Tô Thiện gật đầu như thật, bọn người này, nói sự thật với họ, họ cũng không tin.
Tuy nhiên, đúng là cô không dám tin rằng, chỉ một câu nói của mình, ban tổ chức lại gọi chú đi nói chuyện. Ban tổ chức gọi đi nói chuyện có nghĩa là gì cơ chứ? Trong lòng Tô Tân Quốc rõ ràng hơn bất cứ người nào. Trong thời điểm nhạy cảm như thế này, một cuộc nói chuyện là vô cùng quan trọng.
Ông ta nhìn Tô Thiện, có đôi chút kinh ngạc, lúc lâu chẳng nói được gì.
Vừa rồi tất cả đều không tin, lời nói của Tô Thiện bây giờ đã thực sự linh nghiệm, điều đó nói lên điều gì cơ chứ?
Cha mẹ của Tô Thiện đều ngạc đến nỗi mãi mới hoàn hồn, con gái nhà ta lại quen biết Chủ tịch Trương?? Đó đúng là một chuyện tốt.
Người đầu tiên có phản ứng là bà thím:
- Tô Thiện, cháu quen với Chủ tịch Trương thật hả?
Đây là lần thứ 2 bà nhắc lại câu hỏi này, Tô Thiện không chút để tâm, nói:
- Đúng vậy, hồi cháu học đại học đã quen với anh ta.
Bà thím tỏ ra rất phấn khởi, đây đúng là một cơ hội.
Không ngờ Tô Thiện lại quen với Chủ tịch Trương, đột nhiên trong đầu bà thoáng qua một ý nghĩ:
- Tô Thiện, ở trường cháu và Chủ tịch Trương không yêu nhau phải không?
- Cái gì?
- Trí tưởng tượng của thím phong phú quá nhỉ?
Nét mặt của thím liền ngắn lại, cười cười:
- Thôi, thôi… Thím đùa đấy, có điều…
Bà liền nhìn ông xã nhà mình:
- Tân Quốc, ngày mai anh mới đi ban tổ chức, chi bằng tối nay cùng với Tô Thiện đi bái kiến Chủ tịch Trương?
Cái người đàn bà này thật là khôn ngoan, biết rất rõ mùi vị của quan trường, lúc này mà đi thăm Chủ tịch Trương, có phải là rất ý nghĩa không? Đến cả cha mẹ Tô Thiện cũng ủng hộ ý định đó:
- Đúng, nên chủ động tiếp cận với lãnh đạo, nếu cứ như thế này, dù có nỗ lực đến mấy cũng chẳng leo lên cao được.
Tô Tân Quốc tỏ vẻ không vui:
- Vớ vẩn, tôi phản cảm nhất là cái chuyện chạy quan chạy chức, bây giờ tôi làm cái gì cơ chứ? Tặng quà hối lộ? Các người đúng là thiếu suy nghĩ. Tôi thân là một đảng viên, một cán bộ nhà nước, tuyệt đối không làm những chuyện trái nguyên tắc. Làm người phải có nguyên tắc, không được vì được làm quan mà làm quan, phải tận tâm vì nhân dân mà làm việc, có đi tự các người đi.
Nói xong, Tô Tân Quốc nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Mọi người nhìn theo dáng ông ta mà thở dài. Ông ta vẫn cái tính ngang như cua.
Nếu nói đến nguyên tắc, nói đến tính đảng, cũng không được cứng nhắc đến vậy. Chủ động báo cáo với lãnh đạo, cũng là một phương pháp tăng cường giao tiếp với lãnh đạo, nếu không chủ động, không lẽ phải để lãnh đạo đến tìm anh? Gắn bó với tổ chức, đây là một nguyên tắc cơ bản.
Đây cũng là lý do tại sao Tô Tân Quốc chỉ có leo lên được đến vậy, vì anh ta là con người quá đỗi chính trực, lại nguyên tắc.
Tô Thiện nhún vai không nói gì:
- Chú đúng là ngoan cố quá mức. Như vậy không phải là công chính nghiêm minh, mà là ích kỷ. Chỉ muốn mình mình tiếng thơm muôn đời, mà không nghĩ đến khó khăn của gia tộc chúng ta, mà cứ ở đất Nam Hoa thì có ích lợi gì cơ chứ? Chẳng khác gì đi đày.
Thím liền nói:
- Mặc kệ ông ta, đúng là cái tính khó chừa, chuyên mất lòng người khác.
Lúc này, bà thím đã nhìn Tô Thiện với một ánh mắt khác hoàn toàn:
- Tô Thiện …
Tô Thiện nhìn thím, cười ngọt như đường nói:
- Sao thế, thím?
- Buổi tối cháu dẫn thím tới chơi nhà Chủ tịch Trương, được không?
Tô Thiện liền lắc đầu:
- Đừng làm rối chuyện lên, đợi đến mai kết quả thế nào đã!
Chủ tịch Trương là người không bao giờ nhận quà biếu, đi cũng chẳng ích gì. Ấn tượng của Chủ tịch Trương đối với chú vẫn là quan trọng nhất.
Bên ngoài vọng lại một hồi còi xe, quản gia nhà họ Tô chạy vào:
- Chủ tịch hội đồng quản trị, Chu phu nhân đến rồi.
- Chu phu nhân?
Tô Tân Dân và bà xã lập tức đứng dậy
- Sao bà ta lại tới? Mau mời phu nhân vào.
Tô Tân Dân và bà xã ra ngoài sảnh, Chu phu nhân và anh tài xế, mang theo rất nhiều tặng phẩm. Vị Chu phu nhân này là bà xã của Chu gia Chu Bản Vượng- đệ nhất gia tộc ở đất Giang Hoài này.
Chu gia và Tô gia, mối quan hệ vốn cũng rất bình thường, nhưng vài năm trở lại đây sự cành tranh giữa hai gia tộc làm cho hai bên không được thoải mái. Lại thêm Kim gia làm loạn, dường như hai nhà bọn họ đã có ý âm thầm liên thủ với nhau.
Thế nhưng những việc bề ngoài thế này, vẫn phải làm cho chu đao, dù gì người ta cũng là nhân vật có máu mặt
Chu phu nhân năm nay chừng 50 tuổi, 20 năm trước còn là một cô gái nông thôn, nhưng Chu gia lớn mạnh dần, địa vị của Chu gia ở Giang Hoài chẳng khác nào mặt trời ban trưa, bà giờ đã trở thành một phu nhân có thân thế và địa vị.
Vàng bạc đeo đầy mình không nói, đến lời nói, cử chỉ cũng từng bài một. Người đàn bà như vậy, nếu không có chút tài năng thì không thể khiến Chu gia phát triển mạnh mẽ chỉ trong một vài năm như vậy. Chu gia có ngày hôm nay, công lao của người phụ nữ này là không hề nhỏ.
Đây cũng là điểm khác của Chu Bản Vượng với những người đàn ông khác- giàu lên rồi thì không cần đễn vợ nữa.
Nhìn thấy Tô Tân Dân và phu nhân ra đón, Chu phu nhân nở nụ cười:
- Ai da, Tô tổng, Tô phu nhân, còn làm phiền hai vị đích thân ra đón, thật là có lỗi quá.
Tô phu nhân nhìn thấy những món đồ mà anh tài xế đem theo, đều là những món quà quý báu, liền nhíu mày tự hỏi không biết Chu phu nhân định làm gì?
Tô Tân Dân nói:
- Mời vào, mời ngồi, mời ngồi.
Tô phu nhân cũng mỉm cười nói:
- Hôm nay cơn gió nào lại đưa phu nhân đến đay thế này? Lại còn mang theo quà nữa, thật là khó xử quá.
Chu phu nhân vẫy tay:
- Không có gì, không đáng gì, mai là sinh nhật của ông cụ phải không? Tôi thì phải đi xa, cái ông Bản Vượng nhà tôi, mọi người cũng biết đấy, làm cái chức Chủ tịch thành phố là chẳng còn chút thời gian rảnh nào, cho nên tôi đến thăm sớm một chút.
Chu phu nhân mặt mày hớn hở mà nói, Chu Bản Vượng có thể lên cái chức Phó chủ tịch, cũng là một điều đáng để tự hào.
Chu gia và Kim gia đều là những nhà giàu mới nổi, Tô gia lại là một gia tộc có tới trăm năm cơ nghiệp, thư hương danh đệ, là thương nhân lừng danh ở Giang Hoài. Nói đến kinh doanh, hai nhà kia đều là học tập từ Tô gia. Có điều học sinh lại giỏi hơn cả thầy giáo, đó là vấn đề gồm phương pháp cũng như thủ đoạn.
Ngày trước, đến mừng thọ ông cụ, những nhân vật lớn ở Giang Hoài đều đến chúc mừng. Đã trở thành tục lệ, nên vợ chồng Tô Tân Dân cũng không lấy làm lạ.
Lái xe đặt quà tặng xuống, cung kính nào:
- Phu nhân, tôi ra ngoài đợi đây.
Chu phu nhân gật đầu, lái xe liên đi ra ngoài. Chu phu nhân chỉ những mòn quà ở bên cạnh, Tô phu nhân nhìn kỹ mới thấy đó là mỹ phẩm, Chu phu nhân nói:
- Đây là quà ta tặng cho Thiện Thiện, Thiện Thiện đâu? Vẫn chưa nghỉ làm cơ à?
Tô phu nhân nói:
- Cháu nó ở trên lầu
- Ồ
Chu phu nhân nét mặt tươi rói như hoa xuân đang nở vậy:
Đang yên đang lành, nhắc đến chuyện này làm Tô phu nhân buồn bã ra mặt:
- Thật không ngờ Đoan Dương lại phạm sai lầm như vậy. Cậu ta coi như hỏng rồi.
Chu phu nhân vội vã nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Thư ký Dư xem ra cũng rất nho nhã thư sinh, cũng là một đứa trẻ tốt, sao nói bắt là bắt luôn cơ chứ?
Bà lại thở dài:
- Không sao, đừng nghĩ nữa. Dù sao thì Tô Thiện cũng chưa đính hôn chính thức với cậu ta. Thiên hạ này, đàn ông tốt đầy ra đấy, không phải chỉ có mỗi Đoan Dương một mình cậu ta.
Tô phu nhân không nói gì thêm, Tô Tân Quốc thấy hai người bọn họ nói chuyện đó, liền đứng dậy:
- Hai người cứ nói chuyện, tôi có việc đi một chút.
- Anh cứ việc, tôi nói chuyện với phu nhân anh.
Chu phu nhân mìm cười nhìn Tô Tân Dân nói.
Chờ cho ông Tô lên lầu, chu phu nhân liền xán lại:
- Tôi có một việc này, không biết nói thế nào, nếu có chỗ nào không phải Tô phu nhân bỏ quá cho.
Tô phu nhân cảm thấy kỳ lạ, hôm nay Chu phu nhân có gì đó không bình thường. Không còn cái bộ dạng cao ngạo như trước đây nữa, lẽ nào bà ta có việc gì nhờ mình? Trong thâm tâm, bà cũng không thích gì cái mùi đại gia mới nổi trên người Chu phu nhân, thế nhưng người ta cũng là đại gia tộc, là nhân vật có tiếng tăm, dù gì cũng phải nể mặt.
Bà liền nói:
- Bà cứ nói.
Chu phu nhân nói:
- Tôi thấy con bé Tô Thiện quả là quá tốt, vừa xinh đẹp lại vừa học cao lại có năng lực, đúng là một khuê nữ quá tuyệt. Ta rất thích con bé, Tô phu nhân, thực ra có một chuyện tôi giữ trong lòng lâu lắm rồi, mà chưa dám nói ra. Thế Vinh nhà ta rất thích Tô Thiện, bà xem có thể…
Chu phu nhân dùng tay ra hiệu:
- Có thể cho hai đứa…
- Không được
Tô Thiện không biết xuống lầu từ bao giờ, lớn tiếng trả lời một câu
Để mình theo cái tên Chu Thế Vinh khốn kiếp đấy, thà đi làm kẻ thứ ba còn hơn! Cô hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn:
- Chu phu nhân đúng là chẳng phúc hậu gì cả, giờ là thời đại gì rồi mà vẫn còn như vậy? Cha mẹ sắp đặt hôn nhân? Tôi là tôi kiện bà đó!
Tô phu nhân cũng chẳng vui vẻ gì:
- Chuyện của bọn trẻ, chúng tôi cũng không muốn nhúng tay vào, để nó tự quyết định!
Tô Thiện nói:
- Không được, không có thương lượng gì cả!
Cô cười lạnh:
- Tôi làm sao xứng với cậu con trai yêu quý của bà được.
Chu phu nhân không nén được giận, nói:
- Tô Thiện không được nói như thế, dù gì thì Chu gia ta cũng là đại gia tộc nhất nhì đất Giang Hoài này, Thế Vinh lại cần nhân tài có nhân tài, cần tướng mạo có tướng mạo, không kém gì so với cái cậu Đoan Dương kia. Các con cũng không còn trẻ nữa, tại vì tôi quá thích cháu mà thôi, cháu đừng có đối kháng với tôi như vậy có được không? Cứ qua lại xem thế nào?
Tô Thiện nói:
- Đừng có nhắc đến cái tên Dư Đoan Dương đó với cháu, không ngờ y lại là một người như vậy. Bây giờ, cháu và y chẳng có liên quan gì với nhau nữa.
Chu phu nhân cũng rất tinh quái, thấy thái độ của Tô Thiện như vậy cũng không lấy làm tức giận, mặt chỉ hơi biến sắc, rồi lại ôn hoà nói:
- Tô Thiện, cháu nghe tôi nói, hãy cho Thế Vinh một cơ hội, cũng là cho chính cháu một có hội. Mọi người đều biết ngày nào cũng không ít các cô gái tự tìm đến cầu hôn, thế nhưng ta chỉ thích một mình cháu, những người khác đều không để mắt tới. Nếu không thì ta bảo nó tự nói với cháu, được không?
Tô Thiện vẫn kiên quyết:
- Đây là vấn đề không cần bàn cãi gì nữa, có bảo Chu Thế Vinh tự đến cũng vô ích.
Tô phu nhân không ngờ con gái mình lại kiên quyết như vậy, tổn hại đến hoà khí hai nhà, liền nói:
- Tô Thiện, con cũng không còn là trẻ con nữa, cứ cho là không đồng ý cũng không được ăn nói với Chu phu nhân như vậy.
Tô Thiện nói:
- Má, chuyện của con không cần má quản, con đã thích người khác rồi.