Quan Hạc Bút Ký

Chương 21: 21 Trăng Treo Tán Hạnh 6


Dương Uyển lập tức nhanh chóng giải quyết công việc của mình ở Thông tập khố rồi đi thẳng đến Thái Hòa Điện.Vừa ra khỏi Hội Cực Môn, ngói lưu ly rực rỡ trên nóc nhà kề Thái Hòa Điện đã chiếu vào mắt cô.

Dương Uyển từng tham quan Thái Hòa Điện hiện còn lưu giữ ở cố cung, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ của nó vào triều Minh.

Lúc này, nó mới chỉ là một bán thành phẩm dưới tay Đặng Anh, tuy có thể nhìn ra quy mô to lớn nhưng vẫn chỉ mới dựng xong thô sơ bề ngoài.Trái phải hai bên thềm son thiết lập nhật quỹ, gia lượng1 còn chưa được đặt, sáu ngôi đình mái kép hai bên lối ngự cũng chỉ mới xây xong bệ tu di2, chất đá chưa qua mài giũa, giữa lầu gác cung điện nguy nga lộng lẫy hiển lộ màu nền trắng xám, dẫu vậy, vẫn có thể cảm nhận được tâm huyết người kiến tạo trút vào nó.1 Một đồ vật tượng trưng với hình dạng được ghép từ năm dụng cụ đo thể tích của Trung Quốc cổ đại.2 Nguyên bản vốn dùng chỉ bệ chân tượng phật, bồ tát, về sau được dùng để chỉ bệ trang trí nói chung.Truyện được đăng duy nhất tại Dương Uyển đi vào lều chiêu dưới nguyệt đài, vừa mới qua buổi trưa, đám thợ xây đều có việc của mình, trong lều chiêu chỉ có hai thợ đang thảo luận với nhau vấn đề công nghệ, trông thấy Dương Uyển đi tới thì vội buông bản vẽ xuống chào hỏi.“Cô nương đến rồi.”Những người này không phải nội giám, cũng đều đã có tuổi, cả đời chui ra chui vào các công trình, tính tình thô kệch, ăn nói cũng thẳng thắn, nhưng không đến nỗi lỗ m ãng.Dương Uyển cười gật đầu với họ: “Quấy rầy rồi.”“Nào có, cô nương ngồi đi.”Nói xong mới nhận ra, vì Đặng Anh không có mặt nên trong lều chiên gần như không có chỗ nào đặt chân, bèn lúng túng: “Ôi chao… Bình thường tiên sinh không chịu nổi lộn xộn nên thường xuyên thu dọn đi thu dọn lại, ngài ấy vừa đi, đám cục mịch chúng tôi đã bày bừa rồi.

Nhưng trà thì là của tiên sinh chúng tôi đó, để chúng tôi pha cho cô nương một chén.”“Được ạ.”Dương Uyển không để tâm, dọn đại một chỗ trong đống vật liệu gỗ đá, ngồi xuống.“Tôi tới để lấy đồ tiên sinh để tại đây.”“À, là cái hộp lạ đó ạ?”Người đi châm trà nghe gã nói vậy, bưng trà tới xẵng giọng: “Cái gì mà hộp lại, tiên sinh làm mất mấy đêm liền đó.”Người kia vội hùa theo: “Phải phải, cũng không phải tại nó lạ, là tại chúng tôi trước đây chưa bao giờ thấy kiểu dáng như thế, để tôi đi lấy cho cô nương.”Dương Uyển nhận lấy chén trà uống một ngụm, ngẩng đầu hỏi người đưa trà: “Chàng làm trong đêm ạ?”“Đúng, đúng,” Người kia luôn miệng nói: “Mấy nay công trình bận rộn quá, đoán hẳn là cô nương cần gấp lắm.”Dương Uyển nghe vậy cười: “Thì ra các sư phụ thấy tôi không hiểu chuyện đến thế.”“Ôi.” Người kia thuận tay xách bản vẽ ngổn ngang trên mặt đất lên, phủi bụi nói: “Chuyện của tiên sinh, chúng tôi nào dám nói gì.”Đang tán gẫu thì anh thợ lấy hộp trở về, lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi đều là kẻ quê mùa, nghe mấy lời khó nghe trong cung kia cũng nghĩ không thông.


Cô nương là người trong cung, tiên sinh cũng là người trong cung, cô nương thích tiên sinh, tiên sinh tốt với cô nương, chuyện này cũng có gì đâu, trong cung nhiều người đối thực thế kia mà, phải không?”Dương Uyển vừa nghe vừa đáp: “Phải ạ.”Người kia bưng hộp tới trước mặt Dương Uyển: “Cô nương xem thử xem.”Dương Uyển đưa tay đỡ hộp đặt lên đầu gối mình.Không ngờ Đặng Anh lại thật sự nghiên cứu ra được bản vẽ đến chính cô cũng cảm thấy rối rắm kia.

Hộc làm bằng gỗ lim, có vẻ như Đặng Anh đã dùng vật liệu thừa ngay tại chỗ.

Bên dưới là ba tầng hai ngăn kéo, trên đỉnh là một tủ nhỏ hai cánh cửa, Dương Uyển mở tủ ra, loáng thoáng phát hiện trong góc tối của tủ hình như còn khắc gì đó.“Ơ? Cái này là…”Vừa nói cô vừa di chuyển tay ra dưới ánh sáng, xích lại gần nhìn kĩ, trông thấy là một đóa phù dung to bằng móng tay, dường như để không khiến ai phát hiện ra nên cố hết sức khắc ở góc khuất nhất.“Vị trí khuất thế này, sao mà… khắc được vậy.?”Hai tay thợ cũng lại gần xem, một người đắc ý nói: “Bàn tay tiên sinh chúng tôi không phải ai cũng so sánh được đâu.”Dương Uyển hãy còn đang nghiên cứu đóa phù dung kia: “Nhưng trước đó chàng nói với tôi là mấy món này chàng đóng không bằng các vị mà.”“Cái gì? Ngài ấy nói thế với cô nương á?”“Vâng.”Dương Uyển thử thò tay vào sờ sờ đóa phù dung, phát hiện ra góc cạnh nó mượt mà, không hề bị gai tay, lại nhìn thân hộp, mặc dù chưa kịp phết sơn nhưng mặt ngoài đã vô cùng nhẵn nhụi, chẳng biết phải cọ mài bao lần mới có thể có xúc cảm như vậy.

Cô kinh ngạc trước sự tinh xảo của kĩ thuật tạo vật này, không chú ý đến thần sắc người thợ lấy hộp cho cô dần mang vẻ hận sắt không thành thép.”“Sốt ruột thật đấy.” Anh ta lầm bầm một câu.Người bên cạnh huých vai anh ta: “Ông sốt ruột cái gì.”“Ôi.” Người kia nhìn Dương Uyển, hạ giọng nói: “Bình thường tiên sinh đã ít nói rồi, bây giờ đối mặt với cô nương lại chẳng biết nói gì luôn.”Người bên cạnh khoanh tay lườm nguýt.“Tiên sinh không biết nói thì ông biết nói à?”“Không… không phải tôi đang nói giúp tiên sinh rõ nhiều đấy à?”“Đúng rồi.” Cuối cùng Dương Uyển cũng chịu bỏ hộp xuống, quay đầu lại thấy họ đỏ mặt tía tai, không khỏi khựng lại: “Hai người…”“Không có gì đâu, có việc gì cô nương cứ nói đi ạ.”“À, cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi các vị, tiên sinh đi lúc nào vậy ạ?”Cô nói đến chuyện này, hai người lập tức thu lại vẻ mặt.


Một người trong đó hơi chần chờ.“Chẳng hay tiên sinh có muốn để cô nương biết không…”“Có gì mà không thể nói, tôi nói cho.

Sáng sớm nay, người của Hình bộ tới mời, sau đó Trịnh thái giám, bỉnh bút Ti Lễ Giám, và Tề Từ đại nhân của Công bộ cũng tới, chúng tôi nghe thấy hai bên tranh cãi một hồi, nhưng tiên sinh thì một mực không nói gì.”“Tranh cãi? Trịnh công công và người của Hình bộ ạ?”“Vâng, là vì chuyện Lưu ly xưởng, tiên sinh từng đến Hình bộ một lần rồi, chúng tôi không rõ tại sao lần này còn đòi dẫn tiên sinh đi tiếp, bèn dỏng tai lên nghe xem là nói chuyện gì, hình như là chuyện Sơn Đông cung cấp gạch… Ông có nghe thấy thế không, tôi nghe họ còn đề cập đến mấy người xây Hoàng Cực Điện mười năm nữa…”“Đúng thế.” Người bên cạnh tiếp lời: “Trịnh thái giám không muốn nha môn Hình bộ mang tiên sinh đi, nhưng tiên sinh nói với bọn tôi là ngài ấy không sao, mấy ngày sau sẽ trở lại.

Theo lí, chúng tôi nên tin lời tiên sinh, nhưng chuyện này thì xem chừng… có hơi phức tạp.”Đâu chỉ phức tạp.Nếu Ti Lễ Giám sai Trịnh Nguyệt Gia đến đây hỏi thì chứng tỏ chuyện Sơn Đông cung cấp gạch e là đã thật sự có khoản sơ sót như Đặng Anh lo lắng.Dương Uyển nghĩ đến đây, huyệt thái dương bỗng đau nhói một trận, cô vội đưa tay day day, cúi đầu nhẫn nhịn chống cự.“Cô nương sao vậy ạ?”“Không sao.” Cô thả lỏng một bàn tay, xua xua với hai người: “Đợi lát là ổn thôi.”Nói xong dứt khoát ghé vào bàn, nhắm hai mắt lại.Giữa lúc nhịn đau, cô lờ mờ cảm giác được chuyện Lưu ly xưởng dính líu ra này dường như có liên quan đến thảm án Đồng Gia mùa thu năm thứ mười hai kia, nhưng tạm thời cô vẫn chưa gỡ rối được những sự kiện liên quan trong đó.Những mảng trống lớn trong lịch sử luôn là thứ khiến nhà nghiên cứu vừa sợ hãi vừa hưng phấn.Truyện được đăng duy nhất tại Lúc trước, Dương Uyển cho rằng thành phần hai cảm xúc này bằng nhau, nhưng hiện giờ thân trong khoảng trống không biết này, ngoài trừ sợ hãi và hưng phấn, tựa hồ cô còn có một cảm xúc khác tạm thời khó gọi tên, tựa như cơn đau đầu không một báo hiệu này vậy, đột ngột bùng lên, làm cô đau không kìm nén được.Dịu bớt rồi, Dương Uyển không nán lại thêm nữa.

Cô mang chiếc hộp tủ về Ngũ sở, ngồi dưới cửa sổ, giở ghi chép của mình ra, định nối liền tư duy trước sau.Dương Uyển biết rất rõ, bất kể Đặng Anh thế nào, cô cũng không nên trực tiếp tham gia vào cuộc đời chính trị của chàng.Nhưng việc đứng ngoài quan sát lại khiến cô có cảm giác như đối mặt với lưỡi dao lia quét.Mặt trời từ từ lặn.Tống Khinh Vân từ Thượng nghi cục trở về, thấy Dương Uyển thất thần, tưởng là cô đang lo lắng chuyện Đặng Anh bị Hình bộ dẫn đi, bèn ngồi xuống bên cạnh trấn an cô.“Vừa vào đã thấy cô rầu rĩ rồi.”Dương Uyển buông tay chống cằm, thuận thế đóng sổ ghi lại.“Tôi không sao.”“Tôi nghe nói chuyện Thái Hòa Điện rồi.”Cô kéo tay Dương Uyển: “Đều là nô tì trong cung cả, khó tránh khỏi va chạm xảy ra chuyện, trước đây Trần Hoa cũng hay phạm tội bị áp giải ra ngoài đánh lắm, hồi đó tôi cũng cuống cuồng như cô vậy.


Nhưng qua mấy ngày là ổn rồi, hắn cũng có địa vị nên mọi người đối xử với hắn có phần kiêng kị.

Cô xem, người trong cung, chỉ cần không hoàn toàn đần độn thì đều có thể thuận theo trời đất, người như Trần Hoa còn có thể, đừng nói đến Đặng Anh.”Dương Uyển chợt nhớ ra cô là thái hộ nương tử của thái giám chưởng ấn Tích tân ti.“Vân Khinh, tôi hỏi cô câu này nhé?”“Câu gì?”Dương Uyển hơi lưỡng lự: “Thì… Lúc lo lắng cho Trần Hoa, cô có thể làm gì?”Tống Vân Khinh chống má nghĩ ngợi: “Chẳng làm được gì hết, trong lòng chỉ có thể cầu các chủ tử khai ân, à, đúng rồi, Trần Hoa thích ăn, chúng ta làm nữ quan, cái khác không thuận tiện bằng họ nhưng về mặt này thì có thể làm được.”Cô vừa nói vậy, Dương Uyển chợt nhớ đến chiến tích vinh quang làm nổ phòng bếp của anh ruột cô, dọa chị dâu cô suýt nữa báo cảnh sát.“Nhưng… tôi không biết nấu ăn.”“Biết mà, cô là tiểu thư nhà họ Dương, mười ngón tay không dính nước xuân.”Nói đoạn, cô rót cho mình một chén nước: “Rót cho cô một chén luôn nhé?”Dương Uyển đứng dậy níu cô: “Có thể học cô không?”“Nấu ăn á?”“Vâng.”“Được thôi.” Tống Vân Khinh một tay bưng trà, một tay chống mặt bàn xáp lại gần cô.

“Vậy văn thư trong cục ngày mai…”“Tôi chép cho.”Bên này, trong Ti ngục nha Hình bộ, Đặng Anh và Dương Luân ngồi đối diện nhau.Trầm mặc giằng co, sau cùng, đúng như dự đoán, vẫn là Dương Luân thua.Y đứng bật dậy, thình lình đập bàn, trên mặt gỗ trống trải lập tức bốc lên một lớp bụi trắng nhạt.“Ngươi không thể cho chúng ta đánh cược một lần ư? Không thể tiếp tục để Ti lễ giám bị khống chế trong tay Hà Di Hiền nữa!”Đặng Anh nâng một cánh tay đặt lên bàn, thẳng lưng ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Luân: “Tôi không nói các vị có thể cược thắng hay không, dù các vị thắng, Bệ hạ có thực sự xử lí Hà Di Hiền thì Ti lễ giám vẫn là Ti lễ giám, chỉ đổi một người khác mà thôi.

Nhưng cuộc canh tân mà Bạch các lão cùng ngài muốn thúc đẩy ở phương Nam, lên đến chỗ Bệ hạ, đến bước thanh lí ruộng đất cũng sẽ không đi được.”“Với thân phận hiện tại của ngươi, canh tân mắc mớ gì đến ngươi!”Dứt lời, Dương Luân lập tức hối hận.

Song, Đặng Anh chỉ nghiêng mặt sang một bên, không lên tiếng.Dương Luân cứng cổ nín bặt một hồi, ép mình ngồi xuống, gắng hết sức thu bớt cảm xúc trong giọng nói: “Ngươi có biết không, Bạch Ngọc Dương đã tìm ra nhóm thợ xây Hoàng Cực Điện năm Trinh Ninh thứ mười, không biết tại sao mà có mấy người lại cắn thẳng ra ngươi.


Trước đây ngươi và Trương đại nhân làm khoản mục dẫu sạch sẽ, nhưng bây giờ có nhân chứng, Bạch Ngọc Dương có thể dùng hình với ngươi không kiêng kị gì, có cạy miệng ngươi ra Ti lễ giám cũng không dám nói gì.

Hôm nay ngươi còn có thể ngồi đây là nhờ Tề Hoài Dương nói giúp ngươi mấy câu, đợi đến ngày mai thẩm vấn xong, ngươi sẽ phải vào đại lao Hình bộ đấy!”“Ngài không nói gì chứ?”Chàng ngẩng đầu hỏi một câu như vậy.Dương Luân nghiến răng nghiến lợi: “Đặng Phù Linh, ta đã nói rất nhiều lần rồi, đừng lo chuyện của ta!”Đặng Anh nhìn ngọn đèn giữa hai người: “Không phải đã bảo các người coi như tôi đã chết rồi sao?”Dương Luân không nhịn được lại đứng dậy: “Ngươi bảo ta phải thế nào? Thật sự nhìn người chết đi ư? Nếu Dương Uyển biết ta chỉ nhìn như vậy thì đến cô muội muội này ta cũng không còn!”Đặng Anh vẫn bất động: “Dương đại nhân đừng nhìn là được, còn về Dương… muội muội của đại nhân.”Chàng ngẩng đầu: “Nàng thấu tỏ hơn đại nhân.”Vai Dương Luân chợt sụp xuống, không khỏi lui về sau một bước, lắc đầu nói: “Ta thật sự không rõ, tại sao ngươi phải làm chuyện ngươi vốn không cần phải làm này.”“Thư gửi Tử Hề cuối năm Quý Sửu, đại nhân còn nhớ chăng?”Nghe câu này, Dương Luân siết chặt nắm đấm, nội tâm vừa hổ thẹn vừa phẫn hận, nhất thời lại không dám nhìn Đặng Anh trước mắt.“Đủ rồi, im đi.”Đặng Anh không nghe lời Dương Luân, bình tĩnh nói tiếp: “Ta đã là kẻ tàn khuyết, tri thức quét rác, thể diện không bàn, thế nên trượng roi lên thân cũng sẽ không làm nhục văn nhã.

Ta biết Bạch đại nhân không muốn nghe ta, đại nhân cũng không cần phải khó xử.

Sinh tử chỉ là chuyện của nô bộc, nếu các người không tin ta thì hãy cứ nhìn mà thờ ơ thôi.”.