Nói là Lục Chính Ông tửu lượng cao thật sự là không phải.
Theo Trương Nhất Phàm đoán, tửu lượng của lão ít nhất là hai bình Ngũ lương.
Trương Nhất Phàm nói,
- Bí thư Lục, bình thường không thấy ông uống rượu, ông giấu kỹ quá.
Lục Chính Ông cười
- Người ta không kính tôi rượu, tôi có thể tự uống sao? Tuy nhiên, hôm nay thì khác, mọi người cùng uống vui vẻ, cậu lại uống một chén, tôi hai chén.
- Ha ha…
Lục Chính Ông nói đúng, đến vị trí của ông ta rồi, làm gì có ai dám mời rượu, ông ấy không uống người khác cũng không dám ép. Hơn nữa, người ta uống một lọ ông ta chỉ nhấp một ngụm coi như là nể tình.
Cho nên, cơ bản họ không có cơ hội thể hiện mình.
Mà ông ta cũng không tìm được người cùng ngồi uống rượu. Đây là chỗ cao không chịu được rét.
Lục Nhã Tình uống một chén xong đỏ mặt:
- Ba tôi trời sinh đã uống rượu tốt. Tuy nhiên, ông ấy không tìm được đối thủ uống rượu.
Trần phu nhân nói:
- Tính tình của lão Lục nhà tôi hơi lạ, nhưng vẫn là người tốt. Chủ tịch Trương, nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên ông ấy mời đến nhà ăn cơm. Tôi thấy, ông ấy cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng cô đơn. Ngay cả đưa con gái cũng không cho vào nhà nước, như Thiên Khoáng đến giờ vẫn cả ngày không có việc gì làm.
Lục Chính Ông nhướng mày:
- Bớt tranh cãi, hai chúng nó không thể làm nhà nước được, không thấy Lục Thiên Trường sao, đều bị họ làm hư,kết quả là hại chính mình.
Chuyện Lục Thiên Trường, vẫn là tâm bệnh của Lục Chính Ông, cháu trai của mình bị như vậy, là một Bí thư tỉnh ủy không ngờ không có cách nào khác. Trương Nhất Phàm nâng chén lên:
- Được rồi, chúng ta uống rượu.
Hai người cụng một ly, Trương Nhất Phàm nói:
- Thật ra, làm cái gì cũng giống nhau, vào nhà nước cũng không phải là con đường duy nhất.
Lục Chính Ông gật đầu:
- Tôi lo chính là nó lợi dụng danh tiếng của tôi, giả danh lừa bịp cuối cùng hại chính mình.
- Ba ba nói nghiêm trọng quá rồi.
Lục Nhã Tình bát mãn nói.
Lục Thiên Khoáng cũng không nói, chỉ nâng chén lên:
- Chú Trương, tôi kính chú một ly.
Lục Nhã Tình trừng mắt nhìn cậu ta:
- Nói gì nhiều thế, một câu chú Trương, có phải là không như thế thì không thể hiện được tình cảm không?
Lục Thiên Khoáng cười nâng cốc uống xong nói:
- Con còn có việc mọi người cứ ăn từ từ.
Lục Nhã Tình cũng đứng lên:
- Đợi chị với.
Cô nói:
- Ba mẹ Chủ tịch Trương, con bảo Thiên Khoáng đưa con về, mọi người cứ từ từ uống.
Sau đó cô đi rồi, phu nhân Trần nhìn cô nói:
- Rảnh thì về nhà, bảo cả Thi Văn đến.
Lục Nhã Tình liên tục đáp
- Dạ dạ…
Lục Chính Ông nhìn hai con cũng không nói gì.
Buổi tối hôm nay Trương Nhất Phàm uống rượu đến chín giờ ở nhà Lục Chính Ông.
Lục Chính Ông nói với hắn về phát triển mấy năm nay của Giang Hoài,nói với hắn chuyện của Đàm Trường Chinh và Bí thư Bàng. Đây giống như là một cách tâm sự, có lẽ ông ta muốn Trương Nhất Phàm ủng hộ ông ta, tin tưởng ông ta cho nên mới nói những chuyện xưa này.
Giang Hoài có thể có hôm nay, ông ta làm Bí thư tỉnh ủy không thể không có công.
Sau đó Lục Chính Ông không ngờ uống rượu.
Khi Trương Nhất Phàm đi rồi, Trần phu nhân hỏi:
- Hôm nay ông sao thế?
Bà cảm thấy hôm nay Lục Chính Ông rất lạ, nói nhiều với Trương Nhất Phàm như vậy, hơn nữa gần như là không có gì giấu diếm.
Lục Chính Ông nằm trên sô pha
- Đàn bà biết cái gì, đây là chuyện của đàn ông, ít xen vào thôi. Còn nữa, về sau không nên hơi tí gọi Giả Thi Văn, hiện giờ nó đang bận bảo nó an tâm công tác.
- Việc này, sao ông lại thế. Hôn nhân của Nhã Tình không phải do ông một tay thúc đẩy sao?
- Đúng là tôi thúc đẩy, nhưng người làm mẹ như bà không phát hiện sao, bọn chúng căn bản không hợp nhau, mỗi ngày đều đang diễn trò.
Lời này bình thường Lục Chính Ông không nói, hôm nay uống rượu cũng liền nói thẳng ra.
Trần phu nhân vội vàng nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ ông đã thấy cái gì?
Lục Chính Ông không nói, chuyện con gái và con rể không tiện nói lắm.
Hơn nữa, ông ấy đã nói qua với Lục Nhã Tình, hi vọng nó tự quyết định chuyện của mình. Lục Chính Ông không hề can thiệp.
Trần phu nhân thấy ông ta không nói gì liền đứng lên
- Cũng không biết hai đứa nó vì sao ba năm mà chưa có bầu, tôi đã dẫn bọn chúng đi cầu Bồ Tát, ông nói xem, chuyện này rốt cuộc thế nào, chẳng lẽ Nhã Tình nhà chúng ta có vấn đề?
Lục Chính Ông nói:
- Nhã Tình làm sao có vấn đề? Bà đừng suy nghĩ bậy bạ, bọn chúng lớn rồi không cần bà quan tâm như trẻ con nữa, cứ làm việc của bà đi.
Trần phu nhân nhìn ông ta
- Chính Ông, có phải ông lại có suy nghĩ gì không? Tôi nghe nói đồng chí Tiểu Trương là con nhà gia tộc lớn ở Bắc Kinh?
Lục Chính Ông không nói gì, Trần phu nhân nói:
- Tôi chưa từng thấy ai mà ông thổ lộ tình cảm như vậy, hôm nay thấy hơi lạ.
Lục Chính Ông khoát tay Trần phu nhân lắc đầu bỏ đi.
Trương Nhất Phàm vừa mới về đến nhà, Liễu Hồng thấy hắn uống hơi nhiều liền thấy thương. Người này lại là mượn rượu giải sầu.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đỡ hắn vào phòng khách Trương Nhất Phàm nói:
- Các cậu về đi.
Liễu Hồng cũng nói:
- Có tôi ở đây rồi, các anh cứ về đi.
Hai người đương nhiên không tiện quấy rầy.
Tiểu Miêu Miêu căn bản là chưa ngủ, nó vừa tắm xong:
- Mẹ chú lại uống rượu à?
Liễu Hồng nói:
- Miêu Miêu, con đi ngủ trước ngoan, nghe lời mẹ nhé.
Miêu Miêu đi đến:
- Chú Trương, cháu pha trà cho chú nhé, nghe nói uống trà có thể giải được rượu.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống:
- Đừng nghe mẹ cháu nói, chú không sao, Miêu Miêu lại đây ngồi với chú.
Miêu Miêu rất nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Cháu học ở trường thế nào? Có thích ở đây không?
Miêu Miêu biết gật gật đầu:
- Rất thích, cảm ơn chú Trương.
- Thích là tốt rồi, Tuy nhiên cháu phải ngoan, chịu khó học, tết chú và mẹ cháu sẽ đưa cháu đến Tây Hồ chơi.
Miêu Miêu liền hôn Trương Nhất Phàm một cái nói:
- Chú thật tốt!
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ Miêu Miêu:
- Mau đi ngủ đi, chú và mẹ cháu còn có chút việc.
Liễu Hồng nghe thấy thế, đột nhiên đỏ mặt. Mỗi lần Trương Nhất Phàm uống rượu vào hắn sẽ gây sức ép cho cô đến chết. Từ sau khi Miêu Miêu đến dây, hai người vẫn chưa gần gũi lần nào.
Lần này tám phần là hắn muốn cái kia.
Liễu Hồng đột nhiên nhớ đến một việc, Hà Tiêu Tiêu nói Đồng Tiểu Phàm cố ý để cô chăm sóc Trương Nhất Phàm,chẳng lẽ là vì việc này. Giải quyết chuyện khẩn cấp cho hắn, không để hắn ra ngoài tìm tình nhân?
Liễu Hồng không dám khẳng định, chỉ cảm thấy trong lòng có chút lạ, cô cảm thấy lạ vì nếu Đổng Tiểu Phàm biết cô và Trương Nhất Phàm có chuyện đó, còn có thể để cô ở gần Trương Nhất Phàm, vậy là không thể tin nổi.
Miêu Miêu lên tầng đi ngủ, Trương Nhất Phàm vẫy tay về phía Liễu Hồng, Liễu Hồng đàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mùng một tháng năm, đưa Miêu Miêu đi chơi đi, Giang Hoài có nhiều chỗ đẹp.
Liễu Hồng nói:
- Chúng tôi đi chơi anh thì sao?
- Cùng đi, em không thấy anh hứa với nó sao, sao có thể không giữ lời?
Liễu Hồng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Từ từ nhích lại gần Trương Nhất Phàm.
Không ngờ Trương Nhất Phàm nói:
- Chuẩn bị nước cho anh đi, tắm rồi ngủ sớm một chút.
Liễu Hồng còn tưởng hắn muốn cái kia, đỏ mặt vội vàng vào phòng tắm chuẩn bị nước cho hắn.
Khi Trương Nhất Phàm tắm sạch xong thấy Liễu Hồng đã thay đồ ngủ, một bộ đồ ngủ mỏng manh rộng thùng thình trên người, bên trong không mặc đồ lót, trên bầu ngực lộ rõ ra. Trương Nhất Phàm nhìn cô không khỏi ngơ ngần nói:
- Sao em chưa đi ngủ?
Liễu Hồng đỏ mặt, ai chẳng biết anh chỉ cần rượu vào là nhất định phải làm chuyện đó.
Thật ra Liễu Hồng đoán đúng, Trương Nhất Phàm thật sự có suy nghĩ này, hơn nữa, khi hắn nhìn hai nút trước ngực Liễu Hồng kia, không khỏi động tâm, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng của Liễu Hồng càng làm cho Trương Nhất Phàm dễ kích động.
Không ngờ, Trương Nhất Phàm đến ôm vai Liễu Hồng:
- Đi ngủ sớm đi, Miêu Miêu một mình dễ giật mình.
- …
Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Làm xong lại đi.
Nói xong cô muốn giúp Trương Nhất Phàm cởi đồ, Trương Nhất Phàm nhéo ngực cô nói:
- Đồ ngốc, làm xong em bước đi không xong.
Hắn vỗ vỗ mông Liễu Hồng
- Đi thôi, đừng để con bé đợi lâu.
Liễu Hồng cắn môi trong lòng cảm động không nói nên lời.