Lục Chính Ông sắc mặt phát lạnh, lúc này đến chế giễu sao!
Âu Dương Tam Hào bước lên, giọng điệu không hề có thiện cảm.
- Chủ tịch Trương, Lục bí thư phải lập tức lên máy bay, có chuyện gì khi trở về hẳn nói!
Trương Nhất Phàm không có để ý đến hắn.
- Đợi thêm một ngày nữa, ông nhất định phải tin tưởng, Trưởng ban thư ký sẽ trở về!
- Đồng chí Nhất Phàm, đối mặt với sự thật đi, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm, Lục Chính Ông tôi một đời quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư! Yên tâm đi, cấp trên có trách tội xuống, tôi sẽ một mình gánh chịu.
- Ý tôi không phải như vậy, Lục bí thư. Trưởng ban thư ký chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở châu Âu thôi, ông ta sẽ trở về rất nhanh.
Lục Chính Ông có chút nghi ngờ nhìn Trương Nhất Phàm, cái việc ngoài ý muốn này? Chính là một cái cớ rất tốt, nếu nói với cấp trên việc ngoài ý muốn này, thì vẫn còn đường sống. chỉ là Trương Nhất Phàm nhắc nhở mình như vậy là có dụng ý gì?
Không phải hắn rất hi vọng nhìn thấy mình bị ngã xuống sao?
Trong mắt của Trương Nhất Phàm bình tĩnh, vô tư, không có một tia né tránh.
Lục Chính Ông thừa nhận rằng mình đã chỉnh ngã chủ tịch tỉnh Trường Chinh, những ông ta dùng dương mưu, thủ đoạn quang minh chính đại, tuyệt đối không có âm mưu qủy kế.
Mà chính mình lạc tới bước đường ngày hôm nay, Lục Chính Ông cho rằng, nếu Trương Nhất Phàm không ngầm đồng ý hoặc âm thầm chỉ thị, những người này đã không đủ can đảm và dũng khí để công khai chống đối với mình. Người không phục mình rất nhiều, nhưng không có một kẻ nào dám đường đường chính chính đứng ra nói không với mình.
Nghĩ đến bản thân phòng bị với Trương Nhất Phàm như vậy, hắn không thể nào thật lòng muốn giúp đỡ mình. Ta đề phòng hắn mà hắn vẫn giúp ta, nực cười!
Giờ khắc này Lục Chính Ông có chút do dự, Âu Dương Tam Hào đi đến nhắc nhở một câu.
- Bí thư Lục, thời gian không còn sớm nữa.
Là thư ký của Lục Chính Ông, y tự nhiên sẽ đứng trên lập trường của Lục Chính Ông, thái độ rõ ràng.
Là một thư ký phải có thái độ và lập trường, nếu như chuyện này cũng không làm được thì không xứng với chức thư ký này.
Âu Dương Tam Hào luôn biểu hiện rất thỏa đáng, chỉ đơn giản một câu, đã khiến Lục Chính Ông đã gạt bỏ hết do dự, đừng tin tưởng loại người này. Tình cảnh ngày hôm nay của Giang Hoài, đều do bọn họ tạo ra.
Lục Chính Ông liếc Trương Nhất Phàm một cái, ánh mắt hai người sáng quắc, vô cùng sắc bén.
Chính Lục Chính Ông, mang theo nghi ngờ nồng đậm, Trương Nhất Phàm không lùi bước, đáp lễ vị bí thư tỉnh ủy này bằng chính sự vô tư không sợ của mình. Bốn mắt nhìn nhau, như muốn đánh người, sau một hồi, Lục Chính Ông xoay người bước vào xe số 1.
Đuôi xe phun ra một cỗ khói mỏng manh, tiêu tán trong không khí.
Đằng Phi đi tới,
- chủ tịch Trương, về thôi! Ngài cũng đã cố hết sức rồi!
ở trên xe, Đằng Phi nói:
- Khi Lục bí thư đã cố y như vậy, ngài cần gì phải mạo hiểm như thế?
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, trầm ngâm suy tư.
Lý Hồng gọi điện đến, Đằng Phi nhận điện thoại:
- Điện thoại của bí thư Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm nhận điện thoại liền nghe Lý Hồng nói:
- Lục bí thư vẫn đi sao?
- Ừ!
- Thôi đi, dù sao anh cũng đã tận lực rồi. Chúng ta hãy phân tích một chút, tìm ra kẻ đứng sau tác động. em nghĩ đối phương dấu đầu hở đuôi, sẽ sớm lộ diện thôi.
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại.
- Tiểu Trương, ta kêu cậu kiểm tra 2 việc đó, thế nào rồi?
Trương Tuyết Phong hơi ngượng ngùng.
- Vẫn đang điều tra, người đưa hoa đó, chỉ xuất hiện 5 lần, đợi đến lúc chúng tôi ra tay thì đã biến mất không thấy đâu nữa. Tôi nhận thấy hành vi của y, chỉ là muốn đánh lạc hướng chúng ta. Còn chuyện hai trăm ngàn tiền mặt và điện thoại, kẻ này vô cùng giảo hoạt, một số điện thoại chỉ gọi một lần. chưa bao giờ sử dụng lần thứ 2, vì vậy chúng tôi rất khó điều tra và theo dõi y.
Chưa từng gặp đối thủ gian xảo như vậy, 1 số điện thoại sử dụng một lần, mà mỗi lần gọi, cũng chỉ hơn 1 phút, thậm chí còn ít hơn. Cho dù là có vệ tinh định vị hay dụng cụ truy tìm công nghệ cao cũng không làm gì được y.
Gặp phải đối thủ như vậy, đúng là không có nhiều biện pháp. Hơn nữa cuối cùng y căn bản cũng không xuất hiện.
Trương Nhất Phàm phất tay.
- Tiếp tục giám sát, không được lơ là.
Rút ra điếu thuốc, hắn lại hỏi:
- Bên châu Âu có tin tức gì không?
- Tạm thời chưa có. Chúng ta đã vận động toàn bộ lực lượng, nhưng châu Âu lại lớn như vậy, như tìm kim đáy biển.
Trương Nhất Phàm giơ tay ra.
- Đưa điện thoại cho tôi!
Đằng Phi lập tức lấy điện thoại trong túi ra đưa qua, Trương Nhất Phàm gọi điện cho vợ.
- Tiểu Phàm, là anh đây!
Đổng Tiểu Phàm đang định đi ngủ, cô vừa ngáp vừa nói:
- Ừ, nói đi!
- Đi tìm gia tộc Rothschild giúp đỡ một chút, mặc kệ là trả giá bao nhiêu, cũng phải tìm được gã!
Trương Nhất Phàm nói như đinh đóng cột.
Đổng Tiểu Phàm biết tính nghiêm trọng của sự việc, cô bình tĩnh lại.
- Em sẽ thử xem!
Hiện tại gia tộc Rothschild đang xảy ra chiến tranh với nước Mỹ, có thời gian để giúp việc này hay không rất khó nói, cô biết thế cục bên Trương Nhất Phàm đang căng thẳng, nên mới đáp ứng.
Bên kia diễn ra đại chiến trong kinh doanh, bên này thì đấu tranh chính trị, thế giới này liên tục xảy ra những cảnh tượng điên cuồng.
Trong lúc này, điện thoại của Trương Tuyết Phong đổ chuông, cậu ta nhận điện thoại.
- Trương đội, có tin tức rồi. người của chúng ta đã tra ra gã từng xuất hiện ở Bài Di. Hôm qua còn ở tại một khách sạn ở Bài Di. Hắn còn ở Bài Di hay không, nữa tiếng sau sẽ có kết quả!
- Tốt, một khi phát hiện, lập tức nghĩ cách khống chế gã, không được lại để gã bốc hơi.
Trương Nhất Phàm nghe được, chỉ thị một câu.
- Nghĩ cách khuyên gã về nước tiếp nhận điều tra, chú ý ảnh hưởng và cách làm việc.
- Vâng…
Trương Tuyết Phong trả lời:
- Các anh nhất định phải nghĩ cách khuyên gã về nước, chú ý cách làm việc, không thể khinh suất!
- Vâng! Nữa tiếng sau liên lạc lại!
Cúp điện thoại. tâm trạng của Trương Tuyết Phong cũng trở nên kích động, cuối cùng cũng đã có tin tức của Trưởng ban thư ký bỏ trốn, ông chủ cũng không phải chau mày lo lắng cho thế cục của Giang Hoài nữa.
Đằng Phi nghiêng đầu.
- Chủ tịch Trương, có cần gọi điện cho Lục bí thư không?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, Lục Chính Ông đến sân bay ít nhất cũng nữa tiếng rồi, trước khi lên máy bay còn phải đợi một lúc, không lên máy bay nhanh như vậy được, hắn khoát tay.
- Không gấp!
Làm việc cần phải bình tĩnh, lỡ như bến đó có biến, chỉ càng gây hiểu lầm sâu sắc cho Lục Chính Ông.
Lúc này, Lục Chính Ông đang ở sân bay, ông ta không ngừng nhìn đồng hồ.
Vẫn còn 10 phút là lên máy bay, chỉ cần mình bước lên máy bay, cục diện chính trị của Giang Hoài sẽ thay đổi. Cấp trên không dễ dàng tha thứ cho sai lầm lớn như vậy được. Hơn nữa tên Trưởng ban thư ký tỉnh ủy này luôn là người mà ông ta tin cậy nhất.
Trưởng ban thư ký rốt cuộc là muốn làm cái gì, đến bây giờ Lục Chính Ông cũng không thể hiểu rõ được.
Nhưng ông ta tin Trưởng ban thư ký chắc chắn là do có tật giật mình, nếu không ông ta chạy trốn làm gì?
Nhìn Âu Dương Tam Hào bên cạnh, đây là thư ký thân cận mà hắn thích nhất, Lục Chính Ông tạm thời đổi ý.
- Âu Dương, hay là cậu ở lại đây đi, không cần đi theo tôi đâu.
- Bí thư Lục!
- Được rồi, không cần nói nữa, lần này đi cũng không phải là chuyện gì tốt, cậu không cần đi theo tôi chịu chung.
- Bí thư Lục, ông đừng đuổi tôi đi! Cho dù như thế nào, ông đi tới đâu, tôi sẽ theo tới đó. Bí thư Lục, Âu Dương là do 1 tay ông cứu ra, Âu Dương không thể vong ân bội nghĩa. Cho dù ông nói gì, hôm nay tôi nhất định phải đi theo ông.
Lục Chính Ông thở dài.
- Cậu đây là tội tình gì? Con trai của tôi còn không trung thành tận tâm như cậu!
Lục Chính Ông lắc lắc đầu, nhìn vào ánh mắt của Âu Dương Tam Hào, rõ ràng là đã khác xưa.
Tương lai, nếu ta có thể làm lại từ đầu, nhất định sẽ trọng dụng người này!
Phải lập tức lên máy bay rồi, Lục Chính Ông nói:
- Tắt điện thoại đị! Đi thôi!
- Linh…
Điện thoại đổ chuông, âm thanh vô cùng chói tai.
Là Chánh văn phòng tỉnh ủy gọi tới, Âu Dương Tam Hào nhận điện thoại.
- Alô, tôi là Âu Dương Tam Hào.
- Thư ký Âu Dương, lập tức thông báo cho bí thư Lục. Hôm nay lãnh đạo ban tổ chức Trung ương sẽ xuống, còn 1 giờ nữa sẽ tới sân bay.
- A ——
Âu Dương Tam Hào xém chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, lãnh đạo Trung ương xuống, có nghĩa là gì? Là một thư ký của bí thư tỉnh ủy, không khỏi cảm thấy một trận sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy?
Lục Chính Ông trầm giọng hỏi.
- Lãnh đạo Trung ương hôm nay đến Giang Hoài, còn 1 tiếng nữa là đến sân bay.
Lúc Âu Dương Tam Hào nói, có chút run rẩy.
Sắc mặt của Lục Chính Ông lập tức biến thành xanh mét.
Âm mưu, một âm mưu đê tiện, vô sỉ.
Đây chính là kết quả mà Trương Nhất Phàm muốn mình đợi? một thủ đoạn quá ác độc!
Không ngờ chính mình lại ngồi đây chờ chết!
Lục Chính Ông không tự chủ xiết chặt hai nắm đấm.
Cùng lắm là đấu đến ngươi chết ta sống! Ta cũng không tin là bọn họ có thể hoàn toàn lật đổ ta!
Lục Chính Ông lúc này đã sắp khống chế không được lửa giận trong lòng, hết lần này đến lần khác bị người ta đánh lén! Tôi hận a ——