Quan Đức

Chương 14: Đàn ông thối

Tần Lượng báo cáo tình hình với Tôn Phiêu Vân xong thì lập tức gọi Chu Tiêu Nghệ ra ngoài phòng làm việc. Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Tần Lượng lúc này mới đắc ý nói với Chu Tiểu Nghệ, nói hắn từ nguồn đáng tin có được địa điểm mở tiệc của Đường Oánh vào tối nay, đã báo cáo với Chủ nhiệm Tôn rồi, đêm nay bọn họ đến sẽ gặp được Đường Oánh, thậm chí lên được tuyến của Đường Oánh.

Chuyện Tập đoàn Đông Hưng đầu tư vào thành phố Vân Phong vốn dĩ là cần tiếp xúc giữa cấp cao chính quyền thành phố với cấp cao của Tập đoàn Đông Hưng mới có thể nắm chắc, nhưng nỗ lực gặp mặt cấp cao có vẻ như đã tan vỡ rồi, bây giờ nếu Cục Xúc tiến thương mại những người này có thể đi theo kênh riêng mà có được đột phá thì là chuyện đại công. Chuyện này Tần Lượng cũng được, chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân cũng được, thậm chí bao gồm Cục phó Đới Hồng Phi phân quản phòng thông tin, phòng dự án của Cục Xúc tiến hay nhân vật số một Cục trưởng Hoàng cũng đều không thể không để tâm.

Chu Tiểu Nghệ đương nhiên hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó, nghe Tần Lượng nói như vậy không khỏi cũng trở nên hưng phấn. Cô ta không chỉ là vui cho Tần Lượng mà bản thân cô ta cũng coi như là fan của Đường Oánh. Có thể có cơ hội tận mắt nhìn thấy Đường Oánh là một chuyện khiến cho cô ta rất hưng phấn.

Một nữ sinh xuất thân ở nông thôn có thể đến gần tận mắt nhìn thấy đại minh tinh hàng đầu trong nước mà ngày thường căn bản không thể gặp được bất luận thế nào đều sẽ có chút hưng phấn quá độ.

Hai người nói nói cười cười đi đến bãi đỗ xe, khó chịu vừa rồi trong phòng làm việc bị Trịnh Dĩnh sỉ nhục tạm thời bị vứt đi. Tần Lượng lái chiếc Honda hơn hai trăm nghìn của hắn đến, sau khi Chu Tiểu Nghệ lên xe thì lập tức lái nhanh đến chỗ tập hợp đã hẹn với Tôn Phiêu Vân.



Dương Bân lúc này đang ngồi trong chiếc xe BMW màu đỏ, người ngồi cùng hắn ở ghế sau lúc này là Đường Oánh không thể giả được. Ừm, là người mà không đeo kính râm và khẩu trang sớm bị hắn đưa tay ôm vào ngực đó.

Cái gì là mỹ nữ đích thực? Chính là trong tình trạng không trang điểm lại được ở gần mà ngắm nghía, sau đó anh phát hiện ra cô ấy không có bất kỳ tì vết nào có thể bắt bẻ.

Đường Oánh quả thực có thể xưng là mỹ nữ đích thực.

Theo tiêu chuẩn hình dung trong lòng Dương Bân, Đường Oánh chính là một mỹ nữ rất cứt chó, đích thực rất cứt chó.

May mà chỉ là suy nghĩ trong đầu Dương Bân, nếu Đường Oánh biết mức độ xinh đẹp của cô trong đầu Dương Bân nhất định phải dùng một đống phân chó mới có thể hình dung ra, nhất định sẽ phát điên lấy não ném ra khỏi cửa sổ xe.

Vừa rồi Lý Thiên Chân gọi điện Dương Bân xuống dưới lầu ngồi ở vị trí ghế phụ, một người đàn ông cường tráng Âu phục đen thành thạo lái xe xuyên qua con đường thành phố Vân Phong có chút bị tắc.

Sau khi lên xe, Đường Oánh nói cô mời hắn đêm nay cùng đi ăn tối để cảm tạ ơn cứu mạng lúc sáng của hắn.

Vốn dĩ buổi biểu diễn đêm nay Đường Oánh không thể bớt thời gian cùng đi ăn tối với Dương Bân được, nhưng trong tin nhắn Dương Bân gửi đến nói nhất định phải là trong hai ngày này, mà sáng sớm mai cô phải bay rồi, vì vậy chỉ có thể là bây giờ.

Đường Oánh và Dương Bân không nói được mấy câu, di động lại vang lên, vẫn là không thể không nhận, cô đành phải cười cười ra hiệu xin lỗi với Dương Bân, cầm di động lên nghe.

Đây là lần đầu tiên Dương Bân ngồi xe sang cấp bậc BMW. Đương nhiên rồi, cũng là lần đầu tiên ngồi cùng với mỹ nữ cấp đại minh tinh. Hơn nữa, Dương Bân còn biết đồ mặc bên trong áo bó sát người màu đen của Đường Oánh lúc này là nội y giữ ấm màu hồng phấn, áo ngực là màu đen.

Dương Bân theo bản năng lấy ra điện thoại và giơ lên chụp hướng Đường Oánh đang gọi điện. Hắn không phải là trong lòng có tà niệm gì muốn lần nữa xóa đi quần áo của cô, mà là muốn lần nữa thử công năng kỳ dị của điện thoại trên người Đường Oánh. Theo tinh thần nghiên cứu khoa học, hắn có chút nghi ngờ điện thoại của hắn có phải là chỉ có thể xóa đi một số người nhất định nào đó…ví dụ như quần áo của Đường Oánh, nếu không tại sao sau đó chức năng kỳ dị này có thể biến mất được?

Dương Bân vừa mới giơ điện thoại lên, Lý Thiên Chân ngồi ở ghế phụ trước mặt đang gọi điện liền giống như là có mắt ở sau gáy vậy, đưa tay ra ngăn Dương Bân lại, xem ra là không muốn để cho hắn chụp hình Đường Oánh.

Dương Bân có chút tức giận, hung dữ trừng mắt về phía Lý Thiên Chân, lúc đang muốn mắng mấy câu cứt chó thì Đường Oánh cũng đang gọi điện thoại sau khi nhìn thấy cảnh này thì vội cười cúp điện thoại, và lấy điện thoại của Dương Bân, đưa mặt đến gần mặt của Dương Bân dính lấy hắn cùng chụp một tấm ảnh.

Cảm nhận được sự thanh mát ấm áp từ khuôn mặt của cô, trong lòng Dương Bân nhất thời cũng trở nên nhộn nhạo.

Mỹ nữ à, trên người thật là thơm.

Mặt dính với mặt, còn một chút là hôn đến nơi rồi…

Cây thép ở phía dưới đó có chút không an phận rồi.

- Oánh Oánh, em làm gì vậy!?

Lý Thiên Chân lúc này cúp điện thoại, quay đầu rất căng thẳng chất vấn Đường Oánh một câu.

Dương Bân không nhịn được muốn phun cứt chó lên người cô gái này, nhưng suy nghĩ đến người tình trong mộng đang ở bên, vẫn là không cần bạo phát trước mặt cô, vì vậy tạm thời nhẫn nhịn xuống.

- Ảnh chụp có thể cho người khác xem, nhưng tốt nhất đừng gửi cho người khác, cũng đừng phát lên mạng, nếu không tôi sẽ rất phiền phức đó…

Đường Oánh đưa điện thoại lại cho Dương Bân, mỉm cười rất dịu dàng nói với hắn.

Nghe được giọng dịu dàng của Đường Oánh, sự tức giận trong lòng vừa rồi của Dương Bân tạm thời tan thành mây khói.

Tiểu Oánh Oánh này vẫn là rất biết quan tâm!

- Yên tâm đi, tôi chỉ giữ cho bản thân thưởng thức là được rồi, haha.

Dương Bân vỗ lên ngực mình làm cam đoan với Đường Oánh, hắn đương nhiên nói được là làm được.

- Cảm ơn…

Đường Oánh nhìn vào mắt của Dương Bân, nhẹ giọng nói một câu.

- Khách sáo rồi…

Dương Bân cũng nhìn mắt của Đường Oánh, cây thép lúc này lại càng kiên quyết.

- Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.

Đường Oánh lại bổ sung một câu, lần nữa nhìn sâu vào mắt của Dương Bân.

Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, vẻ đẹp trai rất nam tính, thuần thiên nhiên không giả tân trang. Chỉ là…trên người anh ta bây giờ ngoài mùi phân chó thoang thoảng lúc sáng ra còn có một chút…mùi thối không tên khác?

Chả trách trên đời có cách nói “Đàn ông thối”, đàn ông quả thực rất thối, đến người đẹp trai tự nhiên mà cũng thối như vậy thì những người vừa thấp vừa xấu đó không phải là càng thối hơn sao?

Lúc Đường Oánh đang cân nhắc chuyện này thì điện thoại của cô cũng lần nữa vang lên, vẫn là cuộc gọi không thể không nhận đó, bất đắc dĩ cô lần nữa nghe máy.



Ngữ khí Đường Oánh nói chuyện với những người trong điện thoại với ngữ khí cô nói với Dương Bân vừa rồi như là hai người vậy, hình như rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười êm tai, có điều Dương Bân đã cảm nhận được, cô có lẽ không phải là rất vui vẻ.

Có cảm giác bị người trông giữ, ví dụ như cô gái thối đó, đâu có giống như là trợ lý của cô ấy chứ? Tuổi trẻ mà giống như bà lão vậy! Thật là thiếu sót!

Có điều, tất cả điều này dường như không có quan hệ quá lớn với hắn. Hơn nữa, khoảng cách cuộc sống của cô với hắn vẫn rất xa xôi, đêm nay có thể cùng ăn tối với cô chỉ là vì hắn bên đường đưa tay ra kéo cô một cái, cứu mạng cô mà thôi.

Sau này thật sự muốn khiến cô trở thành người phụ nữ của hắn thì hắn còn có con đường rất dài phải đi.

Dương Bân ngồi trong xe rất nhàm chán đầu có chút say xe, thậm chí có loại cảm giác người đang trong mộng. Giọng của Đường Oánh rất dễ nghe, mùi hương cơ thể mơ hồ truyền đến khiến tinh thần của hắn cũng có chút nhộn nhạo. Các mùi thối phát ra trên người hắn lại khiến hắn có chút buồn bực, bất đắc dĩ hắn đưa tay mở cửa sổ xe ra.

Muốn nói gì chứ, hai người ai nấy đều bận, có điều ngoài chuyện thu hút đầu tư ra, bình thường Dương Bân không quá hoạt bát, tạm thời cũng không nghĩ ra có chủ đề gì để nói với Đường Oánh. Cũng may thời gian trên đường cơ bản đều nhận điện thoại, vì vậy Dương Bân không cần suy nghĩ quá nhiều vấn đề này.

Đợi thời gian bữa tối sắp đến rồi, lại đề xuất chuyện hẹn gặp Đường Mân vậy.

Ở trước mặt cô nhắc đến các chuyện kiểu như gặp Đường Mân, thu hút đầu tư, chuyện công viên công nghiệp nằm ở thành phố Vân Phong… hình như rất công lợi và tầm thường.

Không đề cập đến những chuyện này, ăn bữa cơm này còn ý nghĩa gì nữa? Lại không phải là cuộc hẹn giữa người yêu với nhau.

Cứt chó!



Khách sạn Lưu Vân.

Một trong khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố Vân Phong, nằm ở chỗ giao giữa sông Trường Giang và sông Vân Phong, từ bên cửa sổ phòng bao là có thể thu hết hình ảnh hoàng tráng giao giữa hai dòng sông vào trong đáy mắt.

Dương Bân xuống xe theo Lý Thiên Chân và Đường Oánh đi vào trong sảnh ăn của khách sạn Lưu Vân. Dưới sự phục vụ như đám sao vây quanh trăng của nhân viên phục vụ, lên lầu vào phòng mà Đường Oánh đã đặt, ngồi xuống bên bàn ăn trong căn phòng xa hoa.

- Mời dùng trà.

Một nữ phục vụ ngồi xổm bên cạnh Dương Bân, trên tay bưng một khay trà sứ mạ vàng, bên trên có một chén trà sứ nhỏ cũng mạ vàng.

Dương Bân nhận chén trà tinh xảo đó xem xem, rồi lại nhìn Đường Oánh và Lý Thiên Chân bên đó một cái, thấy bọn họ chỉ là dùng nước trà súc miệng, do đó cũng học theo bọn họ súc miệng, sau đó đặt chén trà xuống.

Mặc dù cùng một phòng, cùng một bàn ăn, nhưng bàn ăn rất lớn, lúc này khoảng cách giữa Dương Bân và Đường Oánh cũng có chút xa, mỗi người còn có hai phục vụ một trái một phải phục vụ, nói chuyện dường như không thuận tiện.

Không mở miệng thì không được…nhân mạch mà…