Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 14: Giả vợ chồng.



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 14 : Giả vợ chồng.


Nguồn: Sưu tầm






Chiều chủ nhật, bên ngoài trời đẹp hiếm thấy, nắng dịu nhẹ, Vương Tư Vũ đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy xa xa trên bầu trời có hai cánh diều bướm, bay càng lúc càng cao. Đột nhiên một cái bị đứt dây, bị gió thổi đi, khiến cho cô bé chơi diều liền ngồi xuống đất khóc lóc, tới khi một cậu bé cầm cái diều trong tay đưa cho cô bé, cô mới ngừng khóc mỉm cười, cao hứng chạy tung tăng.

Lúc này cách cửa sổ không xa lại nghe thấy tiếng pháo bùm bùm, trên đường có một hàng xe dán chữ hỉ màu đỏ từ từ đi qua, mỗi tuần vào thứ bảy chủ nhật là người kết hôn lại đặc biệt nhiều. Vương Tư Vũ bỗng nhiên nhớ tới hôn lễ ngày trước của Triệu Phàm, ngày đó Trương Thiện Ảnh khiến cho nhà họ Triệu rất có mặt mũi. Trương Thiện Ảnh mặc áo cưới xinh đẹp động lòng người, khiến cho vô số khách khứa và bạn bè đều khen ngợi, ngay cả nhân viên phục vụ khách sạn cũng phải nhón chân để ngắm cô dâu chú rể, đều nói chưa thấy cặp đôi nào xứng như thế.

Vương Tư Vũ đang suy tư, di động đột nhiên vang lên, vừa cầm lấy xem, là Triệu Phàm gọi tới, hắn vội vàng bấm nghe: "A lô, anh Triệu..."

Triệu Phàm ở bên kia nói cực gấp gáp, "Người anh em, mau gửi cho anh Triệu năm ngàn đồng đi."

"Xảy ra chuyện gì vậy, từ từ rồi nói." Vương Tư Vũ nhíu mày, tiền lương của Triệu Phàm đều bị Trương Thiện Ảnh cầm, cũng không dư dả tiền, cho nên thường xuyên mượn của Vương Tư Vũ một chút. Đương nhiên, chỗ tiền đó thường là có đi mà không có về, nhưng trước kia thường chỉ khoảng ba trăm năm trăm thôi, lần này lại công phu sư tử ngoạm như vậy, Vương Tư Vũ liền cảm thấy kỳ quái, ở nông thôn thì làm sao mà cần nhiều tiền đến vậy, khẳng định là xảy ra chuyện gì, hắn phải hỏi cho rõ sự tình.


"Khụ khụ, buổi sáng bị người ta chặn phòng không cho ra, ba mẹ cô gái đó nói, không đưa ra một vạn đồng thì đừng hòng đi, anh mới phải mặc cả với bọn họ, MK, cũng không phải là xử nữ, nhiều nhất là năm nghìn thôi, bọn họ đồng ý rồi. Em nhanh gửi lại đây cho anh đi, chậm thì người ta làm ầm đến cả tòa soạn, anh Triệu của cậu sẽ bị hỏng hết thanh danh, không biết chừng còn bị khai trừ công chức nữa. Cậu em Tiểu Vũ đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn à, lần này toàn bộ dựa vào em đó, anh không thể nào lấy từ chỗ chị dâu em được, không thể nói cho rõ được."

Vương Tư Vũ thở dài, cũng hơi thông cảm cho hắn, bị người ta bắt tận phòng đúng thật là khổ sở, việc này hắn đã trải nghiệm đầy đủ rồi, liền vội vàng hỏi: "Vẫn số tài khoản lúc trước hả?"

Triệu Phàm nói ừ, Vương Tư Vũ liền vội vàng chạy xuống lầu, vào ngân hàng rút một vạn đồng, gửi cho hắn năm ngàn, năm ngàn còn lại cho vào túi, nghĩ chốc nữa mua món quà gì đó quí quí tặng cho Trương Thiện Ảnh, dù sao cũng đã đồng ý rồi. Nhưng vừa đi về vừa cảm thấy uất ức, sao Triệu Phàm làm chuyện xấu như vậy mà chỉ mất có năm ngàn, mà mình chỉ mới sờ mó một chút, đã phải mất tới một vạn?

Về đến nhà, Vương Tư Vũ ngã lên giường rồi lại nghĩ ngợi lung tung, liền cân nhắc nếu chỉ cần tiêu tiền là có thể giải quyết được, thì cho dù có phải tốn tới năm sáu vạn mà được *** với Trương Thiện Ảnh thì cũng đáng giá.

Đang lúc hắn trằn trọc, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

"Cộc, cộc, cộc, cốc cốc cốc" vẫn như cũ ba nặng ba nhẹ.

Vương Tư Vũ vội vàng bò dậy từ trên giường, mở cửa phòng ra, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh ăn mặc vô cùng gợi cảm, chẳng những trang điểm tỉ mỉ lông mi, môi tô son, mặc một chiếc áo bó sát, trước ngực lộ ra một vùng lớn da thịt tuyết trắng, còn đeo chiếc vòng ngọc mà Vương Tư Vũ đã tặng cô. Bên dưới mặc một chiếc váy đen và quần tất lưới, cặp đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp lưới đen, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí.

Vương Tư Vũ nuốt nước bọt ừng ực, thầm nghĩ chị ăn mặc cái kiểu này, em làm chính nhân quân tử thế nào được? Kính nhờ, cho người ta một cơ hội để cải tà quy chánh có được không? nguồn

Trương Thiện Ảnh cũng mặc kệ trong lòng hắn đang kêu gào cái gì, sắc mặt tựa cười lại như không cười hỏi: "Tiểu Vũ, chuẩn bị xong chưa?"

Vương Tư Vũ vỗ vỗ túi áo, "Chị dâu, đã chuẩn bị xong."

Trương Thiện Ảnh liền hoan hô một tiếng, búng tay cái tách, "go! go! go!"

Bắt xe đi thẳng tới tòa cao ốc bách hóa, vừa xuống xe đã thấy toàn người với người, cuối tuần khu mua sắm cực kỳ đông người. Hai người đi thang máy lên thẳng tầng 4, Trương Thiện Ảnh bắt đầu đi từng hàng một, xem cái này một chút, thử cái kia một tẹo, cái nào cũng thích không nỡ buông tay, nhưng mà lại ngại mua, kỳ thật những y phục ở đây đều chỉ có giá khoảng một trăm hai trăm, trên tầng năm mới là khu hàng xịn. Vương Tư Vũ đi chậm phía sau, biết cô đang tiết kiệm tiền ình, hơi cảm động, nhịn không được liền lôi Trương Thiện Ảnh đang cò kè mặc cả vào thang máy, lên thẳng tầng năm.

"Làm gì vậy, buông tay ra." Trương Thiện Ảnh đỏ mặt, dùng sức rút tay ra, sau đó hung hăng đập hai cái sau lưng Vương Tư Vũ, "Tiểu Vũ thối, dám động tay động chân hả, chị mà nói cho anh Triệu thì em biết tay."

Vương Tư Vũ không nói gì, chỉ cười, dẫn cô lên tầng năm, Trương Thiện Ảnh liền đứng bất động một chỗ, "Y phục ở nơi này đắt tiền lắm, toàn là hơn một ngàn, Tiểu Vũ, hay là chúng ta xuống dưới lầu mua đi, uhm, kỳ thực quần áo của chị cũng rất nhiều rồi, hôm nay không mua nữa vậy, chúng ta đi về."

Vương Tư Vũ không để ý tới cô, lập tức đi lên, xoa xoa cằm chọn một cửa hàng để đi vào. Trương Thiện Ảnh đứng ở một chỗ cọ chân hồi lâu, thấy Vương Tư Vũ vẫn cố tình muốn mua ở đây, đành phải không tình nguyện đi theo, nhưng vừa nhìn thấy quần áo đẹp lung linh là mặt mày đã hớn hở, không ngừng mặc thử. Vương Tư Vũ đứng ở bên cạnh cười, nhìn bộ dáng hân hoan nhảy nhót của Trương Thiện Ảnh, chỉ sợ lúc này có đuổi cô đi cũng chẳng được.

Cuối cùng hai người cũng chọn được một chiếc áo măng tô lông cừu của TartanCoat, Trương Thiện Ảnh vốn dáng người cao, mặc chiếc áo này vào đôi chân càng có vẻ thon dài, khiến cho những người mua sắm xung quanh đều vây quanh chậc chậc tán thưởng. Người bán hàng rất có kinh nghiệm, liên mồm nói bên cạnh Vương Tư Vũ: "Tiên sinh, nhìn bà nhà mặc bộ này thật là đẹp nha, quả thực là làm ra theo dáng người của cô ấy rồi."

Vương Tư Vũ liền vụng trộm hỏi, giá cả thế nào, người bán hàng vội nói: "Giá gốc là sáu ngàn tám trăm, chiết khấu xong thì còn sáu ngàn ba."

Vương Tư Vũ gật đầu, bảo cô viết hóa đơn. Trừ bỏ năm ngàn đồng lấy ở ngân hàng, trong ví của hắn còn có hơn một ngàn nữa, xem ra hôm nay nên mua cái này rồi, vì thế liền kêu người bán hàng vụng trộm viết hóa đơn, thừa dịp Trương Thiện Ảnh đang đứng ở trước gương xoay đi xoay lại mà thanh toán tiền.

Tới khi hắn quay ra, Trương Thiện Ảnh mới lưu luyến cởi chiếc áo, nói với người bán hàng: "Cái này không hợp với tôi, chúng tôi đi chỗ khác xem vậy."

Người bán hàng liền cười nói: "Thưa bà, bà đừng lo chuyện tiền, ông nhà rất hào phóng, đã thanh toán xong rồi."

Trương Thiện Ảnh nghe thấy vậy thì liền quay sang nhìn Vương Tư Vũ, thấy hắn gật đầu mỉm cười, liền tức giận mà đặt y phục ở trên bàn, nói: "Tiểu Vũ, sao em lại tiêu tiền lung tung như vậy, tôi muốn trả lại."

Vương Tư Vũ đành phải cười khổ chạy đi chỗ khác không để ý đến cô, qua một hồi lâu, người bán hàng kia mới đối phó được với cô. Cô đi vào trong thay đồ luôn, sau đó cười hớn hở ra ngoài.

Hai người ra khỏi cao ốc bách hóa, liền đi dạo không mục đích. Trương Thiện Ảnh lấy tay chọc chọc Vương Tư Vũ, nói: "Cái áo đó coi như là chị tự mua đấy nhé."

Vương Tư Vũ lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, cũng có gì đâu mà, chỉ cần chị có thể tha thứ cho em thì tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng."


Trương Thiện Ảnh cắn ngón tay, nói: "Không được, đắt tiền quá, hay là hai ta mỗi người một nửa?"

"Chị dâu, đã bảo em trả là em trả, em một mình ăn cũng chẳng bao nhiêu, không giống như anh chị, về sau còn phải có con nữa, rất gánh nặng đó, cái áo này coi như là phí dịch vụ dự chi để chị giặt quần áo hộ em ba năm đi." Vương Tư Vũ dừng bước, cười nói.

" Không được, vẫn cảm thấy là em chịu thiệt, như vậy đi, em xem có chuyện gì chị có thể giúp được không, nói ra, chị cũng không muốn nợ em một món quà lớn vậy đâu." Trương Thiện Ảnh quệt miệng, nhẹ giọng nói.

Vương Tư Vũ thấy cô bộ dáng nghiêm túc, thấy hơi buồn cười, nói: "Em thực ra có một tâm nguyện muốn nhờ chị giúp đỡ."

"Nói đi xem nào!" Trương Thiện Ảnh chớp chớp mắt nói.

"Làm bà xã của em một buổi chiều đi."

"Em đi chết đi!"

Trương Thiện Ảnh nhấc chân đá một cái lên mông Vương Tư Vũ, suy nghĩ một chút, sắc mặt liền trầm xuống: "Tiểu Vũ, cái áo này chị không cần nữa, em trả lại hay là tặng cho ai chị không quan tâm, tóm lại là chị không cần."

Vương Tư Vũ thấy cô đưa tay lên cởi áo, vội không ngừng nói: "Chị dâu, em chỉ nói giỡn thôi, chị đừng giận thật mà, hai ngày nay em luôn cảnh tỉnh chính mình, quyết tâm về sau không làm loạn nữa, chị đừng như vậy mà."

Trương Thiện Ảnh vốn đã mở hai cái cúc, nghe thấy hắn nói như vậy, liền do dự. Nói thật, trong lòng cô đã thích cái áo này rồi, nếu bảo cô cởi nó ra, quả thực còn khó chịu hơn cả lột da nữa, vì thế ngẫm lại, lại cài vào, Vương Tư Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không dám nói lung tung, không nhanh không chậm đi ở phía trước.

Đi ngang qua một cửa hàng kính râm nhỏ, Trương Thiện Ảnh liền đứng lại, lấy mười đồng mua một cái kính râm cực lớn, đeo lên mặt. Vương Tư Vũ hơi kỳ quái hỏi: "Chị dâu, sắp mùa đông rồi, chị mua thứ này mà làm gì? Hơn nữa chị hẳn là phải mua thứ tinh xảo hơn chứ, cái này khó coi quá, lớn như vậy, sắp che hết cả mặt rồi kìa."

Trương Thiến Ảnh không nói gì, chỉ đi về phía trước. Một hồi lâu sau mới dừng lại, giống như là đã hạ quyết tâm, quay lại nói: "Tiểu Vũ, một buổi chiều thì lâu quá, chị sẽ làm bà xã của em 30 phút đi. Nhưng em phải đáp ứng với chị, đây là trò đùa cuối cùng giữa chị và em, em cũng biết là, chị không thể làm gì có lỗi với anh Triệu của em. Không có chỗ cho người khác, trước kia không có, về sau càng không có."

Vương Tư Vũ vốn chỉ tùy ý nói mà thôi, không ngờ rằng cô lại đáp ứng thật, liền không biết phải làm sao, cứ đứng đực ra đó, Trương Thiện Ảnh lại nói thêm: "Nhưng mà 30 phút này cũng phải có điều kiện, không cho em được chạm vào chị, không được ăn nói hạ lưu, không được... tóm lại là không được làm cái gì hết."

Vương Tư Vũ lúc này mới "Ồ" một tiếng, nghĩ trong lòng thế này với cả không đồng ý thì có khác gì nhau, liền cười nói: "Vậy nên tiết kiệm thời gian, chúng ta nhanh đi thôi."

"Đi đâu?" Trương Thiện Ảnh hơi tò mò hỏi.

"Đương nhiên là đi thuê phòng, chẳng lẽ cứ thế ở ngoài đường luôn?" Vương Tư Vũ nói xong thì cười ha hả, chạy như điên về phía trước.

"Em đi chết đi!" Trương Thiện Ảnh tức không chịu nổi, truy đuổi quyết liệt phía sau, hai người một trước một sau đi tới một cửa hàng giải khát, thở hồng hộc ngồi xuống, gọi hai cốc trà sữa trân châu. Trương Thiện Ảnh vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, ở dưới bàn ra sức dẫm lên chân Vương Tư Vũ, Vương Tư Vũ đau tới mức nhe răng há miệng, lại không dám kêu ra tiếng, khiến cho ông chủ quầy giải khát thấy thế phải nhíu mày: "Thực sự khó uống đến vậy sao?"

Vương Tư Vũ thật vất vả mới chờ được Trương Thiện Ảnh thu chân, liền sáp đến hỏi: "Gọi bà xã thì có tính là hạ lưu không?"

Trương Thiện Ảnh trừng mắt nói: "Đương nhiên là tính!"

Vương Tư Vũ liền uhm một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa.

Trương Thiện Ảnh nhìn bộ dáng đăm chiêu ủ dột của hắn, liền phì cười, uống nốt ngụm cuối cùng, dịu dàng nói: "Ông xã, thanh toán đi!"

Xương cốt của Vương Tư Vũ thiếu chút nữa thì nhũn ra, sau khi ra khỏi cửa hàng giải khát rồi mới thấp giọng nói: "Chị dâu, hình như là chị phạm quy."

Trương Thiện Ảnh đỏ mặt nói: "Chị gọi thì không tính." truyện copy từ

Vương Tư Vũ cảm thấy không khí này có hơi ám muội, liền không dám nói gì nữa, chỉ dùng khóe mắt để thưởng thức giai nhân bên cạnh. Trương Thiện Ảnh bị hắn nhìn đến mức tâm lý hơi hoảng loạn, liền vội vàng nâng tay xem đồng hồ nói, "Game over!"


Vương Tư Vũ ngạc nhiên: "Nào có nhanh như vậy, còn chưa tới mười phút mà?"

Trương Thiện Ảnh không thèm để ý tới hắn, búng tay cái tách nói: "Dẹp đường hồi phủ, go! go! go!"

Tới lúc đợi xe buýt, Trương Thiện Ảnh vẫn còn hơi lo lắng: "Tiểu Vũ, nhanh chóng tìm bạn gái đi, có bạn gái rồi sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa."

Vương Tư Vũ gật đầu, nói: "Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, sau này em sẽ không mắc sai lầm nữa đâu."

Sau khi ăn xong cơm chiều, Vương Tư Vũ lại nằm lên giường xem TV, chỉ cần thời gian cho phép, tiết mục của Liêu Cảnh Khanh hắn nhất định phải xem cho kỳ được. Đang lúc xem nhập thần, Trương Thiện Ảnh lại gõ cửa tiến vào, trong ngực ôm một đống lớn y phục, nói: "Tiểu Vũ, máy giặt nhà chị bị hỏng rồi, em nhanh đi sửa đi, chị giặt tạm ở nhà em vậy." Rồi tiến vào phòng tắm.

Vương Tư Vũ đành phải tắt TV, chạy sang nhà đối diện, chân trần ngồi xổm trên ban công, lấy cái tuốc nơ vít mở máy giặt ra, quả nhiên là có một chỗ tiếp xúc bị đứt. Hắn lột vỏ dây điện, nối hai đầu dây đồng lại, sau đó lại cuốn thêm vài vòng băng dính đen, rồi cắm điện vào thử lại, quả nhiên lại tốt như thường, trước sau không đến ba phút đồng hồ.

Hắn liền trở về phòng, nói với chị dâu sửa xong rồi. Trương Thiện Ảnh lúc này không giặt quần áo mà đang nhìn chằm chằm vào một bức họa ở trên tường phòng ngủ, nói: "Tiểu Vũ, cô gái này là ai thế, sao lại có thể xinh đẹp đến vậy được nhỉ."

Vương Tư Vũ thấy đó là bức họa của Trần Tuyết Oanh, vội vàng nói chị đừng hỏi, liền đẩy cô ra ngoài cửa. Trương Thiện Ảnh cười cười chạy đến phòng tắm ôm đống quần áo về, vừa đi còn vừa nói: "Tiểu tử này hóa ra là đã có mục tiêu rồi, trách không được, tầm mắt cao đến vậy cơ mà! Nhanh nhanh lên nha, chị dâu chờ ăn kẹo của em đó."

Vương Tư Vũ vội vàng đẩy đẩy sau lưng cô, đuổi ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa lại, vẫn cảm thấy trên đầu ngón tay còn dư hương của cô.

Đúng lúc này thì hắn buồn tiểu, nhanh chóng chạy vào WC, nhưng khổ nỗi đứng ở bồn cầu mãi mà không đi được, lại lé mắt nhìn xuống đất thấy một cái quần lót tơ tằm màu phấn hồng, hắn lập tức hết buồn đi tiểu, vội vàng xoay người nhặt lên, biết đây là đồ lót của Trương Thiện Ảnh. Hắn cầm lấy nó, cảm giác thấy mịn màng trơn nhẵn, không khỏi có ý nghĩ kỳ quái, liền giống như điên ma xát bên dưới, bên dưới đã ngay lập tức hưởng ứng theo.

"Cộc, cộc, cộc, cốc cốc cốc!" tiếng đập cửa vang lên, Vương Tư Vũ cuống quít kéo quần, giấu quần lót xuống dưới nệm giường, lúc này mới ra ngoài mở cửa, sau khi mở cửa thấy Trương Thiện Ảnh cứ cúi đầu tìm tìm khắp nơi, Vương Tư Vũ liền giả vờ hỏi: "Rơi cái gì à? Em tìm giúp chị nhé?"

Trương Thiện Ảnh đỏ hết cả mặt, nói không có việc gì, lại đi khắp một vòng không thấy, liền lẩm bẩm: "Sao lại không thấy được nhỉ?"

Xoay người vừa định ra khỏi cửa, liền vỗ vỗ đầu, nói: "Trí nhớ thật là, Tiểu Vũ, quần áo của em cũng đã một đống rồi nhỉ, để chị thuận tiện giặt giúp em luôn."

Dứt lời lấy từ tủ quần áo ra một đống quần áo bẩn, lại xoay người đi tới chỗ giường, "Em về sau đừng có nhét tất thối xuống dưới đệm nữa, coi cái phòng của em có cái mùi gì đi, thối muốn chết."

Vương Tư Vũ cuống quít giữ tay cô, "Chị dâu, tất tự em giặt là được rồi."

"Khách khí với chị dâu làm gì!" Trương Thiện Ảnh cười nhấc đệm lên, Vương Tư Vũ liền vội vàng nhảy vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại, ngay sau đó, chỉ nghe thấy phía bên ngoài có tiếng rầm rầm, sau đó cánh cửa bị đạp mấy cái, "Vương Tư Vũ, em là đồ hư hỏng!"

"Em chỉ muốn tưởng tượng mà thôi." Vương Tư Vũ thấp giọng giãi bày.

Tiếng giãi bày của hắn lại đưa tới một trận đập cửa mãnh liệt, "Tưởng tượng cũng không được, em chờ đó, chị sẽ gọi cho Triệu Phàm!"

Vương Tư Vũ hoảng sợ, nhưng ngẫm lại cảm thấy rằng cô không thể nói được, chẳng qua là chỉ hù dọa mình thôi.

Đợi một hồi lâu, nghe thấy Trương Thiện Ảnh đạp cửa ra ngoài, Vương Tư Vũ mới dám ló ra, thấy trong phòng đã loạn xì ngậu, quần áo bị vất lung tung, bên trên còn có vô số vết chân, liền ngồi xổm xuống thu dọn từng thứ một, dọn xong, mới nằm lên giường, vuốt cằm cười khổ: "Một vạn đồng, đáng giá!"