Khác với tỉnh Tương đó là ở Giang Hoài có một tòa nhà lớn giành cho Ủy ban Kỷ Luật, rất nguy nga tráng lệ.
Tòa nhà Ủy ban Kỷ luật cao hơn 10 tầng. Kể cả khuôn viên thì Ủy ban Kỷ luật chiếm gần 20 mẫu đất, tạo nên hình tượng một trụ sở làm việc trang nghiêm, uy phong, phía sau còn có mấy dãy nhà, nơi này là nhà ăn, phòng nghỉ và còn có một sân bóng.
Ủy ban Kỷ luật có nhà khách riêng, nhưng rất ít người muốn ở đó. Vì có một thời gian nhà khách này là nơi tạm giam và thẩm vấn những cán bộ phạm tội.
Lý Hồng đến Giang Hoài chính thức trở thành chủ nhân nơi này, từ nay về sau cô là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Hoài, là nhân vật số 1 ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quản lý hơn 10.000 cán bộ, thực hiện nhiệm vụ trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Lý Hồng tiếp nhận văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũ, văn phòng nằm ở tầng thứ 9, điều đó ám chỉ công tác thanh tra và kỷ luật là tối cao. Tầng trên không còn phòng làm việc nào nữa
Vào tỉnh Giang Hoài Lý Hồng mới cảm giác được không khí nơi đây, quả đúng không phải là nơi bình thường, đâu đâu cũng thấy tụ điểm ăn chơi xa hoa, là tửu lầu, là nhà hàng hải sản. Nhất là nơi này có rất nhiều ông chủ bản địa, với họ có thể dùng tiền để giải quyết rất nhiều việc. Trong lòng cô thầm than, chẳng trách người ở đây dễ phạm sai lầm đến vậy, xem ra cần đẩy mạnh việc củng cố tư tưởng cán bộ nhiều hơn.
Trương Nhất Phàm cũng có cảm xúc như Lý Hồng. Tòa nhà chính phủ so với Ủy ban Kỷ luật còn oai phong hơn. Giang Hoài vốn là nơi giàu có, 30 năm cải cách mở cửa đã đem lại miền duyên hải này một sức sống vô hạn. Rất nhiều người có đầu óc trở nên giàu có
Chính những người này đã làm thay đổi bầu không khí Giang Hoài.
Ngày đầu tiên Trương Nhất Phàm đi làm, liền tổ chức một cuộc họp, trong cuộc họp cũng không nói nhiều lắm, chỉ muốn nắm được tình hình một số vấn đề, bởi vì Chủ tịch mới đã đến có thể sẽ điều chỉnh một số việc.
Một tỉnh có nền kinh tế phát triển như Giang Hoài thì sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh cho nên có 9 Phó Chủ tịch tỉnh, có hai trợ lý Chủ tịch tỉnh. Mặt khác Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân….con số này cũng lên tới 20.
Trương Nhất Phàm chủ trì cuộc họp, nói ít hiểu nhiều, yêu cầu mỗi người làm một báo cáo.
Tất cả mọi người thầm đoán, lẽ nào Chủ tịch mới muốn điều chỉnh lại nhân sự? Đây là điều mà những người ngồi đây quan tâm nhất, họ hầu như đã 50, 60 tuổi, người trẻ nhất cũng đã 45, nhưng đối mặt với Chủ tịch mới trẻ tuổi này mọi người khá lễ nghĩa.
Quan chức cấp cao ở tỉnh không giống cán bộ ở xã, thị trấn, không có chuyện bàn tán chuyện riêng trong cuộc họp, họ biết có thể ngồi ở vị trí Chủ tịch tỉnh là người không hề đơn giản. Bất kể hành động gì dù chỉ là một ánh mắt hay động tác tỏ ý coi thường là có thể rước họa vào thân.
Sau khi tan họp, chủ nhiệm văn phòng Tô Vệ Minh đến xin ý kiến Chủ tịch tỉnh, nói chỗ ở của Chủ tịch đã được sắp xếp xong, khi nào có thể đến ở.
Đã nhiều năm Trương Nhất Phàm hay bị điều chuyển công tác đến nơi này nơi khác, vì thế đã quen với thói sống lênh đênh.
Ở chỗ nào cũng không lo, dù sao hắn cũng là đàn ông. Nhưng hiện tại chế độ đãi ngộ đã khác, hắn là Chủ tịch của một tỉnh, việc bố trí chỗ ở cho lãnh đạo còn thể hiện bộ mặt của một tỉnh. Thực ra trừ Trương Nhất Phàm, các lãnh đạo khác đều có biệt thự để ở.
Tô Vệ Minh bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm hiểu được một chút thông tin của Chủ tịch tỉnh Trương. Chủ tịch tỉnh Trương có một người vợ nổi danh ở nước ngoài, hơn nữa lại được quốc gia đặc biệt chú ý đến. Bà xã Chủ tịch tỉnh Trương đã cống hiến không ít cho quốc gia.
Chủ tịch tỉnh Trương là một người không hề đơn giản, vì thế anh rất nhọc lòng.
Chủ tịch tỉnh trước kia sống ở tòa nhà 1, chắc chắn không thể để Chủ tịch mới sống ở đó được, hiện tại có 3 biệt thự, một là số 6, một là số 8 và còn lại là số 9. Anh muốn dọn dẹp cả ba để bố trí, tuy nhiên không biết Chủ tịch tỉnh Trương thích thế nào, lòng anh rối như tơ vò.
Trương Nhất Phàm không ngờ rằng Tô Vệ Mình vì lo nghĩ chuyện này mà mấy đêm không ngủ được.
Hiện tại có 3 biệt thự để chọn lựa, Trương Nhất Phàm nhìn nói:
- Vậy số 6 đi.
Hắn cũng không biết vì sao lại chọn số 6 nhưng nghĩ đến Lục Chính Ông ở tòa nhà số 9 Tỉnh ủy. Trương Nhất Phàm hiểu rõ hàm ý của con số 9, số 9 trong từ điển Trung Quốc có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Bởi vậy trước kia Chủ tịch tỉnh Trường Chinh cũng ở biệt thự số 9, nhưng con số 9 đó cũng không đem lại may mắn cho ông ta, chỉ giữ chức được hai năm rồi gặp phải biến cố.
Tất nhiên Trương Nhất Phàm sẽ không sống ở biệt thự số 9, nhất là sau sự cố của Chủ tịch tỉnh Trường Chinh, cảm giác không may lắm. Hai là chỉ e làm như thế Lục Chính Ông lại có suy nghĩ không hay về vị Chủ tịch mới đến, phân cao thấp với mình.
Lục Chính Ông rất nể Trương Nhất Phàm, bởi vì nền tảng của hắn so với ông vững vàng hơn nhiêu. Ngoại trừ số 9, Trương Nhất Phàm đặc biệt không thích số 8, rất nhiều người thích dãy số 8
Nhưng Trương Nhất Phàm lại khác, hắn nhìn nhận dãy số 8 thể hiện sự làm ăn phát đạt của thương nhân, mang lại tiền của nhiều, bởi vậy hắn quyết định mình sẽ ở biệt thự số 6.
Tô Vệ Dân đến để xin ý kiến, không được hỏi nguyên nhân, ngay lập tức vội vàng đi ra.
Anh phải đi trước để sắp xếp một số thứ.
Vì Lý Hồng vừa đến nhậm chức, công việc còn bề bộn, vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn mời cô đi ăn cơm nhưng Lý Hồng lại từ chối. Cho nên Trương Nhất Phàm, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong liền ăn cơm ở nhà khách.
Ba người đang ăn cơm thì Tô Vệ Dân đến, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chủ tịch tỉnh Trương ngồi ăn cơm cùng thư ký và lái xe. Thầm nghĩ, thư ký ngồi ăn cơm cùng lãnh đạo đã đành, nhưng lái xe cũng ngồi cùng bàn, không phải là quá mức đó chứ?
Nhưng ngay sau đó anh cảm thấy rằng mọi thứ không như mình nghĩ, Chủ tịch tỉnh Trương có thể để thư ký và lái xe cùng ngồi ăn với mình thì chắc chắn người lái xe này cũng phải có gì đặc biệt. Bởi vậy anh liền để tâm đến việc này.
Thấy ba người ăn cơm anh cũng không dám đến quấy rầy, liền ra ngoài đứng chờ. Khi ba người bước ra cửa anh mới tiến đến.
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi đem chìa khóa đến cho anh.
Tô Vệ Dân nói.
- Ừ
Trương Tuyết Phong bước về phía trước nhận chìa khóa. Trương Nhất Phàm phân công công việc rất hợp lý, về công việc đã có thư ký đảm nhiệm, về cuộc sống thì có lái xe chịu trách nhiệm. Trương Tuyết Phong cũng không phải là một lái xe bình thường, anh còn nhận trách nhiệm của một vệ sĩ, vì vậy thật thích hợp để anh lo chuyện cuộc sống hàng ngày.
Tô Vệ Dân giao chìa khóa và nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương đi xem luôn chứ? Tôi sẽ dẫn đường.
Trương Nhất Phàm chỉ gật đầu, ba người đi theo sau Tô Vệ Dân.
Khu vực để ở ngay sau trụ sở làm việc, cách trụ sở 500m, ở giữa có khoảng 20m sông nhân tạo, ngăn cách giữa khu làm việc và nơi sinh sống. Cửa trước cửa sau trụ sở đều có bảo vệ, bốn người đi qua cửa, qua cây cầu nhỏ tới khu vực sinh sống. Nơi này cây cỏ xanh tốt, nhìn từ xa phong cảnh rất đẹp.
Người Giang Hoài rất biết hưởng thụ, trong tiểu khu này có thể dễ dàng ngắm nhìn các hàng cây quế cổ thụ được trồng thẳng tắp, còn có một cây chương thụ thơm mát có lẽ vừa được trồng, chắc cũng đã được nửa năm.
Môi trường tốt lắm, chẳng khác gì như ở công viên.
Biệt thự số 6 cách bờ ao không xa, gồm 3 tầng. Trước và sau biệt thự đều có một khoảng đất trống, đằng trước được bao quanh bởi một hàng rào, đằng sau là đình để hóng mát.
Trong tiểu khu này hầu như toàn biệt thự nhỏ, khoảng chừng có 10. Xung quanh khu biệt thự là con sông, giống như một hòn đảo nhỏ, đây là nơi sinh sống của công chức viên chức chính phủ.
Chỗ ở của Đằng Phi và Trương Tuyết Phong được bố trí ở đối diện tiểu khu.
Ở nơi náo nhiệt như vậy không ngờ lại có chỗ thanh bình, theo chân Tô Vệ Dân, mọi người bước vào.
Trong nhà rất sạch sẽ, có lẽ đã có người dọn dẹp rồi. Lúc Trương Tuyết Phong tiến vào cánh cửa đột nhiên mở ta, một cô gái diện mạo vô cùng xinh đẹp xuất hiện, cung kính nói: