Quân Cờ

Chương 9

Gần giáp tết kinh thành nhộn nhịp hẳn, đường phố tấp nập người qua lại, những cửa hàng lớn, sạp hàng nhỏ bày la liệt đồ tết. Vào mấy ngày cuối năm như thế này, người kinh thành ai ai cũng bận rộn, người mua kẻ bán để gấp rút trở về đoàn tụ với gia đình. Trong cái không khí nhộn nhịp ấy, người ta cũng không quên chuyện trà dư tửu hậu mà ngồi lại với nhau.

Nếu hỏi chuyện gần đây mà khiến mọi người bàn ra tán vào nhất trong kinh thành thì đó là chuyện xảy ra ở trong phủ tứ hoàng tử mấy ngày trước. Có người nói vào ngày ông Công ông Táo phủ tứ hoàng tử xảy ra hỏa hoạn, nơi bắt nguồn ngọn lửa chính là nơi ở của một trong những vị cơ thiếp. Có người nói vào ngày đó trong phủ xuất hiện thích khách, hại Tứ hoàng tử bị thương, hiện ngài vẫn đang dưỡng thương trong phủ, không lên triều và từ chối người đến hỏi thăm.

Tin tức đặc sắc như thế này, chẳng người nào có thể bỏ qua, mọi người suy đoán thành tam sao lục bản. Nào là chuyện này có liên quan đến tranh giành quyền lực giữa các vị hoàng tử. Nào là vì tứ điện hạ quản giáo cơ thiếp không nghiêm nên vị cơ thiếp kia hồng hạnh vượt tường, thông đồng với kẻ địch, dẫn rắn vào cắn gà nhà. Mỗi người một ý, nghe cũng đều rất có lý!

Bên ngoài đồn đại sôi nổi là vậy, bên trong phủ tứ hoàng tự lại vắng ngắt như tờ, bọn a hoàn gia nô chẳng đứa nào dám ho he câu gì, đi đứng nhẹ nhàng cẩn thận, làm xong phận sự thì cũng về phòng đóng cửa nghỉ ngơi chứ không túm năm tụm ba như trước nữa. Quả thực không khí trong phủ tựa như nhà treo đèn lồng tang!

Sau trận hỏa hoạn này, vị cơ thiếp “ hồng hạnh vượt tường” trong lời đồn đại kia bị đuổi ra khỏi phủ, một số gia nô trong viện của cô ta cũng cùng chung số phận. Hơn nữa, ngay sau khi ngọn lửa được dập tắt, Tứ hoàng tử đã nổi cơn thịnh nộ với Trần tổng quản, phạt đánh 20 bản, nặng đến nỗi hiện tại ông ta vẫn còn nằm trên giường bệnh dưỡng thương. Mấy kẻ hầu người hạ trong viện Tư Sách chứng kiến cảnh ngày hôm đó sợ đến mất mật, gặp Tứ hoàng tử đều cúi đầu thật thấp, hận mình chẳng thể hóa vô hình.

...

Bích Tiêu lén đưa ánh mắt liếc nhìn Lý Thường Quân. Thấy chàng mặc dù mặt không chút cảm xúc nhưng giữa mi tâm đã xuất hiện nếp gấp. Nó dừng lại, không dám tiếp tục nói nữa.

Vào tối 23 tháng Chạp ngày hôm đó, sau khi chuốc thuốc cho Như Tịnh rồi để Trần tổng quản khiêng người đi, trong lòng nó không yên, lén chạy theo. Họ khiêng kiệu vào trong cánh cổng một viện rất to, chạm trổ công phu, bên trên có treo bức hoành phi đề chữ Viện Tư Sách.

Viện Tư Sách là viện của Tứ điện hạ, điều này bất cứ gia nô nào trong phủ cũng đều biết, kể cả nó. Tuy nhiên, nó là một a hoàn thấp đẳng, cả ngày chỉ được quanh quẩn từ Uyển viện đến nhà bếp lớn, nơi ở của quý nhân như này nó không được phép vào, và cũng chẳng biết đường đến.

Bích Tiêu núp trong lùm cây chờ đến lúc tiếng trống chuyển canh Dậu sang canh Tuất ( khoảng tầm 8 giờ tối) thì Như Tịnh được hai a hoàn dìu ra khỏi Tư Sách viện. Nó lấm lét chạy theo, đến khi bọn họ băng qua hoa viên thì khoảng không phía nam phủ bỗng nhiên bừng sáng, khó bốc lên nghi ngút, tiếng chiêng báo cháy tiếp nối nhau vang động bốn phía. Hôm nay trời rất hanh khô lại còn nổi gió nên đám cháy càng lúc càng lớn, nếu không kịp dập tắt thì chắc chắn chỉ trong chốc lát lửa sẽ lan ra khắp toàn phủ.

Cùng lúc ấy, đột nhiên có một đoàn người áo đen xuất hiện, lao về phía chỗ mấy người Như Tịnh đang đứng. Hai đường sáng lóe lên, hai cô a hoàn kia bất ngờ ngã xuống, máu từ người họ loang ra, dưới ánh đèn lồng mờ ảo như một loại chất lỏng đen đặc quánh kì dị. Bích Tiêu núp sau hòn núi giả chứng kiến hết thảy thì giật mình hoảng sợ, vội rụt người lẩn trốn sâu hơn. Nó run rẩy, ngồi trong hòn núi giả không dám ló đầu ra ngoài. Cứ nghĩ người bên ngoài đã chết hết rồi, ai ngờ Như Tịnh lại bước từng bước nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt nó, nhìn nó mà nói:

- Bích Tiêu, trở về Uyển viện đi!

Nó định bật thốt hai từ “ Cô nương” mà cổ họng cứ như nghẹn lại. Mắt trân trân nhìn Như Tịnh.

- Thế được sao? – Một giọng nam trầm đầy từ tính bỗng cất lên từ đằng sau Như Tịnh - Con bé này chẳng phải lòng dạ chẳng tốt đẹp gì. Chính nó đã bỏ thuốc mê vào rượu của muội. Giết đi tránh hậu họa về sau.

Câu nói của người đàn ông bí ẩn khiến Bích Tiêu run như cầy sấy, nó vội túm lấy chân váy Như Tịnh, nhìn cô cầu xin:

- Cô nương, nô tỳ chỉ làm theo mệnh lệnh của Trần tổng quản mà thôi! Cầu xin cô nương niệm tình, tha mạng cho nô tỳ!

Như Tịnh im lặng không nói. Tất nhiên là cô không muốn giết Bích Tiêu rồi. Chuyện nó làm với cô không đáng để cô muốn lấy đi mạng sống của nó. Chuyện người giết ta, ta giết người để tồn tại ở cái thế giới cổ đại này đã khiến cô phát ngán. Bàn tay cô đã một lần nhuốm máu, cô không muốn tiếp tục phạm tội nữa.

- Bích Tiêu, trang sức trong tráp đặt trên bàn trang điểm, chị cho em. Trong đó có cả khế ước bán thân của em. Hãy cầm lấy mà trở về quê cũ đi!

Cuộc sống của a hoàn trong phủ tuy đầy đủ, ấm no nhưng tai vạ trùng trùng. Sống mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chẳng biết khi nào họa từ trên đầu ập xuống lấy đi cái mạng quý giá nhất của mình. Đạo lý này trải qua mấy tháng ở nơi đây, ắt hẳn Bích Tiêu cũng hiểu được dăm ba phần.

- Tịnh muội, muội tốt quá rồi! – Người đàn ông lại lên tiếng, giọng nói có phần hơi chán nản.

Như Tịnh lắc đầu, trang sức là của Lý Thường Quân đưa cho cô, giấy bán thân của Bích Tiêu cũng là nhờ hắn mới lấy được, cái cô bỏ ra chỉ là chút lòng thương hại mà thôi.

- Cô nương... cô không trách nô tỳ sao?

- Không trách!

- Muội đúng là đồ ngốc. - Người đàn ông chẳng nể mặt mà buông lời giễu cợt.

Chuyện Bích Tiêu lén bỏ thuốc mê vào trong ly rượu của cô, chỉ là nó làm đúng phận người dưới của nó để bảo toàn mạng sống của mình. Vì đã từng là cung nữ nên cô hiểu rất rõ. Cô chỉ có chút buồn, đó chính là tình cảm của cô đối với Bích Tiêu vẫn không đủ để nó mở lòng thân thiết với cô.

- Tình cảm của ta đối với em, gói gém hết trong những lời này. Từ nay chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa, chỉ là người dưng nước là mà thôi. Hãy tự bảo trọng!

Và rồi bọn họ biến mất hẳn. Tiếp đó, tiếng hô “Thích khách” từ phía viện Tư Sách đột nhiên vang lên, khắp phủ hoàng tử loạn như cào cào. Bọn gia nô và binh lính mải dập lửa lẫn chống thích khách nên chẳng ai có hơi để ý đến sự biến mất của một người.

Ngày hôm sau, đám cháy đã được dập tắt, khu phía nam viện chỉ còn lại phế tích tan hoang. Binh lính đi kiểm kê số người thương vong và số tài sản thiệt hại thì phát hiện ra xác chết của hai a hoàn và Bích Tiêu đang ngủ gật trong hòn núi giả. Nó bị dẫn đến chô Trần tổng quản thẩm vấn. Vì quá sợ hãi nên nó khai hết, chỉ không nói chuyện Như Tịnh cho nó trang sức và giấy bán thân. Ngay chiều hôm đó nó lại được chuyển về lại chốn cũ nồng mùi thức ăn và khói bếp. Nó quyết định mình sẽ ở lại vương phủ, vì một người.

Sau khi Lý Thường Quân nghe hết câu chuyện của Bích Tiêu thì mày nhíu chặt hơn, hắn đứng phắt dậy chạy ra khỏi cửa dùng khinh công bay đến viện Tư Sách.

Trong viện, Minh điện hạ Chu Doãn đang ngồi trước án đọc sách, ngón tay thon dài của hắn nhàn nhã lật dở từng trang, thỉnh thoảng lấy bút lông viết thêm vào vài dòng bình luận. Khi Lý Thường Quân đến hắn cũng không ngẩng đầu cho thuộc hạ thân yêu một ánh nhìn, chỉ hỏi:

- Ngươi đã nghe hết rồi?

Lý Thường Quân đứng giữa phòng trầm lặng không trả lời. Chu Doãn tiếp tục nói:

- Thường Quân, ngươi là thuộc hạ của bản điện hạ đã gần chục năm rồi, nay chỉ vì một nữ nhân mà dám vô lễ với bản điện hạ sao? Lòng trung thành của ngươi vứt cho chó gặm rồi à?

Lý Thường Quân quỳ xuống, khấu đầu nói:

- Thuộc hạ không dám, mong điện hạ thứ tội!

- Thứ tội? - Chu Doãn vứt mạnh quyển sách xuống bàn, đứng dây đi ra khỏi án – Bản điện hạ e là... dung không nổi ngươi nữa rồi!

Lý Thường Quân tiếp tục im lặng, trong lòng hắn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Chu Doãn tự rót cho mình cốc trà, nhấp một ngụm. Không khí giữa hai người bọn họ cứ trầm mặc cho đến khi Chu Doãn mở lời:

- Thường Quân, ngươi đã yêu nàng rồi! Ngươi không còn thích hợp là ám vệ của bản điện hạ nữa. Đi đi thôi!

Lý Thường Quân nắm tay thật mạnh. Sau những giây phút yên lặng, hắn quyết định dập đầu tạ ơn Chu Doãn rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trần tổng quản đứng bên ngoài, nghe được hết tất cả, sau khi Lý Thường Quân rời đi, liền ôm mông khó nhọc chạy vào trong.

- Điện hạ, làm thế được sao?

Chu Doãn ngồi vào ghế thái sư, chỉ tay ra lệnh cho Trần tổng quản rót trà, khóe miệng nhếch lên, nói:

- Trong lòng hắn vốn muốn vậy, tại sao bản điện hạ không thành toàn?

- Nhưng... Nhưng cậu ấy là thuộc hạ... thân thiết của ngài, tại sao lại đuổi cậu ấy đi dễ dàng như vậy?

- Lão Trần,những năm qua, ngươi thấy người thân thiết của bản điện hạ liệu có mấy? Người đáng tin cậy liệu có mấy? – Chu Doãn nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn qua song cửa sổ đến bần thần.

- Vậy, Lý Thường Quân là...? - Trần tổng quản nhìn Tứ điện hạ của ông, trong lòng ông có chút xót xa. – Điện hạ, Lý Thường Quân đã vậy, liệu đội ám vệ kia cũng giống hắn không?

Chu Doãn lắc đầu, nói:

- Chỉ có mình hắn! Đội ám vệ là đích thân do bản điện hạ lựa ở những vùng khác nhau. Năm đó đi Hoan châu, là hắn đóng giả ăn mày xuất hiện trước xe ngựa của bản điện hạ, gầy gò ốm yếu, tứ cố vô thân...

Trần tổng quản thở dài, mở giọng oán trách:

- Những ngần ấy năm... Tên Lý Thường Quân này che dấu cũng thật khéo!

Lý Thường Quân đúng là rất khéo léo che giấu thân phận, Chu Doãn mới chỉ nhận ra khoảng mấy tháng trước đây mà thôi. Chu Doãn dự định giữ Lý Thường Quân lại để truy ra thế lực đứng đằng sau hắn, nhưng cho đến thời điểm này vẫn chưa tìm ra manh mối nào cả. Vì Thế, Chu Doãn nghĩ nếu giữ hắn lại bên mình cũng không phải cách hay, chi bằng cứ thả hắn ra!

Và khi phát hiện ra Lý Thường Quân thích Như Tịnh, Chu Doãn biết đây cơ hội tốt cho việc tính kế của hắn. Nhưng lại nghĩ tới chuyện hai người họ có thể gần gũi nhau, quả thật trong lòng hắn đã nảy sinh do dự mà hắn không ngờ tới. Càng không ngờ tới là chuyện đêm đó khi biết tin hai người ân ái, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng liền sai người lén hòa thuốc tránh thai vào trong bữa sáng của họ. Chu Doãn cảm thấy mình điên rồi, người hắn yêu đâu phải là Như Tịnh! Vậy nên hắn cố gắng gạt bỏ những cảm xúc dư thừa, chú tâm tiến hành kế hoạch.

Mấu chốt của kế hoạch chính là tiệc trong hoàng cung vào ngày 23 tháng chạp!

Nội bộ hoàng tộc ở nước Xuyên, bên ngoài nhìn vào có vẻ hòa hảo, nhưng bên trong lại có vấn đề. Hoàng đế đầy tham vọng, hoàng hậu cũng nhiều dã tâm không kém. Bọn họ ngoài mặt ân ái, trong lòng chỉ muốn diệt trừ lẫn nhau. Hoàng hậu muốn đưa con trai là hắn lên ngôi hoàng đế nhưng vị hoàng đế hiện tại càng già lại càng sung, chưa có ý định truyền ngôi cho con để an hưởng tuổi già. Bằng chứng là ba vị hoàng tử đã qua thành niên nhưng không vị nào được phong vương. Hoàng hậu đặt niềm tin vào đứa con trai duy nhất của mình, nhưng Chu Doãn cũng không phải là hạng chịu kiểm soát dưới tay của người khác, kể cả đó là mẹ ruột. Hắn vốn chẳng ham cái ngai vàng kia cho dù ngay từ nhỏ mẫu hậu hắn đã đầu độc hắn những ý nghĩ đầy tham vọng. Hắn luôn ngầm chống đối. Vì vậy mà hoàng hậu dần mất niềm tin vào hắn và rồi chuyện của Lục Tố như giáng một đòn quyết định. Bà bắt đầu chuyển mục tiêu. Đó chính là cháu trai của bà

Chu Doãn biết ý định của mẹ ruột mình thì cảm thấy nực cười. Hắn vẫn chưa thành thân, lấy đâu ra con trai cho mẫu hậu hắn dạy dỗ. Buổi sáng hắn lên triều, buổi trưa vào điện Tần Chính dùng cơm với hoàng đế để cùng luận bàn quốc sự, buổi chiều thì đi thị sát các Bộ. Chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Hoàng hậu dò hỏi ý kiến của hoàng đế thì bị gạt phăng. Chuyện thành thân trong hoàng tộc không phải chuyện đùa, việc này có liên quan đến ý định truyền ngôi cho hoàng tử nào, mà trong khi hoàng đế vẫn chưa muốn nghĩ tới điều đó. Vậy nên hoàng hậu chỉ còn cách đưa người của mình vào trong phủ của Chu Doãn. Cứ mỗi lần con trai vào cung thỉnh an là tẩm bổ cho con trai những loại thuốc quý hiếm nhất trên đời. Chu Doãn vẫn nở nụ cười mà uống như không hay biết, khi ra ngoài cung thì âm thầm vận nội công điều hòa thân thể. Thuốc của hoàng hậu trở nên vô tác dụng đối với hắn. Còn hoàng hậu thì nôn nóng vô cùng. Đây quả chuyện đáng để hắn lợi dụng!

Chuyện mị dược ở Tây Vực, quả thật có bàn tay của Chu Doãn nhúng vào. Rồi chiều hôm ấy, chuyện Như Tịnh ra hồ thả cá, chuyện hắn đi qua hoa viên cũng như chuyện hắn cố tình đứng ngắm nhìn nàng thật lâu. Tưởng như vô tình thật ra lại nằm trong kế hoạch của hắn.

Nhưng hắn không ngờ, hắn tính kế người khác nhưng có người cũng tính kế lại hắn.

Người đó chính là Như Tịnh!

“ Chu Doãn à, người nên mỉm cười mới phải, quả là danh sư xuất cao đồ a!”

Như Tịnh từ khi vào cung thì được đưa đến điện Thừa Minh hầu hạ Chu Doãn. Hắn nhớ lúc ấy, cô như một bà cụ non những vẫn còn ngô nghê trong cấm cung đầy rẫy cạm bẫy này. Chính hắn là người dang tay cưu mang cô, che chở cô, chỉ bảo cô trưởng thành. Lúc đó vốn hắn nghĩ muốn huấn luyện cô thành quân tốt, ai ngờ đâu hắn lại vô tình nuôi dưỡng cô thành quân pháo như vậy.

- Điện hạ, chuyện của con bé Như Tịnh... – Trần tổng quản dường như có điều muốn nói, ông nhỏ nhẹ cất lời.

- Không sao! Bản điện hạ vốn muốn đuổi con bé ra ngoài, ai ngờ nó tự đi!

- Nó, nó tự đi?! Không phải là bị thích khách bắt rồi ư?

Trần tổng quản bối rối rồi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!

- Bọn thích khách ngày hôm đó chỉ đánh qua loa lấy lệ rồi rút hẳn. – Chu Doãn cầm tách trà lên uống, rồi tiếp tục khai sáng cho Trần tổng quản – Cũng may cho bọn chúng trong phủ chỉ còn hai người trong đội ám vệ, nếu không ta đã gô cổ cả lũ giải vào nhà lao thẩm vấn rồi. Nhưng không sao, bản điện hạ đã đoán được chủ nhân của chúng!

- Ai ạ? – Trần tổng quản không kìm nổi mà hỏi Chu Doãn.

Chu Doãn nhếch môi mỉm cười:

- Chính là Nhị công chúa. Nhị tỷ của bản điện hạ!

- Nhị công chúa? Đức Dung công chúa? Thứ lão nô ngu dốt! Chuyện này lão thấy càng ngày càng rối rắm. Nhị công chúa chẳng phải là tỷ tỷ ruột của điện hạ sao? Sao lại làm ra loại chuyện này với ngài chứ?

- Đúng là một người hiền hòa như hoàng tỷ thì không có gan làm! – Chu Doãn lắc đầu cười khổ - Ngươi nghĩ lại xem, thời gian ở trong cung Như Tịnh thân thiết nhất với ai? Coi ai như tỷ muội?

- Là Nhị công chúa! – Trần tổng quản vỗ trán, giờ thì ông hiểu rồi. Tình cảm tỷ muội của họ sâu đậm đến nỗi mà nhị công chúa bao che cho Như Tịnh khi biết nó đầu độc Lục Tố, hại chết người Tứ điện hạ thương nhớ.

- Chuyện xảy ra ngày hôm đó, người ngoài nhìn vào thì nghĩ bọn chúng đến hại ta. Nhưng thực ra chỉ để cho một người trốn thoát. Kiếm pháp của bọn thích khách hôm đó theo như Lục Bảo nói thì rất giống với kiếm pháp của thị vệ trong hoàng cung. Nên ta dám chắc là nhị hoàng tỷ và người bày kế cho tỷ ấy chỉ có con bé Như Tịnh mà thôi!

- Điện hạ, người định xử lý sao ạ?

Chu Doãn đứng dậy, phủi nhẹ trường bào trắng, bâng quơ nói:

- Chuyện này cứ thế mà qua!

- Nhưng thưa điện hạ, lão nô... còn một việc vẫn chưa bẩm báo với điện hạ. Mong điện hạ thứ tội!

- Được rồi, ngươi nói đi!

Trần tổng quản đánh ực một cái. Đôi mắt phượng đầy uy nghiêm của Tứ điện hạ nhà ông đang nhìn ông chằm chằm, khiến ông càng run sợ, ông nhỏ nhẹ cất lời:

- Dạ chuyện là đêm hôm đó nô tài ... quên cho Như Tịnh uống thuốc tránh thai rồi ạ!