Một kế hoạch hoàn hảo được đặt ra, chỉ cần Thiên Lâm công chúa qua đời Tiểu Yến chắc chắn sẽ là tình nghi duy nhất. Nhưng làm hại Tiểu Yến quận chúa thì được lợi ích gì?
" Dương An Phong, ngươi nghĩ xem trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì?" Hoàng Thượng nhăn mặt, kể từ khi Hà Thái Phi bị giam lỏng trong lãnh cung thì chốn hoàng cung này xảy ra không ít chuyện không vui.. Đây có phải là manh nha cho những bị kịch hoàng cung?
" Theo thần nghĩ... Những lời Hà thái phi nói chính là lời cảnh báo cho một kế hoạch. Thứ nhất là bức họa đồ, thứ hai là âm mưu về ngai vàng của người" Dương An Phong nhâm nhi tách trà nóng suy nghĩ. Quả nhiên lời Dương An Phong nói không hề sai, nhưng chủ mưu của tất cả âm mưu này không phải là Hà Thái phi, chắc chắn còn có người khác trong hoàng cung này làm điều đó.
" Được rồi tạm gác sang một bên, hai ngày nữa là hôn sự của khanh, trẫm thật muốn qua hôn sự rồi mới tính đến chuyện này" Hoàng Thượng mỉm cười lảng sang chuyện khác tránh để Dương An Phong bận tâm" Trẫm cho khanh về nghỉ ngơi để hai ngày nữa thành hôn"
" Được, thần tuân lệnh Hoàng Thượng" Dương An Phong sau khi kính lễ xong liền quay về Phong Tuệ cung.
Vừa đặt chân vào đã nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia chau mày ủ rũ ngồi trên cửa sổ liền cười khổ. Đường đường là quận chúa của vương triều thế nào đã sắp có lão công rồi vãn như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi? Mỗi khi buồn lại ngồi trên cửa sổ suy tư rồi lại tự trách mình cho xem.
Dương An Phong đặt thanh kiếm lên bàn, bước sang đứng tư phía sau dùng một chút sức bế lấy cơ thể mảnh mai kia mỉm cười " Đừng suy nghĩ lung tung nữa.... "
" Thả ta xuống, đường đường là quận chúa làm sao có thể để ngươi bế như thế chứ" Di Tuệ bĩu môi" Thật mất mặt"
" Thế tối qua là ai được ta bế trên tay đấy? Thứ Di Tuệ quận chúa" Dương An Phong cười tươi hôn lên trán Di Tuệ
" Tại vì tối qua... Có một tên sở khanh nào đó dụ dỗ bổn quận chúa cho nên bổn quận chúa phải ở trên tay hắn" Di Tuệ quay khuôn mặt đã sớm ửng đỏ của mình giấu vào trong người củ Dương An Phong.
" Thế bây giờ quận chúa có muốn trả thù không?" Dương An Phong đặt Di Tuệ xuống giường, tay liên tục di chuyển quanh khuôn mặt thanh tú ấy mà làm càn
" Ta muốn" Di Tuệ nhếch môi tà mị lạt ngược Dương An Phong xuống hạ thân mình" Ta để tên sở khanh nhà ngươi đêm nay sống không bằng chết"
Di Tuệ nhẹ nhàng cuối người dùng môi mình áp chặt lên đôi môi của Dương An Phong, chiếc lưỡi nóng ấm liếʍ ɭáρ lấy vành môi ấy một cách nhẹ nhàng và câu dẫn, chẳng mấy chốc sau chiếc lưỡi đang trốn của Dương An Phong cũng đã tiến công chào đón Di Tuệ đi vào khám phá ngóc ngách của khoang miệng. Tay Dương An Phong đặt lên lưng nàng mà mò mẫn nơi cởi lấy y phục, khóe môi liền mỉm cười khi có thể dễ dàng kéo y phục của nàng xuống nhanh chóng. Dương An Phong một chân kéo lên giữa hai chân Di Tuệ, dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ xát nơi tư mật kia khiến Di Tuệ trở nên lơ đãng mà quên đi điều cần làm.
Một tay đưa lên đở lấy đầu Di Tuệ, Dương An Phong từng chút lật người lại thượng trên Di Tuệ. " Là ta để nàng lật, nhưng nàng vẫn không thể lật" Dương An Phong rải đều những nụ hôn tình ái lên cơ thể Di Tuệ. Từ đôi môi sớm sưng đỏ vì những lần mút lấy mạnh bạo đến vầng cổ trắng lưu lại vết tích đỏ đánh dấu sở hữu của Dương An Phong.
" Ta chính là muốn nàng mãi mãi như vậy ở dưới thân ta để ta hầu hạ"