Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 49: Đấu lữ (1)

Trước mặt Lý huyện lệnh, Lữ huyện lệnh cũng không thể quá giả vờ giả tảng, trấn áp Thẩm Mặc rồi mới mở miệng nói:
- Ngươi tới đây là vì việc gì?

- Hồi bẩm đại nhân.
Thẩm Mặc chắp tay cung kính nói:
- Vương đại quan nhân dẫn học sinh tới để dẫn vị huynh đệ Diêu Trường Tử của học sinh trở về.

- Diêu Trường Tử đúng là ở chỗ này.
Lý huyện lệnh mặt không chút thay đổi nói:
- Nhưng các ngươi hẹn nhau tỷ thí ba lần, lúc này mới chỉ hai lần, hình như vẫn chưa tính là ngươi thắng mà?

Thẩm Mặc trong lòng cười khẩy: "Thì ra đứa tôn tử thua liền hai trận, trong lòng khó chịu, muốn đòi về một trận." vừa định nói, liền nghe được Lý huyện lệnh ở bên cạnh nói:
- Hiền đệ, ngươi vị miễn bao biện làm thay rồi thì phải? Vương Quý Phát kia đã chịu thua, sao còn không tính là Thẩm Mặc thắng?

Lữ huyện lệnh ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Lão ca đừng nóng vội, huynh có thể bảo Thẩm Mặc đưa ra tờ công văn ký kết lúc trước, xem mặt trên có nói nhận thua sớm không?

Trên công văn đương nhiên không có điều này! Tỷ thí chính là vì phân thắng thua, đã có người chịu thua, còn muốn công văn làm quái gì? Hiện tại Lữ huyện lệnh cầm công văn ra nói chuyện, rõ ràng là trắng trợn lấy quyền bắt nạt người!

Nụ cười thản nhiên vẫn luôn treo trên khóe môi Thẩm Mặc đã không còn thấy nữa, y chỉ cảm thấy trong lồng ngực có khí huyết muốn bốc lên, hai nắm tay nắm chặt, tiểu bạch kiểm cũng biến thành đại hắc kiểm,, nhếch môi không nói lời nào.

Lý huyện lệnh cho rằng Thẩm Mặc giận đến sắp điên rồi, sợ hắn làm ra việc gì hối hận cả đời, vội vàng khuyên bảo:
- Thẩm Mặc, mau bồi tội với Lữ huyện lệnh là được rồi, ông ta đang nói giỡn với ngươi thôi, chê ngươi không đủ lễ phép. . .

- Bản quan không nói giỡn.
Lữ huyện lệnh trẻ tuổi đắc chí, chính là lúc hăng hái, sao có thể nuốt được cơn giận này? Hắn quyết định muốn hòa trận này, căn bản không muốn cho Lý Vân Cử, lão tiền bối, lão thất phu này mặt mũi.

Lý huyện lệnh tức giận đến độ chà xát hai tay:
- Thật không coi ai ra gì. . .

- Ha ha. . . lão tiền bối cứ bình tĩnh, chớ nóng vội.
Lữ huyện lệnh cười gượng nói:
- Nếu như Thẩm Mặc dập đầu nhận lỗi với bản quan, thắng thua cũng không có gì đáng kể.

- Ngươi đây là xảo trá!
Lý huyện lệnh cũng thật sự phát hỏa, vỗ bàn nói:
- Lữ Đậu Ấn, hiện tại ngươi thả người cho ta, bằng không thì chúng ta phải đến chỗ tri phủ đại nhân phân xử, thành Thiệu Hưng không phải là nơi ngươi có thể định đoạt!

- Tri phủ đại nhân đi tỉnh rồi.
Lữ huyện lệnh cười lạnh nói:
- Trong năm ngày cũng chưa về, chà chà, năm ngày. . .
Năm ngày cũng đủ khiến Diêu Trường Tử chết đi sống lại mấy lần rồi.

- Ngươi. . .
Lý huyện lệnh tức giận đến mắt trợn trắng, hai tay run run nói không ra lời.

~~

Ngay lúc bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Thẩm Mặc đứng ra, trước tiên y hướng về Lý huyện lệnh thi lễ, trầm giọng nói:
- Cảm tạ ân che chở của đại nhân, học sinh khắc sâu trong lòng. Nếu Lữ đại nhân không phục, học sinh sẽ để ông ấy chịu phục là được.

Y giống như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ, trong bình tĩnh ẩn chứa phẫn nộ. Hướng về Lữ huyện lệnh chắp tay nói:
- Đại nhân cứ việc ra một đề, học sinh sẽ tận lực bồi tiếp!

Y đương nhiên hiểu đạo lý, khi ở vào thế yếu, nên "giới cấp dụng nhẫn", nhưng hiện tại y thầm nghĩ nói một câu 'không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa'!
(*)tránh nóng vội thì phải nhẫn nhịn.

- Hảo tiểu tử! Đủ kiêu ngạo đấy!
Một đồng sinh nho nhỏ nói như thế, Lữ huyện lệnh đã có hơi tiếp nhận không được, thầm nghĩ: "Nói tới cuồng vọng, chắc cũng chỉ so được với Từ Vị thôi."

Lý huyện lệnh lại cảm thấy rất thoải mái, thở phào một hơi nói:
- Mà thôi mà thôi, việc thanh niên nhân cứ để thanh niên nhân giải quyết, lão nhân ta sẽ làm trọng tài, ai cũng không thể chơi xấu!

'Cái lão già sắp vào quan tài còn lên mặt kẻ cả!', những lời nói vừa rồi suýt nữa đã khiến Lữ huyện lệnh tức giận đến méo mũi. Cái gì gọi là việc của 'thanh niên nhân'? Đây không phải là đánh đồng bản quan cùng một tiểu tử miệng còn chưa mọc lông đó sao? Cái gì gọi là chơi xấu? Đây rõ ràng là trách ta mới là kẻ chơi xấu còn gì? Nhưng ở trước mặt lão Lý, hắn quả thực là một thanh niên nhân; hắn cũng quả thực mới vừa từng chơi xấu, căn bản không có cách nào phản bác, chỉ có thể hừ một tiếng, quay đầu đi nói:
- Mang lên đây!

Rèm cửa sau khoang thuyền được vén lên, Hầu huyện thừa của Sơn Âm bưng lên một cái mâm, trên mâm đặt một bình ngọc lưu ly trong suốt giống lần trước, bên trong hình như còn có một tiền đồng.

Lữ huyện lệnh cầm lấy cái bình, tiền đồng bên trong liền treo lên lơ lửng. Thẩm Mặc tập trung nhìn vào, thì ra trong bình này có một sợi dây nhỏ, một đầu sợi dây buộc vào tiền đồng, một đầu khác gắn với nắp bình, cái bình đã được nút đóng kín.

Lúc này Lữ huyện lệnh cười lạnh nói:
- Thấy ngươi mạ vàng trong bình, chặt cây giữa sông, thoạt nhìn rất có bản lĩnh. Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, có thể đừng làm vỡ cái chai này, không bỏ nắp bình, mà làm đứt sợi bông trong bình được không?

- Đây mà tính là bản lĩnh gì chứ?
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Học sinh có thể từ đầu chí cuối không chạm vài cái bình, vẫn có thể làm đứt sợi dây.

- Làm sao mà được?
Lữ huyện lệnh không tin nói:
- Trừ phi ngươi cũng như Đào chân nhân, có phương thuật thần tiên.

Hiện nay thánh thượng rất thích lập đàn cầu khấn, tu huyền đạo, đối xử rất tốt đối với đạo sĩ. Mà Đào chân nhân Trọng Văn chính là thủ lĩnh của đám lỗ mũi trâu trên thiên hạ, từ trước đến nay được dân chúng coi như nhân vật thần tiên có thể hô phong hoán vũ, cho dù loại người đọc sách như Lữ huyện lệnh cũng không thể ngoại lệ.

- Học sinh chính là môn sinh của thánh nhân, chỉ biết đạo tử không nói quái lực loạn thần.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Nhưng học sinh vẫn có cách.

Lữ huyện lệnh không tin:
- Nếu ngươi không làm đứt được sợi dây, bản quan cũng sẽ không thả người.

- Nếu học sinh làm được thì sao? - Thẩm Mặc mỉm cười hỏi.

- Ta không chỉ thả người, còn bày rượu bồi tội cho Lý đại nhân và ngươi! - Lữ huyện lệnh vỗ bàn một cái nói.

- Một lời đã định!

- Tuyệt không đổi ý!

~~

Đôi bên đã ước định, ánh mắt Thẩm Mặc liền tìm kiếm khắp gian phòng, muốn tìm dụng cụ phù hợp tâm ý.

Lý tri huyện thấy ánh mắt của y lay động bất định, cho rằng trong lòng Thẩm Mặc không nắm chắc, không khỏi thân thiết nói:
- Có yêu cầu gì cần hỗ trợ không?

Thẩm Mặc đột nhiên nhìn thấy tại góc tường có một cái bình giống như vậy, hình như là bình hoa bài trí ở đó. Y liền cung kính cười nói:
- Học sinh muốn lấy cái bình kia dùng một chút.

- Cứ lấy đi.
Lữ huyện lệnh vung tay lên, Hầu huyện thừa liền bỏ hoa trong đó đi, rồi đưa cái bình đó cho Thẩm Mặc.

Thấy bụng bình tròn xoe, Thẩm Mặc trong lòng vui vẻ, cười nói:
- Một chuyện không phiền hai người, làm phiền Hầu đại nhân múc tới đây một gáo nước trong.

Hầu huyện thừa gật đầu, rồi đi về phía sau khoang thuyền múc tới một gáo nước trong.

Trước tiên Thẩm Mặc rửa sạch bên trong bình, lại đổ đầy nước trong vào đó, mỉm cười nói:
- Mời chư vị đại nhân dời bước đến boong thuyền.

Mọi người rất hiếu kỳ y muốn làm gì, liền thuận theo ra khỏi khoang thuyền. Đương nhiên cái bình có chứa đồng tiền cũng phải mang theo ra ngoài.

Phụ cận vốn có mấy chiếc thuyền đang muốn tản đi, vừa nhìn có náo nhiệt, lại kéo nhau bu tới xem. . .