Quán Cơm Nhỏ Ở Tiểu Khu Hội Xuân

Chương 9: 9 9 Tuổi Cậu Đi Đi



Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu
Giang Văn gọi được một chiếc taxi, lúc này trời mưa tầm tã, tài xế đưa khăn lông cho hắn, vừa lái xe vừa cảm thán: "Việc gì quan trọng mà vội thế."
Giang Văn nói cảm ơn, im lặng lau tóc.

Tài xế nói mình hồi trẻ cùng vợ con đi dã ngoại, trời đột ngột đổ mưa, làm ba người phải ăn bánh kem ở trong xe.

Chắc là vì Giang Văn luôn im lặng, nên tài xế cũng ngại ngùng không nói nữa.

Về đến nhà Giang Văn cảm thấy rất đau đầu, quần áo ướt mặc trên người lại càng lạnh, đi đến phòng tắm thì hắt xì một cái, Giang Văn biết mình bị cảm rồi.

Bởi vì đầu quá nặng, Giang Văn ăn một ít rồi uống thuốc, sau đó vào phòng quấn chăn.

Nhìn gối của Sở Đinh bên cạnh, thầm nghĩ lát nữa tỉnh dậy sẽ gọi Sở Đinh đến dọn đồ, sau đó mệt mỏi nhắm mắt.

Có lẽ đã từng quá mất mát, cho nên hiện tại đã không còn thất vọng, cũng không còn thống khổ hay thương tâm, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự mệt mỏi.

Sở Đinh và hắn không hợp, kỳ tích không phải lúc nào cũng đến.


Sau một giấc ngủ, Giang Văn biết mình đã sinh bệnh, mũi rất tắc, hô hấp không thông, đầu đau âm ỷ, cả người rã rời.

Bên ngoài còn đang mưa, kéo rèm nhìn ra ngoài, mây đen vẫn dày đặc.

Khi còn nhỏ gặp trường hợp này, mẹ hắn đều cùng hắn kéo rèm lên, sau đó bà sẽ luộc trứng gà, cho thêm mật ong, hai người ngồi bên bàn ấm áp mà ăn luôn.

Nghĩ đến đây, Giang Văn rất thèm trứng gà mật ong của mẹ, từ ngày mẹ hắn mở quán cơm hắn cũng không còn được ăn nữa, cũng mười mấy năm trôi qua.

Vì thế hắn chật vật đứng dậy, kéo thân thể mệt mỏi vào bếp.

Hắn rất ít khi bị bệnh, bởi vì gần đây vội vàng chuyện của chú Trần, lại mắc mưa, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt, bệnh dồn đến như núi lở.

Chỉ là lúc này đờ đẫn, không nghĩ đến chuyện bị bệnh phải đến bệnh viện, chứ không phải nấu trứng gà để tìm an ủi.

Lúc mẹ hắn nấu cho hắn, hắn còn quá nhỏ, dù theo mẹ làm việc, nhưng chưa từng chân chính nấu thử.

Khi đó nhà đơn sơ, Giang Văn nghĩ chắc chỉ là nấu chín trứng gà.
Giang Văn mở lúc lạnh, thấy phân nửa tủ đã chất đầy đồ, trước đây Giang Văn ít khi về nhà ăn cơm, đều ăn tạm ăn bợ ở quán.

Dù vẫn nấu cơm, nhưng Giang Văn chưa từng soi xét đồ ăn cùng.

Trứng gà chỉ còn một quả, hắn không muốn luộc liền cầm bát cơm ra, đập trứng và mật ong vào rồi cho vào hấp.

Trong lúc chờ trứng chín, hắn đứng bên ngoài, dựa vào cửa ngẩng đầu nhìn đèn trần trong, căn nhà trang trí nửa mới nửa cũ, hơi nước thoát từ nồi hấp, giống sương mù che đi ánh mặt trời.
Giang Văn còn chưa nấu xong, cửa phòng đã mở ra, Sở Đinh bước vào.

Lúc nhìn thấy Giang Văn, Sở Đinh mới đầu cũng có cảm xúc khác lạ, sau đó lại bình thường, anh muốn cho Giang Văn cái công đạo —— ngày hôm qua hứa cho hắn vài thứ, Sở Đinh không muốn khất.

Nhìn sắc mặt của Giang Văn không bình thường, Sở Đinh quan tâm hỏi: "Cậu bị sao thế?" Một tay anh sờ trán Giang Văn, tay còn khác sờ trán mình, ngày xưa bảo mẫu trong nhà cũng làm vậy, sờ một cái sẽ biết có sốt hay không.

Thật ra Sở Đinh sờ không thấy gì khác biệt, nhưng anh vẫn học bộ dạng quan tâm hắn.

Giang Văn không né tránh, chỉ thở hổn hển, hơi nghiêng đầu, tùy ý để Sở Đinh đến gần.

Sở Đinh nhíu mày: "Hình như có chút nóng." Hòm thuốc trong nhà để dưới bàn trà, Sở Đinh đi lấy.


Giang Văn vào bếp bóc trứng gà.

Trứng gà rất nóng, hắn dùng đũa xắn thành bốn năm miếng, để trứng nguội.

Đọc truyện tại wattpad @bunbohuefulltopping
Hòm thuốc của Giang Văn rất đầy đủ, Sở Đinh cầm kẹp nhiệt độ lên: "Kẹp đi." Anh đã rõ nguyên nhân khiến Giang Văn sinh bệnh, nên đối với hắn rất tận tâm.

Giang Văn không phản kháng, chỉ là mặt vô cảm nhìn trứng mật ong trước mặt, không muốn ăn lắm.

"37 độ." Sở Đinh nhẹ nhàng thở ra, lấy thuốc cảm rồi rót nước cho hắn: "Ăn trứng gà ăn sau đi, uống thuốc đã —— anh chưa uống thuốc phải không?"
Chưa uống, Giang Văn lắc đầu.

Hắn lúc này nhìn rất ngoan, bởi vì thân hình hắn cao lớn, nhưng không phải loại cơ bắp cuồn cuộn, đột nhiên trở nên ốm yếu, tự nhiên sẽ mang giác khác lạ, còn làm Sở Đinh trong lòng sinh ra suy nghĩ "Hóa ra hắn không phải không bị thương."
Vì thế Sở Đinh âm thầm mắng mình ngày hôm qua, càng dốc sức quan tâm Giang Văn, chờ hắn uống xong thuốc.

Tiếp theo, hai người không nói gì, Giang Văn không chủ động nói chuyện, hắn ăn xong trứng gà, mật ong thanh thanh ngọt ngọt, thứ gì hợp với mình cũng là tốt nhất.

Giang Văn nhìn Sở Đinh đang mong chờ, bảo: "Đồ của cậu để hết trong vali rồi phải không? À, còn trong phòng ngủ, cậu có để gì trong đó không?"
Sở Đinh ngạc nhiên: "Cái gì?"
Giang Văn vẻ mặt có chút thương hại, trời mới biết hắn vì thấy Sở Đinh đáng thương nên ngày đó mới giữ Sở Đinh lại.

"Cậu dọn ra đi, chìa khóa trả cho tôi."
Sở Đinh trong đầu lúc này trống rỗng, Giang Văn mang theo tâm lý trả thù mà nhìn anh tức giận, cuối cùng đập chìa khóa lên bàn, mang vali rời đi.


Trong cổ Giang Văn không thoải mái, ho khan hai tiếng.

Hắn nhìn Sở Đinh đi, trong lòng không có khoái cảm trả thù, chỉ nghĩ đoạn tình cảm này thật rẻ tiền, người mất nó, cũng không cảm thấy một chút lưu luyến.

Lát sau, có lẽ do thuốc cảm, Giang Văn mệt rã rời, hắn tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng ngủ, trước khi ngủ nhìn ra cửa sổ, thấy bão lớn đùng đùng, mưa to tầm tã, nghĩ thầm hoa của Sở Đinh ở ban công phải vứt đi, lại không biết vì sao anh không mang hoa về.

Suy nghĩ miên man, phát hiện sau khi Sở Đinh tới, bọn họ mua thêm không ít đồ —— Hôm nào thu dọn một chút, cái nào không dùng thì vứt đi.

Hắn cho rằng mình sẽ không để ý Sở Đinh, thật ra không phải, hắn ở trong mộng rất lâu, trời cũng đang mưa.

Lúc thì trong lúc Sở Đinh kéo vali ra ngoài, trên đường mắc mưa; lúc thì Sở Đinh ở quán cơm dựa lên lưng hắn, cùng nhau nhìn mưa tuôn.

Lại mơ thấy sinh nhật tuổi 19 của Sở Đinh, bầu trời mưa nhỏ, Sở Đinh rất chân thành hỏi hắn: "Cậu thích tớ phải không?" Thật ra tay đã nắm chặt, từ đuôi mày đến khóe môi đều lộ ra sự khẩn trương và ngại ngùng.

Rồi mơ về giàn nho, Sở Đinh ở dưới đút hắn quả nho chua chát, hắn nảy ý ác muốn hôn xuống, cùng nhau cảm nhận vị trong miệng; sau mơ Sở Đinh đứng trước cửa nhà, như chó con ướt đẫm mà nhìn hắn.

Trọng mộng tất cả đều là Sở Đinh.

.