Quan Hạc Bút Ký

Chương 25: 25 Bát Mì Dương Xuân 4


Mùa xuân về cuối, vạn hoa khẽ tàn.Cuối xuân trong nội đình tĩnh lặng vô cùng, khiến lòng người cũng sinh tịch mịch.Dương Uyển nấu cho mình một bát mì, nóng hầm hập bưng đến cạnh cửa sổ, nhân lúc trực phòng Ngũ sở không có ai, bèn co chân lên ghế, định bụng ăn lót dạ.Mì hãy còn quá nóng, cô ăn một miếng mà suýt nữa bỏng lưỡi, dứt khoát đẩy bát sang một bên chờ nguội bớt, xắn tay áo tiếp tục viết ghi chép của mình.Mấy ngày nay, Dương Uyển soạn ghi chép rất loạn, thậm chí còn xé liên tiếp mấy trang.

Lúc viết không ra, cô bèn vẽ hình Đặng Anh nho nhỏ ra giấy.

Ban đầu, cô rất muốn vẽ ra cảm giác vỡ vụn hoàn mĩ mình cảm nhận được lúc trông thấy Đặng Anh lần đầu tiên, nhưng cô không giỏi vẽ, Đặng Anh dưới bút luôn có gì đó hơi đờ đẫn.

Nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã dần không còn chấp niệm với cảm giác vỡ vụn đõ nữa, thậm chí còn bắt đầu cố ý lảng tránh.Thế là cô nhẹ nhàng lật qua trang giấy có bức họa kia, nghiêng người dùng tay trái gắp một miếng mì ăn rồi quay trở lại cầm bút, hồi lâu vẫn không viết ra được một chữ.Tranh đấu ngầm giữa Ti lễ giám và Nội các, người trong nội đình lại chẳng hề hay biết.Bất an trong lòng Dương Uyển ngày càng mãnh liệt theo thời gian trôi đi.Không có tài liệu giúp sức, hoàn toàn chỉ dựa vào việc nắm bắt nhân tính, khiến cô rất khó suy đoán được rốt cuộc Đặng Anh đã thoát ra khỏi tử cục của Ti lễ giám và Nội các như thế nào.Nhớ lại lời Đặng Anh từng nói với mình, Dương Uyển nghĩ đến phương pháp tra hỏi tàn khốc của Hình bộ không chỉ một lần.Bản thân cô chưa từng nghiên cứu về hình phạt của triều Minh, nhưng cô có một sư tỷ dốc lòng nghiên cứu phương diện này rất nhiều năm, trong đó có nhắc đến Đặng Anh, nhắc đến trận lăng trì kéo dài suốt ba ngày ở ngọ môn kia.Ngoài luận văn, trong ghi chép viết tay của sư tỷ có một đoạn thế này: “Hẳn là hoàng đế khi đó chỉ coi cơ thể người này là một kí hiệu có tội, dùng cực hình tuyên cáo với người đời thái độ của mình đối với yêm đảng, công khai sự đê hèn của tập đoàn hoạn quan, tỏ rõ sự kiểm soát tuyệt đối của hoàng quyền đối với nô tì cung đình.


Lúc họ xử tử Đặng Anh trước cửa cấm, có lẽ không một ai nghĩ đến, hoạn quan chết thảm này từng là người kiến tạo nên hoàng thành này.”Dương Uyển nhớ mình đã tình cờ đọc được đoạn này trong tư liệu ở phòng nghiên cứu.

Khi ấy, đàn chị đã tốt nghiệp, đi dạy ở một trường nước ngoài, cô không tiện quấy rầy bừa.Trên thực tế, đoạn văn chỉ là một lời trần thuật bình thản nằm ngoài học thuật về ý nghĩa của việc lăng trình một hoạn quan vào thời điểm đó, không có bất kì lập trường đặc biệt gì đối với nhân vật Đặng Anh.Lúc đọc được đoạn văn ấy, Dương Uyển cảm thấy sư tỷ là một người có lòng thương xót đối với lịch sử.

Nhưng bây giờ, khi nhớ lại đoạn này, ấy vậy mà cô lại hơi hơi muốn khóc.“Ăn mì mà cũng đỏ cả mắt được, ta thấy cô nên ra ngoài đi lại đi đó.”Tống Vân Khinh ôm một chậu nước bào hoa đi tới.Dương Uyển quay đầu lại: “Cô đi gội đầu à?”“Ừ.” Giọng Tống Vân Khinh rất nhẹ nhàng: “Hôm nay trời đẹp, ta thấy mấy người Thượng cung cục cũng đi.

Cơ mà nhé, Thương cung cục họ lúc nào cũng cảm thấy mình cao hơn chúng ta, ăn nói thì kẻ cả, cứ đòi ta hầu hạ mấy cô ả.


Này, cô có muốn tắm không? Bây giờ đi luôn đi, lúc ta rời đi, họ cũng đi cả rồi, lát nữa cô tới là yên ả đấy.”Dương Uyển cúi đầu ăn mì: “Được, ta ăn mì xong sẽ đi.”Tống Vân Khinh vắt tóc ngồi cạnh cửa sổ, chợt nghĩ tới điều gì, đứng bật dậy: “Ôi, ta lại quên mất một chuyện rồi!”Dương Uyển vừa ăn vừa lúng búng hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”(Truyện được đăng duy nhất tại )“Chuyện Hồ ti tịch, bảo cô đi Thông tập khố một chuyến, nói là lấy văn thư gì đó.”Dương Uyển gắp mì: “Ồ, ta biết, không phải đến mai mới cần à? Hôm nay cũng không phải ngày trực của ta.”Tống Vân Khinh bĩu môi: “Có phải cô không biết cô ả đâu, người gì mà như bà chúa đòi mạng vậy, sáng nay mà cô ta không tìm được cô, đoán là cô tới chỗ Ninh nương nương, không dám qua đó tìm nên tìm sang ta, bảo ta nhắc cô, nhưng ta cũng lại quên mất, bây giờ trông thấy cô mới nhớ ra.”Dương Uyển đưa mắt nhìn trời: “Hãy còn kịp ra Hội Cực Môn.”“Ừ, tại ta cả, nói với cô muộn quá.”Dương Uyển cúi đầu tiếp tục ăn bát mì trước mặt: “Không sao, đằng nào chuyện cũng phải làm, ăn xong rồi ta đi.”“Được, bát cứ để đó ta rửa cho.”Dương Uyển cười: “Nào dám sai khiến cô chứ.”Tống Vân Khinh nói: “Được rồi, mau đi đi, Đặng thiếu giám không ở trong cung, lòng cô rối loạn ta lại chẳng biết quá, cô đừng chà đạp phòng bếp là được.”Dương Uyển hiểu cô có ý tốt, không từ chối nữa, ăn nốt hai ba miếng mì còn dư lại, đổi cung phục rồi đi về phía Hội Cực Môn.Hội Cực Mông là cửa các đại thần Nội các phải qua khi xuất cung, nhưng nữ quan trong cung không được gặp riêng quan ngoài nên dù có đôi khi Dương Uyển chạm mặt Dương Luân trên cửa, cũng không dám công khai nói chuyện, nhưng thân ở nội đình, muốn biết tình hình của Đặng Anh, cô chỉ có thể hỏi Dương Luân, thế nên hôm nay, Dương Uyển muốn phạm điều cấm này.Không giống bận trước có Dịch Lang đi cùng, lần này cô chỉ có thể núp sau Hội Cực Môn đợi.Dường như hôm nay Nội các có việc, Dương Uyển lúc lúc lại ngó trực phòng Nội các mà mãi vẫn không thấy cửa mở.

Trong ngoài cửa gió mát miên man, thổi tung lớp cung phục mỏng cô vừa đổi, hơi lạnh, cô hít mũi, ôm đầu gối tựa vào tường cung ngồi xổm xuống, định nghỉ ngơi một lát.Đột nhiên, trước mắt hắt xuống một bóng người.Dương Uyển ngẩng đầu lên, người trước mặt bận áo bào thuần đen, hông buộc đai tang, tay cầm tú xuân đao, đang cúi đầu nhìn cô.“Nữ quan trong cung gặp riêng ngoại thần sẽ như thế nào?” Giọng hắn lạnh ngắt.Dương Uyển đứng dậy: “Đánh hai mươi trượng, đánh chuông đường thành.”“Xem ra là cô biết.”“Không phải đại nhân cũng là ngoại thần sao?”Trương Lạc cười khẩy: “Mãi mà cô vẫn không biết gặp ta thì phải ăn nói thế nào nhỉ?”Dương Uyển vái một vái: “Dương Uyển biết tội.”Trương Lạc nhìn cô đứng thẳng dậy sau khi nhún người, bỗng mở miệng: “Dẫu có biết được tình cảnh của tên nô tì kia qua Dương Luân, cô có cứu được hắn không?”Dương Uyển mím môi: “Ngay từ đầu chàng cũng chưa từng mong muốn nhờ bất kì ai cứu mình.”Trương Lạc nghe xong câu này, nhấc chân đến gần Dương Uyển mấy bước, gần đến mức Dương Uyển cơ hồ có thể ngửi được mùi đàn hương trên người hắn.“Cô là một nữ nhân còn thông minh hơn cả Dương Luân.”Dương Uyển đưa tay chống vách tường: “Đại nhân muốn nói gì với ta?”“Ta muốn hỏi cô, tại sao lại từ bỏ ta mà đi theo cái kẻ đến nam nhân cũng chẳng tính là nam nhân kia?”“Đại nhân để ý chuyện này lắm à?”“Phải.” Trương Lạc nói: “Ta để ý.

Mấy ngày trước dự thẩm ở Hình bộ, ta đã gặp hắn, hắn quỳ trên mặt đất mặc nha dịch chi phối, :Đại Minh luật” vô tình với tội nô, lúc tra hỏi lột áo c ởi quần, không bằng chó lợn, mất sạch thể diện, cơ thể như vậy, cô còn muốn xem không?”Đầu Dương Uyển thoắt chốc ong ong: “Tại sao các người phải làm nhục chàng như vậy?”“Ha.”Tiếng cười này lạnh lẽo thấu tim.“Dương Uyển, cô nói vậy là không đúng rồi, không phải ta muốn làm nhục hắn mà là Minh luật muốn ràng buộc hắn.”Dương Uyển nghe xong câu này, chợt vỡ vạc phần nào, cảm giác ngột ngạt trên thân người này không hoàn toàn đến từ sự âm ngoan của bản thân hắn mà đến từ chấp niệm của hắn với trật tự của thời đại phong kiến này.


Hắn chẳng hề ôm thù riêng với cô để rồi trút giận vào Đặng Anh, hắn chỉ không có lòng thương xót đối với hoạn quan, từ đó diễn dịch nỗi ghê tởm của giai cấp sĩ phu đối với hoạn quan đến cực hạn mà thôi.Dương Uyển liên tưởng đến đoạn văn đàn chị mình viết – Có lẽ không một ai nghĩ đến, hoạn quan chết thảm này từng là người kiến tạo nên hoàng thành này .Trong lòng chợt dâng lên nỗi bi ai khó mà kìm nén, nước mắt thình lình tràn mi.Cô vội ngửa đầu lên.Trương Lạc nhìn cô: “Cô khóc vì hắn cơ à? Bắt đầu từ khi nào?”Nói đoạn, hắn giơ tay lên, Dương Uyển né sang bên cạnh.“Đừng đụng vào ta.”“Hừ.”Trương Lạc cười gằn: “Dương Uyển, mấy năm nay ta liên tục hối hả ngược xuôi, chưa từng hỏi đến chuyện của cô, mấy ngày trước phụ thân hỏi tới cô, ta cũng nghĩ, nếu ta cưới cô sớm mấy năm, giữ cô bên mình, cẩn thận quản thúc cô, có phải cô sẽ không như bây giờ không.”“Quản thúc? Phụ nữ trong mắt anh là cái gì?”Dương Uyển gần như buột miệng thốt lên câu này, nói xong, trong lòng lại trào lên một cảm giác bất lực yếu ớt.

Nói với Trương Lạc của sáu trăm năm trước câu này chẳng có nghĩa lí gì hết.Cô đang định mở miệng lại thì sau lưng bỗng vọng tới tiếng quát của Dương Luân.“Trương Lạc!”Dương Uyển nghiêng người, thấy Dương Luân rảo bước từ Hội Cực Môn tới, tóm lấy cổ tay cô, kéo sang một bên, chắn cô ra sau mình.“Ngươi muốn làm gì, nơi này là nội đình!”Trương Lạc lùi về sau một bước: “Dương thị lang khỏi cần như thế, cả thành đều biết phẩm tính của lệnh muội, ta cũng ngại bẩn.”Nói đoạn, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.Dương Luân tức đau cả họng, đang định đuổi theo thì bị Dương Uyển kéo tay áo lại.“Để hắn nói đi, cũng chẳng mất của mình miếng thịt nào.”Dương Luân xoay người hỏi: “Hắn có động thủ với muội không?”“Không ạ.”“Vậy sao muội lại khóc?”“Muội không khóc…” Dương Uyển vội giơ tay áo lên dụi mắt.Dương Luân nhìn Dương Uyển, có phần luống cuống.

Trước đây khi ở nhà, Dương Uyển rất hay khóc với y, nhưng từ lúc đón cô từ Nam Hải Tử về, đây là lần đầu tiên Dương Luân thấy mắt cô hoe đỏ.“Ta đi hỏi Trương Lạc!”“Được rồi ca ca! Không sao thật mà, huynh đừng gây khó dễ với hắn lúc này.”Cô bị kéo cho thoáng lảo đảo, Dương Luân vội quay lại đỡ cô, cúi đầu nhìn mặt cô: “Hắn không làm tổn thương muội là được, bằng không ca ca sẽ không bỏ qua cho hắn.”Dương Uyển gật đầu: “Muội biết rồi, cảm ơn ca ca.”Dương Luân thấy cô nín khóc, đứng thẳng dậy tính nhẩm thì giờ, lại hỏi: “Sao muội lại ở đây?”“À, Hồ ti tịch sai muội đến đây, có việc cần làm ở Thông tập khố.”“Làm xong chưa?”“Xong rồi ạ, muội cố ý đợi ca ca đó.”Dương Luân nghe vậy, lùi về sau một bước: “Muốn hỏi chuyện Đặng Anh, đúng không?”“Vâng.”Dương Luân bạnh cằm, trầm mặc nhìn Dương Uyển một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng.“Hôm nay Ti lễ giám đã đón hắn về từ đại lao Hình bộ.”“Chàng bị thương có nặng không ạ?”“Hắn không bị thương.”“Ban nãy Trương Lạc nói…”“Vốn định dùng hình, nhưng Trương tiên sinh đến.”Dương Uyển chợt nhớ ra hình như Trương Xuân Triển chết vào tháng Năm năm Trinh Ninh thứ mười hai, nhưng chết thế nào thì lịch sử không có ghi chép.

Cô vội hỏi: “Là Trương Xuân Triển Trương tiên sinh ạ?”Dương Luân gật đầu: “Cụ thể muội tự đi hỏi Đặng Anh đi, nhưng một, hai ngày tới, có lẽ hắn không ổn lắm.”“Vì sao ạ?”Dương Luân cúi đầu: “Để cứu hắn, Trương tiên sinh đã tự nhận tội án Sơn Đông cung cấp gạch.

Ông ấy dạy dỗ Đặng Anh mười năm, là người thầy Đặng Anh kính trọng nhất, bây giờ lại vùi thân lao ngục vì hắn… ôi…”Dương Luân không kìm được thở dài.“Được rồi, ta phải xuất cung đây, nương và điện hạ có khỏe không?”Dương Uyển im lặng, chỉ ngơ ngẩn gật đầu.“Chăm sóc họ cho tốt, dạo này… triều cục bất ổn, nương nương khó tránh cũng sẽ nghe được vài tin tức, muội thay ta giải thích cho rõ, đừng để nương nương lo lắng quá.”Dương Uyển đuổi theo mấy bước, nói: “Ca ca, các người đừng tra chuyện này.”Dương Luân ngoái đầu: “Uyển Nhi, Đặng Phù Linh và Trương tiên sinh không sợ chết, chúng ta cũng không phải người sợ chết.


Bất kể bệ hạ thế nào cũng nên để thế nhân bách tính trông thấy tấm lòng của kẻ đọc sách làm quan chúng ta đối với Đại Minh.”Đứng ngoài quan sát lịch sử, sẽ có lòng thương cảm.Nhưng nếu thân ở trong đó thì vẻ vẹn thương cảm thôi… dường như là không đủ.Sau khi Dương Luân rời đi, Dương Uyển khép tay áo đi về phía Ngũ sở.Trên đường gặp được Lý Ngư, nhác thấy Dương Uyển, cậu ta vội chạy xuống nói: “Tìm được cô rồi!”Dương UYển ho một tiếng: “Sao thế?”Lý Ngư nói: “Đặng Anh về rồi, cả một ngày nay không mở cửa.

Ta gọi anh ta muốn lòi họng mà anh ta chẳng ừ hử gì.

Ta sợ xảy ra chuyện mà trong cung lại không có ai khác quan tâm đ ến anh ta, không phải cô thích anh ta à? Đi thăm chút đi.”Một cơn gió dọc theo lối đi trong cung thổi tới hất tung làn váy Dương Uyển.

Hồng trần nhọc nhằn ập vào mặt.Dương Uyển khép áo: “Chỗ các cậu có mì không?”“Mì á?”“Ừ, có sẵn không?”“Có.”“Bếp lò thì sao?”“Cũng có, ở chỗ cây liễu to bên sông hộ thành.”.