Lúc này rèm cửa vén lên, Họa Bình cô nương mặt hồng hồng, lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Thẩm Tứ vẫn ngó về nơi ấy, vừa thấy Họa Bình đi ra, vội im miệng, ngồi ngay ngắn, làm bộ quân tử nho nhã.
Nhưng công sức của hắn định sẵn là uổng phí, vì Họa Bình cô nước gót sen uyển chuyển, mắt không nhìn nghiêng, cũng làm bộ thục nữ.
Thẩm Tứ chỉ thấy nàng đi qua trước mắt mình, tới trước mặt Thẩm Mặc nói: - Thì ra là Thẩm tiểu tướng công.
Thẩm Mặc đứng lên đáp lễ: - Thì ra là Họa Bình cô nương, thật là khéo.
- Vâng, thật khéo: Họa Bình gật đầu, nói nhẹ nhàng: - Sao huynh lại tới đây?
- Gia phụ bị thương. Thẩm Mặc đáp: - Bất đắc dĩ tới làm phiền đại phu.
- Bị thương... Họa Bình kinh ngạc, cái miệng nhỏ há ra: - Sao lại bị thương nữa?
- Không sao, chỉ là bị ngã một chút. Thẩm Mặc nói nhỏ.
- A, mặt của huynh, còn cả trên người nữa là sao thế?
Họa Bình lúc này mới nhìn thấy Thẩm Mặc y phục rách nát, trên mặt có vết bầm, khóe miệng có dấu máu, tám phần là vừa mới đánh nhau. Họa Bình cuống lên, vứt toẹt phong phạm thục nữ đi, tới gần y thêm hai bước, khẩn trương nói: - Huynh bị thương rồi, có nặng không? Có làm sao không?
Đưa tay ra sờ lên vết bầm, lập tức ý thức được mình thất thố, vội lùi lại một bước, nhất thời có chút luống cuống.
Thẩm Mặc không nỡ thấy nàng quẫn bách, hoạt động chân tay nói: - Khỏe lắm, cám ơn cô nương quan tâm.
- Nói không chừng có nội thương. Họa Bình khẽ cắn môi, quay đầu qua, cất cao giọng gọi: - Hồ Tam, mời Mã đại phu tới xem bệnh cho Thẩm tiểu tướng công.
Giúp việc Hồ Tam đang ở sau quầy làm việc, nghe thế cười giả lả nói: - Vừa rồi đã xem qua, không đáng ngại lắm.
- Không được, kiếm tra cẩn thận lần nữa. Họa Bình cô nương dựng mày liễu lên: - Mau mời Mã đại phu.
Nàng là người bên cạnh Đại tiểu thư, tên mù mắt nào dám đắc tội? Hồ Tam rụt cổ lại nói: - Đi ngay đây. Liền tới sảnh bên mời Mã đại phu qua lần nữa, vọng văn vấn thiết cho Thẩm Mặc.
- Mã thúc. Lão đại phu chẩn đoán xong, Họa Bình liền cáo lỗi với Thẩm Mặc, đỡ lão đại phu vào trong phòng bên, vừa vào trong phòng đã hỏi vội: - Huynh ấy ... Không sao chứ?
Lão Mã lắc đầu: - Không có bệnh là không có bệnh, chẳng lẽ không bệnh còn bới ra bệnh?
- Mã thúc... Nghe ra ý trêu ghẹo trong lời Lão Mã, Họa Bình phụng phịu nắm lấy ống tay áo ông ta: - Thực sự là hoàn toàn ổn thỏa cả sao? Mấy ngày trước huynh ấy bị rắn độc cắn đó.
- Ồ. Mã đại phu cuối cùng cũng hiểu ra, vừa ngồi xuống vừa cười nói: - Vị tiểu ca đó đúng là sức khỏe hơi kém, hẳn lần trước còn chưa hồi phục hẳn, lão hủ kê chút thuốc bổ cho nhé?
Họa Bình lúc này mới tươi cười: - Mã thúc nói nhất định là chính xác.
Rồi vừa bưng trà vừa đưa bút, dụ đại phu kê khai ra một đơn thuốc dài.
Thẩm Kinh thấy hai người trong phòng thì thẩm với nhau, ghé vào bên tai Thẩm Mặc hỏi: - Ta nói này huynh đệ, con bé kia có thù với ngươi à?
- Đâu có. Thẩm Mặc kỳ quái hỏi: - Vì sao nói thế?
- Không phải là kê đơn sao, việc gì phải tránh chúng ta? Thẩm Kinh bụng đầy mưu mô: - Ta thấy họ tám phần là kê nhân sâm, nhưng hưu, đông trùng hạ thảo, để moi tiền của chúng ta.
- Không thể nào.. Thẩm Mặc mặt tái đi, y không ngờ đại phu thời này đã kê đơn thuốc giá cao bừa bãi rồi. Thời này không có bảo hiểm xã hội, trừ tự mình chịu còn biết thanh toàn ra sao? Y càng nghĩ càng kinh hãi, nhìn thấy Họa Bình từ bên kia đi ra, đứng dậy muốn lên tiếng. Nhưng thấy nàng nháy mắt với mình, Thẩm Mặc rất thức thời, đem câu :" Kê cao da chó là được rồi." Nuốt vào trong bụng, ngồi xuống, thầm nhủ :" Dù sao cũng nợ ân tình của người ta, lần này có bị nàng chặt chém ta cũng nhận, coi như xả giận cho tiểu thư nhà người ta đi."
Nghĩ tới Ân tiểu thư xem bệnh cho cha con nhà y, không những không thu tiền, còn tạ lỗi, còn thi thoảng tới nơi tặng đồ. Mặc dù đổi lại là y, vì vãn hồi danh dự cũng sẽ làm thế, nhưng mình suy bụng ta ra bụng người, Thẩm Mặc thấy nhất định rất uất ức.
- Theo đơn này mà bốc thuốc. Họa Bình đặt đơn thuốc lên quầy, Hồ Tam cầm lấy gẩy bàn tính mấy cái, tặc lưới nói: - Đơn này hai lượng bảy.
- Cứ bốc thuốc là được rồi. Họa Bình trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: - Đây là bệnh nhân cũ tiểu thư dặn miễn phí.
Hồ Tam thầm nhủ, đây là ăn cây táo rào cây sung thì có. Nhưng cửa hiệu chẳng phải của hắn, nếu như có chỗ kết toán, hắn cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyển, lấy lòng Họa Bình tỷ tâm phúc của tiểu thư.
Lúc bên này bốc thuốc, bên kia đại phu đi ra, nói với mấy người Thẩm Mặc: - Xong rồi, xương khớp đã chỉnh lại, trở về tĩnh dưỡng một tháng là không sao.
Thẩm Mặc cám ơn, hỏi: - Tiên sinh, tiền khám bệnh là bao nhiêu?
Đại phu chép miệng: - Ngươi ra quầy tính tiền, quy củ này mà cũng không biết.
Thẩm Mặc trên người không có lấy một đồng xu, chỉ đành nhìn Thẩm Kinh cầu cứu.
Thẩm Kinh cười nói: - Ta đi tính tiền. Phủi mông đứng dậy đi tới quầy ngoài.
Thẩm Mặc và Trường Tử thì đi vào gian trong, khiêng Thẩm Hạ đang hôn mê ra rồi đặt trên xe ngoài cửa.
Hai người đợi ngoài cửa một lúc vẫn không thấy Thẩm Kinh ra, Thẩm Mặc liền bảo Trường Tử đẩy cha vào chỗ râm, còn y quay lại hỏi ngọn nghành.
Song gặp ngay Thẩm Tứ cầm gói lớn gói nhỏ từ trong đi ra, Thẩm Mặc xấu hổ nói: - Giúp ta tính tiền là trượng nghĩa lắm rồi, còn mua nhiều đồ như thế , thật tốn kém quá.
- Đi ra ngoài hẵng nói. Thẩm Kinh háy mắt, liền đi ra khỏi hiệu thuốc trước.
Thẩm Mặc ù ù cạc cạc đi theo, hai người đi tới tàng cây phía đối diện.
- Cái này của cô nàng kia bốc cho ngươi đấy. Thẩm Tứ lấy từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Thẩm Mặc, cười hăng hắc: - Bị ta nói trúng rồi, nhân sâm, nhung hươu, đông trùng hạ thảo, tổng cộng bảy tám thứ thuốc, không cái nào rẻ cả.
- Đắt lắm à? Thẩm Mặc mặc dù không biết giá thị trường, nhưng riêng nghe tên đã biết giá trị không nhỏ.
- Chí ít cũng phải hai lượng bạc. Thẩm Tứ chép miệng: - Có thể bao một bàn trong tứu điểm cao cấp nhất thành Thiệu Hưng rồi.
- Hay trả lại đi. Thẩm Mặc nói nhỏ: - Ta tạm thời không có nhiều tiền như thế, không trả nổi ngươi.
- Ài. Thẩm Tứ cười: - Tại ta nói không rõ, là cô nương kia tặng miễn phí, nói là để ngươi và bá phụ tẩm bổ. Nói rồi vỗ vai Thẩm Mặc, mặt rất dâm nói: - Người đọc sách đúng là được ưa thích, huynh đệ à, ngươi có mười mấy mà có người chú ý tới rồi.