Quan Đức

Chương 22: Điểm công đức

Phía trên, phía dưới màn hình điện thoại di động hiển thị một ít văn tự và con số.

Tuổi: 36

Hồ công đức: 10

Điểm công đức: 0

10

Cấp bậc: Không

Điểm kinh nghiệm EXP: 10

20

Chà, những thứ này rất đáng để nghiền ngẫm.

Tuổi 36, Dương Bân tạm thời không rõ lắm là tuổi của ai. Nhưng hồ công đức, điểm công đức, cấp bậc, điểm kinh nghiệm EXP thì đối với loại thường hay vọc các trò game trên mạng như Dương Bân ngược lại rất nhanh có chút lý giải.

Có phải là trên màn hình điện thoại xóa đi quần áo, kính râm và khẩu trang của Đường Oánh cùng với việc ghi lại vào thế giới chính là tiêu hao điểm công đức? Hiện tại điểm công đức thành 0 nên điện thoại đã mất đi công năng đặc dị?

Nói cách khác, sử dụng công năng đặc dị thì phải dùng điểm công đức tiêu hao làm cơ sở?

Phía sau 0 điểm công đức là 10, tựa hồ có nghĩa thao tác buổi sáng tiêu hao hết 10 điểm công đức.

Mà sau 10 điểm kinh nghiệm EXP là 20, tựa hồ sử dụng 10 điểm công đức, hắn lại có 10 điểm kinh nghiệm EXP.

Hơn nữa, điểm kinh nghiệm EXP một khi đủ 20, di động này sẽ lên tới cấp bậc trước nay chưa từng có?

Hoặc Dương Bân hắn trong hệ thống Quan Đức có cấp bậc?

Vậy thì điểm công đức như thế nào mà có được?

Trong hệ thống không có giải thích.

Hồ công đức: 0

Điểm công đức: 0

Bên trong hồ công đức có một mũi tên chuyển đổi. Dường như là có thể đem công đức trong ao chuyển hóa thành điểm công đức. Nhưng giờ phút này màu mũi tên là màu xám tro, chẳng có chút phản ứng nào.

Xem ra tạm thời không có cách nào tiến hành chuyển hóa.

Điểm công đức? Làm sao để kiếm được điểm công đức?

Tuy không có nói rõ, nhưng điều này hẳn là một dạng tích công đức. Muốn tích lũy điểm công đức chính là phải đi làm chuyện công đức hay sao?

Học lôi phong làm hảo sự không phải là làm công đức à?

Cũng được.

Dương Bân vỗ đầu một cái, lập tức có cảm giác ngộ ra được điều gì.

Xem ra điện thoại mất đi công năng đặc dị chính là vì không có điểm công đức. Một khi hắn có được điểm công đức, điện thoại này có thể một lần nữa sử dụng công năng đặc dị cường đại rồi.

Xóa đi quần áo của người coi như chuyện nhỏ. Nhưng chứa đựng và tiến độ ghi vào thế giới mới chính là nghịch thiên.

Cái này Dương Bân lúc trước đã từng cân nhắc qua. Ví dụ đứng trước điểm bán vé số chụp một tấm hình, sau đó ghi vào trong thế giới, rồi lẳng lặng chờ đến tối mở thưởng. Sau khi mở thưởng xong, lại mở tấm hình chụp ban ngày, quay trở lại điểm bán vé số ban ngày, mua một lần mười tấm vé số có con số trùng với dãy số trúng thưởng.

Hahahaha…

Có muốn tiêu cũng không tiêu hết tiền.

Đã có tiền, đừng nói là được tận hưởng dịch vụ quỳ phục vụ ở khách sạn Lưu Vân, muốn tìm một đống mỹ nữ để quỳ phục vụ mình cũng không thành vấn đề.

Mang tâm trạng vô cùng kích động, Dương Bân tắt máy tính bước ra cửa. Hắn quyết định dùng phương thức làm người tốt chuyện tốt để thu hoạch điểm công đức. Nếu như biện pháp này không thực hiện được thì suy nghĩ tìm biện pháp khác.

Chà, làm chuyện tốt? Như thế nào mới được xem là làm chuyện tốt?

Dương Bân bước dọc theo con đường. Rốt cuộc nhìn thấy một cụ già muốn băng qua đường…

– Bà cụ, để cháu dẫn bà sang đường nhé?

Dương Bân cười tươi như hoa nhìn bà cụ, hơn nửa muốn thò tay vịn bà cụ đi.

– Không cần, không cần.

Bà cụ thất kinh đẩy Dương Bân ra, sau đó nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, nhanh chóng bước đến con phố đối diện để trốn hắn.

Hắn vừa rồi cười quá “dâm đãng”, khiến bà cụ xem hắn như loại người lừa đảo đầu đường, là loại sắc lang.

Mẹ nó, có muốn dê thì cũng không đến lượt dê bà.

Làm người tốt thật là khó.

Chà, nếu không thì đi bắt người xấu? Ví dụ như đám ăn trộm?

Dương Bân đón xe bus tới khu phố buôn bán. Nhìn dòng người đi bộ dưới ánh đèn, ánh mắt gian xảo đảo bốn phía xem có kẻ nào móc túi để ra tay tiến hành ngăn cản hay không.

Dương Bân dạo qua dạo lại con đường dành cho người đi bộ hơn mười lần, tốn hết hai giờ. Thời gian rất nhanh đến 10h30 tối. Người đi bộ càng ngày càng ít, nhưng một tên ăn trộm cũng không có. Có lẽ là ánh mắt của hắn không tốt.

– Tiểu tử, lén lén lút lút cả đêm, muốn làm gì thế?

Một người đàn ông trung niên nắm lấy cổ áo Dương Bân.

– Anh là ai?

Dương Bân tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.

– Là cảnh sát nhân dân. Tôi chú ý cậu cả đêm rồi. Tiểu tử, đừng tưởng rằng cậu không ra tay thì tôi không thể bắt cậu.

Người đàn ông trung niên thần sắc phát điên nhìn Dương Bân. Ông đã sớm chú ý vẻ dáo dác của Dương Bân, nhưng đáng tiếc hắn chỉ nhìn vào túi xách chứ không hạ thủ. Dương Bân không động thủ thì ông không thể đến bắt.

Sắp đến giờ tan làm, nhưng Dương Bân vẫn không động thủ.

– Bà mẹ nó, cứt chó. Như thế nào lại trở thành ăn trộm chứ?

Dương Bân khóc không ra nước mắt.

Khó trách một người cũng không bắt được. Làm sao mà biết được ở chỗ này lại có cảnh sát mặc thường phục canh chừng chứ.

11h đêm Dương Bân mới trở lại nhà trọ. Mệt mỏi rã rời. Nhưng hắn rốt cuộc đã hoàn thành được một chuyện tốt. Hơn nữa còn nhận được một điểm công đức.

Chuyện tốt đó diễn ra rất ngẫu nhiên. Dương Bân tìm không được chuyện tốt nào để làm, ủ rũ trở về nhà trọ. Trên đường, một bác gái đeo túi xách cùng với một cô gái ngăn hắn lại hỏi đường. Dương Bân tiện tay chỉ cho hai người một chút, sau đó điện thoại di động vang lên một tiếng, phát ra một nhắc nhở, hắn đã nhận được một điểm công đức. Con số 0 phía sau điểm công đức lập tức biến thành số 1.

Hơn nữa, mũi tên chuyển đổi từ hồ công đức sang điểm công đức cũng từ màu xám biến thành màu xanh lá. Dương Bân thò tay lắc một cái. Điểm công đức từ 0 biến thành 1. Lắc tiếp một cái. Hồ công đức 1, điểm công đức 0.

Dương Bân lại lắc tiếp một vòng. Hồ công đức biến thành 0. Còn điểm công đức lại trở về 1.

Chà, giữa hai cái này quả thật có quan hệ chuyển đổi.

Căn cứ vào trí nhớ và phỏng đoán của Dương Bân, buổi sáng hắn khởi đầu có được 10 điểm công đức. Xóa đi khẩu trang, kính râm, áo ngoài, nội y của Đường Oánh tiêu hết tổng cộng năm điểm công đức. Sau đó, chứa đựng cùng ghi vào thế giới lại tiêu hết năm điểm công đức. Cho nên mười điểm công đức tiêu sạch sành sanh.

Sau khi điểm công đức tiêu hao hết, công năng đặc dị của điện thoại tự nhiên cũng không thể sử dụng.

Hiện tại có một điểm công đức, thì không cách nào hoàn thành công năng ghi vào thế giới. Nếu như muốn một lần nữa chứa đựng và ghi vào thế giới, đoán chừng phải tích lũy ít nhất năm điểm công đức mới được.

Dương Bân không dám dùng điểm công đức làm thí nghiệm. Cộng thêm hiện tại trời đã khuya, hắn cảm thấy buồn ngủ, cũng không thể đi kiếm thêm điểm công đức. Ngày mai là chủ nhật, không cần phải đi làm. Có thể ra ngoài cả ngày để làm người tốt. Sau khi tích lũy được nhiều điểm công đức thì làm thí nghiệm sau.

Sau khi rửa mặt xong, Dương Bân lên giường nằm, lại cầm điện thoại di động lên nhìn.

Hắn cũng không nghiên cứu điểm công đức mà nhìn tấm ảnh của hắn và Đường Oánh bên trong điện thoại. Điều này làm cho hắn nhớ lại cảnh tượng phát sinh vào ban ngày.

Cứu người trên đường, sau đó chịu nhục ở văn phòng. Phản kích, chịu phạt, viết kiểm điểm, lau nhà vệ sinh….

Khi ăn tối với Đường Oánh, gặp được Chu Tiểu Nghệ và Tần Lượng lẻn vào trong phòng, thống khoái mà điều chỉnh bọn họ một phen.

Sau đó, Cục trưởng Đới và Chủ nhiệm Tôn lại tiến vào. Hắn bịa chuyện mình có quan hệ với Đường Mân. Hiển nhiên là lừa gạt bọn họ. Chuyện được chính thức chuyển lên biên chế cơ hồ cũng có sự thay đổi.

Những tình tiết trôi qua ngày hôm nay thật đúng là phức tạp và đặc sắc.

Ai, không muốn cái này, chỉ muốn cái khác.

Ví dụ như, Đường Oánh vì sao lại xinh đẹp như vậy?

Gương mặt này thật sự càng nhìn càng thấy xinh.

Dương Bân nhận ra, nếu hắn cưới vợ, nhất định phải tìm người xinh đẹp như Đường Oánh. Nếu như có thể ôm nàng mà ngủ, thật là một việc thích thú đến cỡ nào.

A!!!!!!!

Trước khi ngủ, nhất định phải bắt nàng bày ra tư thế tiểu mẫu cẩu ở trên giường. Sau đó Bân gia từ phía sau ôm lấy eo của nàng, nắm lấy bầu ngực của nàng, dùng sức tiến thẳng vào người nàng.

A!!!!!!!!!!!

Bà mẹ nó! Tiểu huynh đệ ngươi không cần “giương cờ khởi nghĩa” cao như vậy. Chiếc quần lót bên trong sắp bị ngươi cắn rách rồi đây.

Hahah, trước kia, Bân gia đại khái không thể có ý đồ gì với đại minh tinh như Đường Oánh. Nhưng hiện tại, công năng cường hãn của chiếc điện thoại một khi được khai mở, trên đời này không chuyện gì mà Bân gia không làm được.

Điểm công đức….Điểm công đức. Ngày mai nhất định phải kiếm được một đống điểm công đức mới được.

Oánh Oánh, mau rửa sạch mông đít, chờ Bân gia sủng hạnh đi.