Văn phòng Ban tuyên giáo Trung ương, một người đàn ông trẻ tuổi bộ dáng tư văn nho nhã, thân mặc âu phục ngồi ở phía sau công tác, đang xem một bản tài liệu.
Bên ngoài văn phòng có treo một cái bảng đề tên: "Phó trưởng ban!"
- Hạ phó trưởng ban, xin chào!
Một tiếng gõ cửa vang lên, làm cho hắn giật mình bừng tỉnh.
Trong những lúc đang làm việc công, bình thường Hạ Mạnh Cường sẽ không đóng cửa văn phòng, cứ mở rộng toang hoác ra như vậy. Ban tuyên giáo Trung ương cũng không phải là cái địa phương mà người nào cũng có thể tùy tiện xông vào. Thường ngày không có công việc gì, sẽ không một ai đến đây quấy rầy hắn.
Hạ phó trưởng ban tuy còn trẻ, nhưng lại rất uy nghiêm, đừng nói cấp dưới kính sợ hắn, mà cho dù là cán bộ đồng cấp hay thượng cấp, trong lòng đều có chút kiêng kỵ người thanh niên này. Bởi vì hắn từ nhỏ đã được gia đình hun đúc bồi dưỡng, cho nên lòng dạ luôn luôn thâm sâu khó lường.
Nhưng cái thanh âm này, thoạt nghe lại rất xa lạ.
- Anh là....
Hạ Mạnh Cường ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc ngắm nhìn người thanh niên dáng vẻ cao to đang đứng ở ngoài cửa.
- Lưu Vĩ Hồng!
Kẻ đang đứng ở ngoài cửa, đúng là Lưu nhị ca Lưu Vĩ Hồng. Bất quá hôm nay Lưu Vĩ Hồng ăn mặc phi thường nghiêm chỉnh, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám rất vừa người, giày da bóng loáng. Nhưng lấy niên kỷ của hắn, dù có mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn rất vừa người đi chăng nữa, thì người ở phía đối diện vẫn cảm thấy chẳng ra cái thể thống gì cả.
- À, hóa ra là Vĩ Hồng à, mau...xin mời vào đây! Truyện được copy tại Trà Truyện
Hạ Mạnh Cường nhanh chóng phản ứng, lập tức đứng dậy, mỉm cười bước ra nghênh đón, rất nhiệt tình bắt tay cùng với Lưu Vĩ Hồng.
Kỳ thật, nếu các đồng chí cùng làm ở trong bộ máy nhà nước đến bái phỏng, hoặc Lưu Vĩ Đông đại ca của Lưu Vĩ Hồng đến nhà, thì Hạ Mạnh Cường sẽ không khách khí như vậy. Phần khách khí này của hắn....là nhằm vào "quần chúng!"
Đối xử với nhân dân quần chúng, thì nhất định là phải nhiệt tình. Còn đối xử với đồng nghiệp, thì sẽ dùng nghi thức lễ mạo đồng chí.
Đây không phải quy củ nghiêm huấn trong nhà họ Hạ, mà đây là quy tắc của Hạ Mạnh Cường!
Hạ Mạnh Cường và Lưu Vĩ Đông cùng mấy vị con cháu trong nhà hào môn thế gia khác, được xưng là Hồng Tam Đại Kiệt Xuất, cũng không phải là không có nguyên nhân!
Trước kia, Lưu Vĩ Hồng chưa từng gặp qua Hạ Mạnh Cường, chỉ nhìn thấy qua ở trên TV mà thôi. Theo dòng thời gian trôi ngược về kiếp trước, khi Lưu Vĩ Hồng đang làm phó nghiên cứu viên của Viện Nông Khoa ở tỉnh Sở Nam, thì Hạ Mạnh Cường đang làm Bí thư của một Tỉnh ủy nào đó, thanh danh rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Trước mắt Hạ Mạnh Cường tuổi còn rất trẻ, thế nhưng mơ hồ đã phảng phất ra khí độ của một vị đại tướng nơi biên cương rồi!
- Vào đây, Vĩ Hồng, mời cậu uống trà...
Hạ Mạnh Cường tự mình rót trà cho Lưu Vĩ Hồng, đôi con ngươi ẩn sau cặp kính âm thầm đánh giá "Lưu gia nhị tiểu tử" có tiếng xấu vang xa này. Bất quá, kỹ năng quan sát của Hạ Mạnh Cường rất tốt, cơ hồ là khiến cho đối phương không thể phát hiện ra, hắn đang âm thầm đánh giá mình.
- Cám ơn Hạ phó trưởng ban!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên dựa lưng vào ghế sa-***, khẽ mỉm cười nói. Đồng thời đem túi công văn đang cầm ở trong tay để lên trước bàn trà.
Hạ Mạnh Cường dư quang trong mắt âm thầm liếc nhìn thoáng qua cái túi công văn kia, căng phồng, giống như ở bên trong có chứa đựng không ít tài liệu. Điều này làm cho trong lòng Hạ Mạnh Cường nổi lên không ít nghi hoặc, chẳng hiểu cái gã nổi danh là ăn chơi trác táng, mang thứ này đến đây tìm mình là muốn làm cái gì.
Trên thực tế, ở trong suy nghĩ của Hạ Mạnh Cường, Lưu Vĩ Hồng căn bản là không nên xuất hiện ở trong văn phòng làm việc của hắn mới đúng. Tuy rằng đều xếp trong Hồng Tam Đại Kiệt, nhưng bọn hắn hoàn toàn không phải là cùng một loại người. Hạ Mạnh Cường cá tính trầm ổn, niên kỷ còn trẻ mà đã là cán bộ cấp Phó trưởng ban ở trong bộ máy của nhà nước, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Còn Lưu Vĩ Hồng, bất quá chỉ là một gã thanh niên, suốt ngày đánh nhau gây chuyện thị phi, trừ bỏ xuất thân từ trong nhà họ Lưu ra, thì cùng với mấy gã lưu manh ở ngoài đầu đường xó chợ cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
Bất quá chỉ với hành động mà trước mắt Lưu Vĩ Hồng đang bày ra, cùng những tin đồn ở bên ngoài là không mấy ăn nhập. Thoạt nhìn cũng không ngang tàng ngổ ngáo như vậy, coi như là nho nhã lễ phép.
- Vĩ Hồng à, làm sao hôm nay cậu lại đến tìm Hạ ca vậy?
Hạ Mạnh Cường đúng là không hề muốn khách khí, tự cho mình là huynh trưởng mà xưng hô.
Cùng người khác nhau nói chuyện cũng dùng những phương thức khác nhau. Đây chính là kĩ năng giao tiếp của một vị cao thủ ở trong bộ máy nhà nước!
- Hạ phó trưởng ban, tôi đúng là vô sự sẽ không lên điện tam bảo. Hôm nay đến đây, có hai chuyện tình muốn báo cáo với anh. Chuyện thứ nhất, chính là tối hôm qua, tôi với Hạ Vi Cường đánh nhau. Nghiêm khắc ra mà nói, thì là tôi đánh hắn, hắn gục ngã, không có đánh trả!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giống như đang nói về một chuyện quá mức nhỏ nhặt, không đáng để nhắc tới.
Hắn gục ngã, không có đánh trả!
Lời này nói rất được!
Đến tận cửa vẽ lên mặt người ta!
Nếu đổi thành người khác, thì đối phương sớm đã nhảy dựng lên rồi!
Ngươi có ý gì?
Đánh em trai của ta, còn đến văn phòng làm việc của ta thị uy? Khinh nhà họ Hạ chúng ta toàn những kẻ bất tài hay sao?
Nhưng Hạ Mạnh Cường không phải người khác, nghe xong thì chỉ khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vì sao lại đánh nhau?
- Vì Vân Vũ Thường, tôi đang khiêu vũ hăng say cùng chị Vũ Thường, thì Hạ Vi Cường xông ra nói những lời càn rỡ, nói chị Vũ Thường là chị dâu của hắn, cảnh cáo tôi hãy cẩn thận....Đây không phải chuyện nực cười lắm hay sao? Hạ phó trưởng ban, anh và chị Vũ Thường còn chưa kết hôn mà, đúng không nhỉ?
Lưu Vĩ Hồng bắt đầu phơi bày ra cái dáng vẻ "lưu manh", cùng bộ quần áo chỉnh trang trên người hắn, là hai cái khí chất hoàn toàn bất đồng.
Hạ Mạnh Cường cười nhạt:
- Đúng là còn chưa kết hôn, nhưng trước đó không lâu cũng đã đính hôn rồi.
- Vậy ư? Sao tôi không biết chuyện này nhỉ?
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh ngạc nói.
Hạ Mạnh Cường khẽ liếc mắt nhìn hắn, không có lên tiếng phản ứng.
Tiểu tử ngươi nghĩ mình là ai?
Nhà họ Hạ cùng nhà họ Vân tổ chức đính hôn, dựa vào cái gì mà nhất định phải thông báo cho ngươi biết đây?
Thực hiển nhiên, quần chúng biểu hiện ra bộ dáng bất lương, đã làm cho Hạ phó trưởng ban xưa nay luôn luôn trầm ổn nhất quán cũng phải có chút mất hứng. Vốn đám thanh niên trẻ tuổi xích mích, đánh thì đánh, chẳng quản thắng hay thua, cũng sẽ không trở thành chuyện gì quá lớn. Nhưng hôm nay Lưu Vĩ Hồng tìm đến cửa, ngang nhiên thị uy, không khỏi quá mức càn rỡ. Dù cho Hạ Mạnh Cường tu dưỡng tốt, thì trong lòng vẫn có đôi chút khó thích ứng.
- Cho dù là đính hôn, thì vẫn không rõ ràng. Chỉ cần còn chưa kết hôn, chị Vũ Thường liền chưa phải là chị dâu của Hạ Vi Cường!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên phán xét.
Hạ Mạnh Cường nhíu mày:
- Vĩ Hồng, hôm nay cậu tới đây, chỉ muốn cùng tôi nói đến chuyện này thôi sao?
- Đúng, nhắc nhở anh cùng Hạ Vi Cường, từ nay về sau đừng nên đi nói lung tung. Chờ sau này, anh chính thức kết hôn với chị Vũ Thường, rồi hãy tiếp tục kêu chị dâu đi. Bằng không, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm ra đó.
Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói ra, không chút e dè nào.
Hạ Mạnh Cường lần thứ ba phải nhíu mày, bất quá rất nhanh chân mày đã giãn ra, gật đầu nói:
- Được rồi, tôi sẽ nhắc nhở nó chú ý tới ngôn từ!
Sự bình tĩnh của Hạ Mạnh Cường không khỏi làm cho Lưu Vĩ Hồng âm thầm giật mình. Người này trong tương lai không quá năm mươi tuổi, mà leo lên làm được Bí thư Tỉnh ủy, quả nhiên là có vài phần bổn sự!
- Còn chuyện gì nữa không?
Lúc này, Hạ Mạnh Cường đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí trên mặt còn thoáng hiện ra nét tươi cười.
Mọi người đều biết Nhị tiểu tử nhà họ Lưu này rất hỗn đản, hắn cũng không có trúng kế, gây hiềm khích cùng với Lưu Vĩ Hồng. Bất kể như thế nào, đều sẽ mất hết thể diện!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cầm túi công văn lên, mở ra, lấy một chồng bản thảo dầy cộm mang ra, nói:
- Còn một chuyện nữa, muốn nhờ Hạ phó trưởng ban giúp đỡ...Đây là bài văn do tôi viết, muốn đăng tải ở trên tạp chí Hào Giác. Anh nhìn qua thử xem, có thích hợp hay không?
Nói xong, đem phần bản thảo đẩy sang cho Hạ Mạnh Cường.
Dù có nói thêm gì đi chăng nữa, thì cũng không thể làm cho Hạ Mạnh Cường giật mình như trong lúc này. Thậm chí vừa rồi nghe Lưu Vĩ Hồng kể chuyện đánh em trai mình, Hạ Mạnh Cường cũng chưa từng giật mình qua như vậy.
Người này thần kinh có vấn đề gì không được bình thường ư?
Tạp chí Hào Giác, ai viết ra cái gì cũng đều có thể được đăng tải lên hay sao? Tưởng là báo trường của các ngươi à!
- Cậu viết bài này....
Hạ Mạnh Cường mang theo nghi hoặc, tùy tay nhấc phần bản thảo lên.
- Phải, đúng là do tôi viết, nó làm cho tôi mất khá nhiều thời gian để hoàn thành!
Lưu Vĩ Hồng có vẻ đắc chí khoe khoang.
- Ha ha, vậy cũng là khổ cực rồi...
Hạ Mạnh Cường thuận miệng đáp, ánh mắt vừa rơi xuống trang đầu tiên của phần bản thảo, thì toàn thân không khỏi ngây ra.
"Cờ Xí Tiên Minh- Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản!"
Cái tiêu đề này, cũng đủ khiến cho Hạ Mạnh Cường phải lắp bắp kinh hãi. Hạ Mạnh Cường đang công tác ở trong Ban tuyên giáo Trung ương, có bài văn lý luận cái dạng nào mà chưa từng nhìn thấy qua? Cái tiêu đề này cũng rất tầm thường. Nhưng khi nó xuất thân từ trong tay của Lưu Vĩ Hồng, vậy thì nó đã không còn tầm thường nữa rồi.
- Cậu uống trà đi, tôi xem qua phần bản thảo này đã....
Trong lúc bị phần bản thảo này hấp dẫn, thì Hạ Mạnh Cường vẫn không quên lễ tiết cơ bản.
- Ưm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu.
Bản thảo này ghi chép mười phần sạch sẽ, kĩ năng viết bút máy của Lưu Vĩ Hồng cũng không sai. Mặc dù có điểm giương nanh múa vuốt, nhưng hình thức trình bày phi thường hợp lý, làm cho người xem vô cùng thoải mái.
Rất nhanh, Hạ Mạnh Cường đã xem vào nội dung ở bên trong phần bản thảo.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Mạnh Cường chính là, bài văn lý luận này tuyệt đối không phải là do Lưu Vĩ Hồng viết ra. Nếu Lưu Vĩ Hồng có năng lực đúc kết ra những cái lý luận như thế này, thì người ta còn gọi hắn là kẻ chỉ biết ăn chơi lêu lổng trác táng hay sao?
Cho dù là bản thân Hạ Mạnh Cường hắn, thì chỉ sợ cũng chưa chắc đã viết ra được bài văn có kết cấu lý luận chặt chẽ như thế này!
Bất quá, Hạ Mạnh Cường cũng không có đem những suy nghĩ ở trong lòng nói thẳng ra.
Bản thân gã Lưu Vĩ Hồng thì không đáng nhắc tới. Nhưng cái chiêu bài cháu ruột của nhà họ Lưu thì không hề tầm thường chút nào. Nếu bài lý luận này do chính tay Lưu Vĩ Hồng viết ra, thì phỏng chừng là có trưởng bối ở trong nhà họ Lưu dẫn dắt nghiền ngẫm ra.
Hạ Mạnh Cường chăm chú đọc, bài lý luận dài hai vạn chữ, hắn phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đọc xong. Trong khi chờ đợi, Lưu Vĩ Hồng đứng dậy tự rót trà cho mình, nhấc chân lên bắt chéo ngồi ở trên ghế, bộ dáng lưu manh cờ lơ phất phơ.
Hạ Mạnh Cường càng thêm kiên định suy đoán ở trong lòng, Lưu Vĩ Hồng chỉ là một gã a dua mà thôi.
- Thế nào rồi, Hạ phó trưởng ban, bài văn này có thể đăng tải lên được không?
Hạ Mạnh Cường hơi trầm ngâm, sau đó mới đáp:
- Vĩ Hồng, tạp chí Hào Giác không phải đơn vị nằm trong tầm quản lý của chúng tôi. Bất quá tôi có thể tiến cử giúp cậu, phần bản thảo này cứ để ở đây nhé?
- Cũng được!
- Tốt lắm, phiền cậu ký tên của mình vào phần bản thảo này. Nhớ ghi rõ ngày tháng cùng thời gian nữa nhé!" Dứt lời, Hạ Mạnh Cường đứng dậy bước tới trước bàn công tác, lấy ra một chiếc bút máy, giao cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng không nói hai lời, dựa theo Hạ Mạnh Cường yêu cầu, ký tên xuống.
Hạ Mạnh Cường nhìn hai dòng chữ bên dưới, khóe miệng toát ra vẻ tươi cười.
Đúng vậy, phần bản thảo này quả nhiên đúng là do Lưu Vĩ Hồng viết ra.
- Vĩ Hồng à, có thể đăng tải lên tạp chí Hào Giác hay không, thì tôi cũng không dám bảo đảm trước. Nhưng tôi nhất định sẽ hết sức tiến cử giúp cho cậu. Không thể tưởng tượng nổi, cậu tuổi còn trẻ, mà đã có bản lĩnh lý luận thâm sâu như thế. Quả nhiên là được gia đình dày công dạy dỗ ah!
Hạ Mạnh Cường chân thành mỉm cười nói.
- Ha ha, Hạ phó trưởng ban quá khen rồi. Vậy cứ thế đi nhé, cảm ơn Hạ phó trưởng ban trước. Chờ sau này lấy được tiền nhuận bút, tôi sẽ mời anh đi ăn vịt quay.
- Ha ha, được, hay lắm!
Hạ Mạnh Cường đích thân đưa Lưu Vĩ Hồng ra ngoài cửa, chờ Lưu Vĩ Hồng xoay người rời đi. Trong đôi con ngươi ẩn sau mắt kính của Hạ Mạnh Cường, mới thoáng xuất hiện một tia hung lệ, tựa hồ như đang vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa!