờ, tức khắc im bặt.Tiêu Văn quay đầu nhìn Dương Uyển, giọng cũng hơi e sợ: “Sao hắn lại tới đây?”Dương Luân thở ra một hơi thật dài, đi sang một bên, nén giận nói: “Sáng sớm hôm nay, Trương gia lão phu nhân đã qua đời.”Tiêu Văn sửng sốt.“Cái gì…”Dương Luân nhìn Dương Uyển: “Từ giờ Thìn, tin tang ma đã vào triều rồi.

Bây giờ đến ta cũng chẳng biết phải làm thế nào mới bảo vệ được muội nữa.”Tiêu Văn lại vội kéo Dương Uyển ra sau, nói: “Lão phu nhân nhà họ Trương đã nằm ốm trên giường từ tháng Tư rồi, chỉ e năm ngoài đã ốm đến chẳng nhận ra người, lần này đi cũng là sống chết có số, sao trách được Uyển Nhi?”“Ta cũng đâu làm gì được!”Dương Luân hỏi vặn Tiêu Văn: “Ta làm quan trong triều, nghị hôn luận lễ, nếu dựa vào chữ “Lễ” thì đâu ra những chuyện này? Bây giờ ta cũng bị cuốn vào trong không nhúc nhích được.

Đến chuyện trong bộ cũng chẳng có lòng dạ đâu mà nghĩ.

Đây chẳng phải đại sự gì như thuế má quân sự mà lại khiến hai nhà Dương Trương thù hằn đến nước này, cũng không phải ta sợ hoạn lộ bị tổn hại, ta chỉ sợ vị Bắc trấn phủ ti sứ này lấy việc công trả thù tư, nếu có cơ hội tóm được ta thì về sau, nàng, mẫu thân, và cả con nhóc không biết sống chết này nữa, sẽ bị đám người ngoài kia giẫm thành bùn.”.