Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 32: Mùi gì?

Tạ Nhất nhanh ho khan một tiếng, kéo bao tay lại, đứng lên nói:

"Amy làm sao đây? Đưa đi bệnh viện sao?"

Thương Khâu thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Amy, nói:

"Chỉ là ngất đi, cô ta mạng lớn."

Thương Khâu lại nói:

"Cậu đi đem cô ta về phòng ngủ đi."

Tạ Nhất chỉ chỉ cái mũi của mình, nói:

"Tôi? Vì cái gì là tôi?"

Vừa nói, vừa nhìn thoáng qua Amy trên mặt đất. Amy té xuống, cổ áo cũng bị lệch, lộ nửa cái bả vai, nếu không phải tóc dài che đậy lộ càng nhiều. Tạ Nhất chính là đàn ông trưởng thành, hơn nữa là thẳng nam, nhìn thấy Amy lộ vai, váy phía dưới còn bị bóc lên, chính là lộ hàng, khẳng định cảm thấy có chút không dám chạm vào, vì Tạ Nhất ngại a. Tạ Nhất lập tức phủ quyết.

"Tôi không đi, anh đi."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không đi."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất hít sâu một hơi, nói:

"Hai người vừa rồi còn ở phòng ngủ hôn hôn... anh đi mang cô ta về phòng."

Nói xong câu đó, tức khắc Tạ Nhất cảm giác có điểm không hợp lý.

Sao mình lại có loại cảm giác chua lờm?

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu tâm tình rất tốt. Hắn lại còn có cười, nói:

"Hôn?"

Tạ Nhất trợn trắng, còn tưởng rằng Thương Khâu đang khoe ra. Dù sao Thương Khâu cười tủm tỉm hiếm thấy lắm. Liền nghe Thương Khâu tiếp tục nói:

"Tôi đối với cô ta không có hứng thú."

Tạ Nhất hồ nghi nhìn Thương Khâu, hiển nhiên không phải quá tin tưởng.

Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt ở cùng một gian phòng, còn mặc ít như vậy. Vừa rồi Thương Khâu một ngụm liền đáp ứng, cũng không cự tuyệt, hiện tại nói không có hứng thú sao?

Thương Khâu thấy Tạ Nhất có ánh mắt hoài nghi, lại cười cười. Hôm nay hắn cười rất nhiều. Hắn đột nhiên thò người lại gần, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói:

"Trên người cô ta không có thơm như cậu."

Tạ Nhất:

"......"

Lúc này mình nên nói cái gì? Cảm ơn sao?

Thương Khâu lại nói:

"Thôi, cậu cũng không muốn thì cho cô ta nằm nơi này đi."

Tạ Nhất thấy Thương Khâu thích đồ ngọt, yêu mèo, ngẫu nhiên còn ngạo kiều đỏng đảnh như thiếu nữ, rất bất đắc dĩ.

Nhìn trái nhìn phải, Tạ Nhất đi lấy tấm khăn bên cạnh TV lại, phủ lên trên người Amy, nhận mệnh ôm Amy lên. Bất quá Amy là người ngoại quốc, tuy rằng không thể nói thân hình cao lớn, nhưng cũng không thấp, hơn nữa khung xương thực nặng. Tạ Nhất ôm người mệt đến hô hô thở dốc. Sau khi giống như kéo lê bao tải vào phòng ngủ, Tạ Nhất đem người ném ở trên giường.

Thương Khâu thong thả ung dung theo vào, đi qua nhìn tình huống, nói:

"Chỉ là ngất đi, không có chuyện gì lớn. Não hơi chút chấn động."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Não chấn động còn không phải chuyện lớn?"

Thương Khâu nói:

"Chỉ là sẽ đau đầu một chút."

Tạ Nhất mệt ngồi liệt trên sô pha trong phòng ngủ. Nhìn trái nhìn phải, Tạ Nhất nhìn thấy trên tủ đầu giường có một hộp BCS đã mở ra, bên cạnh còn có lọ nước hoa trợ hứng. Nắp lọ nước hoa đã mở, nhưng hình chưa có phun, bởi vì trong phòng ngủ không có mùi gì.

Tạ Nhất nhìn BCS cùng nước hoa, tức khắc quay đầu lại nhìn Thương Khâu. Thương Khâu đang ngồi xuống nâng hai tay lên, ý bảo mình trong sạch. Tạ Nhất bĩu môi, nói:

"Mệt muốn chết, trời sắp sáng rồi."

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Cậu nghỉ một lát đi."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thương Khâu còn có chút lương tâm!

Vì thế dựa vào trên sô pha tính toán nghỉ một chút, bất quá Tạ Nhất thực sự mệt mỏi, dựa vào sô pha một chút mí mắt đã nặng trĩu, chậm rãi liền chìm vào mộng HunhHn786.

Thương Khâu nghe được hô hấp Tạ Nhất chậm rãi ổn định, nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Tạ Nhất đã ngủ rồi. Tạ Nhất thể chất tương đối âm hàn, vừa rồi lại gặp tiểu quỷ. Tuy rằng tiểu quỷ kia khí tức thuần tịnh, sinh thời không có làm qua việc ác, nhưng mang theo một cổ oán khí. Nói như vậy nó cũng là oan hồn dã quỷ cho nên âm khí thực nặng, đối với Tạ Nhất cũng có ảnh hưởng nhất định, lúc này cảm giác mệt mỏi là bình thường.

Tạ Nhất ngửa đầu, cái ót dựa vào lưng sô pha, toàn thân thả lỏng, cánh tay cùng hai chân mở rộng ra, ngủ thập phần không có hình tượng. Thân thể còn có chút xiêu vẹo, lập tức từ trên sô pha trượt xuống.

Thương Khâu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, duỗi tay qua đem Tạ Nhất nâng dậy. Lúc này Tạ Nhất đã hoàn toàn ngủ say. Toàn bộ quá trình không đến hai phút, còn ngáy khò khè. Thân thể ngồi không được, liền lệch qua ngả vào lòng ngực Thương Khâu.

Thương Khâu cúi đầu nhìn, dứt khoát để Tạ Nhất nằm ở trên sô pha, đem đầu Tạ Nhất gối lên trên đùi mình. Tạ Nhất còn lẩm bẩm, nghiêng nghiêng đầu điều chỉnh tư thế một chút, tựa hồ cảm thấy ngủ không được thoải mái, gối đầu lên chân quá cộm.

Thương Khâu thấy vẻ mặt Tạ Nhất ghét bỏ, ngủ mà còn rất bắt bẻ, nhịn không được lắc lắc đầu, bất quá khóe miệng có chút hơi cong lên. Hắn không khỏi vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tạ Nhất.

Thương Khâu vuốt ve xong, ánh mắt đột nhiên có chút thâm trầm nhìn lòng bàn tay. Tiếng nói khàn khàn.

"Khí tức thuần tịnh......"

Tạ Nhất mơ mơ màng màng ngủ. Thời điểm ánh mặt trời chiếu vào mặt, Tạ Nhất có chút mông lung tỉnh lại, nhưng bởi vì ngủ thật sự ít, cho nên cũng không có lập tức tỉnh lại, còn đang cố giãy giụa.

"A!!!"

Khi Tạ Nhất còn giãy giụa, đột nhiên nghe được một tiếng la thất thanh, sợ tới mức bật dậy.

"Cộp"

Tạ Nhất đột nhiên mở to mắt, nhưng không thấy rõ, bật dậy đầu bị đụng phải. Tuy rằng không phải thực nặng, nhưng va chạm làm cho Tạ Nhất phát ngốc. Khi nhìn rõ thế nhưng là Thương Khâu.

Tạ Nhất bật dậy quá bất ngờ, cái trán va vào trán Thương Khâu. Thương Khâu đen mặt, giơ tay sờ sờ cái trán mình. Tạ Nhất cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Mình ngủ ở trên sô pha, nằm ở trên đùi Thương Khâu, thời điểm tỉnh dậy còn đụng phải Thương Khâu. Tư thế của sao mà quỷ dị...

"A!!"

Lại là một tiếng kêu. Tạ Nhất đã không có thời gian suy nghĩ sự tình quỷ dị, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, nói:

"Làm sao vậy!? Lại có quỷ sao!"

Amy đột nhiên ở trên giường kêu sợ hãi, tựa hồ là tỉnh lại mà tư duy còn đắm chìm trong thời điểm thấy tiểu quỷ, bởi vậy tỉnh lại thập phần khẩn trương sợ hãi.

Amy kêu sợ hãi từ giường bò dậy, tấm khăn trên người rớt xuống. Tạ Nhất nhanh quay đầu đi, còn vội vàng bưng kín mắt Thương Khâu. Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, lấy ra tay Tạ Nhất che lại mắt mình.

Amy đã không quan tâm quần áo của mình có bao nhiêu bạo lộ, sợ hãi nói.

"Quỷ!! Quỷ!!! Chúa ơi!! Cứu mạng...."

Ngay sau đó Amy lại nói tiếng Pháp, dù sao Tạ Nhất nghe không hiểu.

Amy nhảy xuống giường, chạy về phía Thương Khâu, thập phần khẩn trương sợ hãi nói:

"Đại sư! Đại sư cứu... cứu...!! Chúa ơi, có quỷ!! Hắn tới tìm tôi lấy mạng!"

Thương Khâu né Amy, nhíu mày nói:

"Lấy mạng?"

Amy sửng sốt một chút, ngay sau đó nói:

"Tôi... Tôi là nói quỷ! Đúng... đúng, có quỷ! Là vị hôn phu Khang Chí của tôi! Là Khang Chí! Hắn ta tới tìm tôi!"

Tạ Nhất kỳ quái nói:

"Khang Chí? Amy tiểu thư, cô nhìn thấy chính là Khang Chí sao? Rõ ràng là một đứa bé? Còn chưa đến mười tuổi."

"Không!! Không!"

Amy đột nhiên hô to hai tiếng, nói:

"Không phải, là Khang Chí, tôi thấy rõ ràng là vị hôn phu của tôi. Hắn muốn tôi thành cô dâu quỷ! Ô ô ô ô! Cầu các người... bảo vệ tôi! Tôi không muốn chết! Chúa ơi, con không muốn chết!"

Tạ Nhất càng hồ nghi, nhìn thoáng qua Thương Khâu, nhỏ giọng nói:

"Cô ta rõ ràng nhìn thấy một đứa bé quỷ, vì cái gì nói thấy Khang Chí?"

Amy có chút kích động, quầng thâm mắt càng trầm trọng, thoạt nhìn phi thường tiều tụy. Di động đặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, Amy sợ tới mức kêu sợ hãi. Amy nhìn di động, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, run rẩy cầm lấy.

"Alô?"

Tựa hồ lại là chuyện công ty.

"Không được, tôi hiện tại không thể đến công ty. Tôi thực mỏi mệt... Tôi muốn nghỉ ngơi... Cái gì? Có vấn đề? Không chịu điều khoản? Các người sao không thể cho tôi thanh nhàn một chút?! Sự tình đã nháo đến đủ lớn! Thật là phế vật! Được rồi tôi sẽ đến, đợi một lát, cứ như vậy đi."

Amy nói xong ngắt máy, sắc mặt không phải tốt, nói:

"Tôi muốn đi một chuyến đến công ty, thỉnh hai vị theo bảo vệ, tiền tôi sẽ trả."

Tạ Nhất không có phản đối, dù sao cũng đã có 300.000 Euro.

Amy cần thay quần áo, bất quá không dám ở một mình trong phòng, nhất định muốn Thương Khâu cùng Tạ Nhất ở bên cạnh mới được. Tạ Nhất quay người đi, nhỏ giọng nói với Thương Khâu.

"Amy đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì muốn nói dối?"

Thương Khâu dựng ngón trỏ cùng ngón giữa quơ quơ, nói:

"Lần thứ hai nói dối, còn nhớ vé điện tử vào công viên giải trí của Khang Chí không?"

Tạ Nhất đương nhiên nhớ rõ Khang Chí căn bản không có vào nhà ma. Mấy người Tạ Nhất cũng từng vào nhà ma. Nhà ma có kiểm vé ở lối vào, ai đi qua nhân viên công tác cũng yêu cầu vé, cho nên không có vé là vô pháp tiến vào.

Vé điện tử của Khang Chí không có ghi lại kiểm soát vào nhà ma. Amy lại nói bọn họ ở nhà ma thất lạc, rõ ràng là nói dối. Hiện tại Amy lại bắt đầu nói dối, không biết định che giấu cái gì. Chẳng lẽ là Amy ra tay với vị hôn phu? Hay liên quan chuyện xảy ra với đứa bé?

Tạ Nhất cảm thấy lung tung rối loạn, suy nghĩ không được rõ ràng lắm.

Amy đổi quần áo thực mau, rửa mặt xong, mọi người xuất phát đến công ty.

Công ty ở rất gần, đi bộ khoảng mười phút. Bất quá Amy muốn lái xe đi. Kỳ thật đi lấy xe cùng đổ xe thời gian ước chừng cũng mười mấy phút.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi theo Amy thuận lợi tiến vào công ty, thực mau liền có người chạy tới đón.

"Giám đốc, phần hợp đồng cần được xem qua, khách đang chờ đợi ở phòng họp. Buổi tối còn có tiệc từ thiện. Tháng trước giám đốc đã đáp ứng tham gia tiệc này, cần chuẩn bị trang phục dạ hội cho giám đốc không?"

Tạ Nhất ở bên cạnh nhìn, cảm giác Amy thật đúng là bận rộn. Có lẽ làm một viên chức nhỏ cũng có phúc của nó, ít nhất sẽ không bận rộn như vậy.

Amy cũng chưa xem đã đem văn kiện ký tên, nói:

"Tôi đi gặp khách trước, tiệc từ thiện buổi tối như cũ, lễ phục liền mặc bộ mua hồi cuối tuần trước. Đúng rồi tìm cho hai vị này hai bộ tây trang, bọn họ buổi tối cũng tham gia tiệc cùng tôi."

Amy nói, nhìn thoáng qua Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất nhướng mày, thoạt nhìn bọn họ buổi tối còn có lịch trình.

Amy dặn dò xong rồi, liền đi đến phòng họp. Thời điểm đi đến cửa phòng, Amy ngừng lại, nói:

"Tôi phải đi họp, đưa hai vị đây đến phòng bên cạnh chờ một lát."

Có thể là bí mật thương nghiệp không thể để Tạ Nhất cùng Thương Khâu nghe được. Tạ Nhất cũng mừng vì được nhàn rỗi, gật gật đầu. Amy lại nói với thư ký:

"Đi gọi trợ lý Tôn tới, sau khi họp xong tôi muốn gặp hắn."

"Dạ, giám đốc."

Amy thực mau vào phòng. Thư ký dẫn Tạ Nhất cùng Thương Khâu vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Bên trong phòng nghỉ thực xa hoa. Một gian phòng nghỉ còn lớn căn hộ Tạ Nhất đang sống. Sô pha da thật, có cả máy pha cà phê, máy tính TV đầy đủ.

Thư ký mời bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát. Không tới năm phút đồng hồ, liền có hai bộ tây trang đưa đến cho Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Nghe nói là quần áo mặc đi dự tiệc buổi tối.

Tạ Nhất chưa từng đi dự tiệc từ thiện, nhiều nhất chỉ tham tiệc công ty. Đương nhiên cái loại tiệc đó không thể như tiệc tối này.

Thư ký mang quần áo đến, liền lui ra, còn đóng cửa lại.

Tạ Nhất nhìn nhìn quần áo. Hai bộ tây trang màu đen, hẳn là sang trọng hơn rất nhiều lần quần áo ngày thường Tạ Nhất đi làm.

Tạ Nhất nhìn chung quanh. Phòng nghỉ này tuy rằng rất lớn, nhưng không có chia gian, hai người chỉ có thể cùng nhau thay quần áo, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng. Bất quá Thương Khâu cũng không có ngại, thong thả ung dung cởi áo thun. Hắn mặc rất đơn giản, áo thun màu đen, phía dưới là quần jean. Thương Khâu đưa tay lên trên, áo thun nhanh chóng bị lấy ra, ném ở trên sô pha, ngay sau đó lại kéo quần xuống dưới.

"Ực......"

Tạ Nhất rất khó tưởng tượng nhìn "thân thể mình" nuốt nước miếng là bộ dáng gì. Mà lúc này đích xác Tạ Nhất đang làm như vậy.

Không biết vì cái gì, cảm thấy rõ ràng mình nhìn chính mình lại có loại cảm giác thực vi diệu. Thương Khâu hình như là một kho hormone, đừng nói phái nữ nhìn hắn mặt đỏ tim đập, cả phái nam cũng sẽ như vậy!

Tạ Nhất vội vàng xoay người, trong lòng đếm cừu, sau đó cũng tự mình thay quần áo.

Thương Khâu động tác thực nhanh nhẹn. Hắn mặc xong áo sơmi quần tây, còn chưa đeo cà vạt. Bên kia, Tạ Nhất vừa mới cởi xong quần áo, cảm giác có một ánh mắt "nóng bỏng" nhìn chằm chằm vào chính mình, quay đầu lại thì ra là Thương Khâu.

Thương Khâu dựa vào sô pha, động tác soái khí tiêu sái, đang cài nút cổ tay áo. Cổ áo sơmi mở rộng ra, cà vạt còn lỏng lẻo. Đôi mắt híp lại, ánh mắt có chút mơ hồ.

Tạ Nhất thiếu chút nữa lại bị điện giật vì "chính mình", vội vàng quay đầu chuyên tâm thay quần áo. Luống cuống tay chân khoác áo, sau đó thắt cà vạt.

Tạ Nhất nhìn gương sửa sang lại một chút.

Vẻ ngoài của Thương Khâu thật không thể chê. Nếu nói đẹp là 100%, Tạ Nhất phải cho hắn 150 %. Muốn cao có cao, muốn cơ bụng có cơ bụng, muốn đẹp trai có đẹp trai, chỗ kia cũng là ăn kích thích tố mà khá lớn. Vai rộng eo hẹp chân dài, đúng tiêu chuẩn người mẫu, mặc cái gì cũng đều đẹp, càng đừng nói là mặc tây trang. Quả thực chính là sát thủ tình trường!

Tạ Nhất nhìn nhìn, cảm giác thật là quá soái.

Tạ Nhất đang soi gương, liền nhìn thấy Thương Khâu từ phía sau lưng đi tới. Hắn đi đến đứng ở trước mặt Tạ Nhất, nâng tay tới giúp Tạ Nhất sửa sang lại cổ áo một chút.

Tay Thương Khâu như có như không đụng phải cổ Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm giác có chút ngứa ngáy, ho khan một tiếng. Liền nghe Thương Khâu nói:

"Được rồi."

Tạ Nhất cười cười. Hai người thật sự rất gần. Thương Khâu nhìn chăm chú, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy. Tạ Nhất cảm thấy không khí có nói không rõ, dù sao trong lòng có chút khẩn trương, tim đập có chút mau. Khi Tạ Nhất muốn nói cái gì đó để giảm bớt xấu hổ, Thương Khâu đột nhiên nói:

"Xem ra đã kết thúc cuộc họp."

Quả nhiên, thính giác Thương Khâu phi thường nhạy bén. Thực mau bên ngoài hành lang liền truyền đến tiếng giày cao gót lộc cộc, ngay sau đó là giọng Amy.

Tạ Nhất mở cửa phòng nghỉ vừa muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy tiểu thịt tươi ngày đó cùng Amy ăn cơm. Thì ra tiểu thịt tươi kia cũng là người công ty này, chính là "trợ lý Tôn" mà Amy đã nói.

Trợ lý Tôn đi tới. Phía sau Amy còn có trợ lý cùng một ít nhân viên cấp cao của công ty. Cô ta liếc mắt một cái liền thấy được trợ lý Tôn. Bước đi qua, trợ lý Tôn giơ tay ôn nhu mỉm cười, nói:

"Giám đốc..."

Hắn nói còn chưa xong, liền nghe được.

"Bốp!!!"

Amy thế nhưng một câu cũng không có, ném một bàn tay qua. Ở trước mắt bao nhiêu người, cô ta cho trợ lý Tôn một cái tát. Mọi người đều bị dọa choáng váng, không ai dám nói chuyện, một đám nín thở ngưng thần.

Trợ lý Tôn bị đánh một cái, trên mặt có chút không cam lòng, bất quá không có tức giận, nói:

"Giám đốc, là tôi không tốt."

Amy quát.

"Cũng biết mình là phế vật sao? Chỉ là cho đi hòa giải! Hiện tại hay rồi, náo loạn đến khách hàng cũng nghe nói. Công việc làm ăn của tôi như thế nào đây. Có phải muốn cút hay không!?"

Trợ lý Tôn bị mắng, vẫn cứ không có giận, tính tình đặc biệt tốt, vội vàng cầm ly cà phê trong tay đưa qua đi, nói:

"Giám đốc, đừng nóng giận, tôi sẽ nỗ lực kéo lại. Uống cà phê đi, đây là tôi cố ý xếp hàng mua, mất hơn bốn mươi phút đó, là loại giám đốc thích nhất."

Amy lạnh mặt, tiếp nhận cà phê từ tay trợ lý Tôn. Mọi người ở đây kinh hô khi Amy đem cà phê trực tiếp hắt ở trên mặt trợ lý Tôn.

"A......"

Trợ lý Tôn bị nóng kêu lên, mọi người bên cạnh cũng sợ hãi. Bất quá bọn họ tựa hồ đều biết tính tình giám đốc cho nên không ai dám lên tiếng.

Amy trừng mắt, cười lạnh nói:

"Cà phê tự mua thì tự uống đi! Hôm nay buổi tối tiệc từ thiện nếu lại có gì ngoài ý muốn, không phải đơn giản là cuốn gói về nhà đâu, biết tôi nói chính là cái gì chứ!"

Nói xong hừ lạnh một tiếng, Amy lại "lộc cộc" quay đầu đi. Thư ký cùng những nhân viên cấp cao của công ty cũng đi theo, không dám dừng lại.

Tạ Nhất nhìn thấy Amy nổi bão, mí mắt nhảy nhảy, nghĩ thầm.

Amy nóng tính như vậy sao? Tính tình còn rất hung dữ!

Trợ lý Tôn phủi phủi cà phê trên âu phục, trên mặt bị cũng ửng đỏ, phỏng chừng do cà phê nóng. Hắn đứng ở tại chỗ, trên mặt gân xanh nổi lên, nhưng cũng không dám cãi lại.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Làm tiểu thịt tươi mà thành như vậy cũng quá thất bại!

Tạ Nhất cùng Thương Khâu còn phải phụ trách an toàn cho Amy, nên cũng chạy nhanh theo sau. Khi đi ngang qua trợ lý Tôn, Tạ Nhất lấy ra một bao khăn giấy đưa cho hắn, nói:

"Nhanh lau đi, dùng đá lạnh chườm một chút."

Trợ lý Tôn hiển nhiên không nghĩ tới có người sẽ đưa cho mình khăn giấy, có chút kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, tiếp nhận khăn giấy, ngay sau đó cười nói:

"Cảm ơn."

Tạ Nhất lắc đầu nói:

"Không cần khách khí."

Nói xong Tạ Nhất chạy theo Thương Khâu đi phía trước. Bước chân Thương Khâu rất dài, Tạ Nhất đuổi theo, liền nghe Thương Khâu ngữ khí thực lạnh lùng nói:

"Đừng tùy tiện cùng người khác nói chuyện."

Tạ Nhất kỳ quái nói:

"Hả? Vì cái gì?"

Thương Khâu nghiêng đầu nhìn qua Tạ Nhất. Hắn mặc một thân tây trang, biểu tình lãnh đạm, mang theo một chút nghiêm túc. Hơi hơi híp mắt lại, cái loại cảm giác tràn đầy quyến rũ, hormone bùng nổ.

Liền nghe Thương Khâu khẩu khí nghiêm túc lại nghiêm trang nói:

"Bởi vì cậu quá thơm."

Tạ Nhất:

"......"

Tôi không nên hỏi!

Cả ngày Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều đi theo Amy. Bất quá thời điểm Amy bàn công việc không cho người ngoài xem. Cũng không có phát sinh cái gì kỳ quái, cũng có thể là bởi vì ban ngày dương khí quá đủ, cho nên cũng không có quỷ quái tìm tới. Chán đến chết một ngày thực mau liền đi qua, buổi tối Tạ Nhất cùng Thương Khâu còn đi theo Amy dự tiệc từ thiện.

Ước chừng 6 giờ chiều công ty tan tầm. Amy cùng một ít nhân viên cao cấp của công ty đi tham gia tiệc từ thiện buổi tối. Nghe nói người tổ chức tiệc từ thiện này lai lịch không nhỏ. Amy muốn nhân cơ hội lần này tìm kiếm hợp tác, bởi vậy liền chi không ít tiền quyên góp từ thiện.

Nói là tiệc từ thiện kỳ thật chính là phương thức tạo điều kiện giao lưu tạo mối quan hệ. Bởi vậy Amy muốn cùng chủ tiệc bắt chuyện, điều này rất quan trọng.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi cùng xe với vệ sĩ. Khách sạn nơi tổ chức tiệc phi thường xa hoa, lộng lẫy. Bữa tiệc này vô cùng hoành tráng, toàn bộ khách sạn đã được bao trọn. Lui tới đều là siêu xe, không ngừng có nam nữ từ siêu xe bước xuống, mọi người chào hỏi bắt chuyện nhau.

Amy tới khách sạn cần thay quần áo, còn muốn trang điểm, thay giày. Thư ký liền đi theo Amy. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đứng chờ Amy ở đại sảnh.

Tạ Nhất chưa từng tới nơi xa hoa như thế này. Trước kia có nghe nói qua tiệc đứng không tồi, nhưng giá quá đắt, lại chưa chắc an toàn thực phẩm bằng quán nhà mình, sạch sẽ vệ sinh hơn nữa đặc biệt lợi ích thực tế.

Dòng người ùn ùn đi vào. Các món ăn bày trên những chiếc đĩa tinh xảo, còn có đủ loại rượu. Toàn bộ sảnh rất rộng không nhìn hết được, quả thực giống cung điện trong phim điện ảnh.

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn chung quanh. Bởi vì là lần đầu tiên đến, cho nên không dám loạn chạm vào đồ vật. Tạ Nhất còn muốn hỏi Thương Khâu trước kia đã tới nơi xa hoa như thế này chưa. Kết quả vừa quay đầu đã không thấy Thương Khâu đâu. Cái này khiến Tạ Nhất lo lắng.

Tạ Nhất nhìn khắp nơi tìm kiếm Thương Khâu, bả vai lại bị người chụp một cái. Quay đầu nhìn thì ra là Thương Khâu, Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Anh đi đâu vậy?"

Thương Khâu không nói chuyện, bất quá trên tay bưng một cái mâm nhỏ đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất trừng mắt.

Người này thế nhưng đi lấy bánh ngọt!

Mâm này nhỏ hơn so với mâm bình thường ăn cơm quá nhiều. Có viền hoa văn tinh xảo màu vàng chung quanh. Chỉ nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Trong mâm có một khối bánh kem, mặt trên còn bày một cái macaron. Bên cạnh dùng dâu tây mứt trái cây xếp hình hoa, đẹp cực kỳ.

Thương Khâu đem bánh đưa cho Tạ Nhất, còn đưa một cái nĩa nhỏ, nói:

"Nếm thử đi, không tồi."

Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ.

Thương Khâu thế nhưng đi lấy đồ ăn, hơn nữa cũng không luống cuống. Không giống mình có loại cảm giác như nhân vật bà Lưu bước vào Giả phủ trong Hồng Lâu Mộng!

Tạ Nhất dùng nĩa cắt một góc bánh đưa vào trong miệng.

Tuyệt đối không phải bơ hộp. Hương vị thuần hậu thơm ngọt, lại không quá béo. Ăn vào miệng vị tươi ngon. Kem cũng mềm mịn. Bánh macaron màu sắc rực rỡ, da xốp giòn, bên trong thơm mùi quả.

Tạ Nhất nếm nếm, gật đầu nói:

"Khá ngon."

Tạ Nhất nói, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thương Khâu nhìn chằm chằm chính mình, sâu kín nói:

"Tôi thích ăn vị bánh macaron này."

Thương Khâu nói xong, liền như vậy tiếp tục nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc bị nhìn chằm chằm đến phía sau lưng có chút ngứa. Có khả năng bởi vì mới vừa ăn xong bánh ngọt nên cổ họng có chút khô khốc, Tạ Nhất nhanh ho khan một tiếng, nói:

"Vậy... khi trở về làm cho anh ăn?"

Tạ Nhất nói xong, Thương Khâu rốt cuộc thu hồi ánh mắt sâu kín, nhàn nhạt nói:

"Được."

Tạ Nhất:

"......"

Vì cái gì từ trong lời nói nhàn nhạt của Thương Khâu, Tạ Nhất lại cảm thấy...

Mong muốn mãnh liệt?

Có thể là vì khen thưởng Tạ Nhất hiểu ý người, Thương Khâu đi lấy một ly đồ uống tới. Là đồ uống có ga, không có độ cồn, ngọt vừa, cũng không gây say. Tạ Nhất cảm thấy đồ uống này cũng không tồi, vừa lúc giảm bớt khô cổ sau khi ăn xong đồ ngọt.

Hai người đứng trong chốc lát, người đi ngang qua đều quay đầu nhìn, đa phần là nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất biết bởi vì mình trong thể xác quá soái, ngày thường đã đẹp trai, lúc này mặc tây trang mang giày da càng phảng phất như hoàng tử từ truyện cổ tích đi ra, ai không muốn nhìn.

"Là các người sao?"

Có người thấy được Tạ Nhất cùng Thương Khâu, từ xa xa đã đi tới. Tạ Nhất theo âm thanh nhìn lại. Thì ra là khách quen của quán nhà mình, lại còn đưa trước không ít tiền cơm.

Giám đốc chi nhánh thứ sau của công ty bảo hiểm XX, Tất Bắc!

Tất Bắc một tay bưng cái cốc có chân đi tới. Hắn một thân tây trang màu xám bạc, nhìn vừa trang nhã vừa quý phái. Một tay chống gậy ba toong nạm kim cương. Ở dưới ánh đèn, viên kim cương kia rực rỡ lấp lánh, thiếu chút nữa làm mù mắt Tạ Nhất. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Hiện tại bán bảo hiểm kiếm tiền nhiều như vậy sao?!

Tất Bắc đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Không nghĩ tới có thể gặp các cậu ở đây. Tôi đang nghĩ ngày mai sẽ đến quán ăn một bữa ngon."

Tạ Nhất hồ nghi nhìn Tất Bắc. Tất Bắc cười nói:

"À đúng rồi, đã quên tự giới thiệu. Tôi là người chủ trì bữa tiệc từ thiện tối nay."

Tạ Nhất:

"......"

Quả nhiên bán bảo hiểm kiếm rất nhiều tiền, xem bữa tiệc đêm nay xa hoa liền biết!

Tất Bắc rất bận rộn, lại đây cùng bọn họ chào hỏi vài câu. Rất nhiều người muốn cùng Tất Bắc bắt chuyện, vì thế Tất Bắc liền đi trước HunhHn786.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu tiếp tục chờ Amy trở lại. Amy thay quần áo rất chậm, bất quá bên cạnh có thư ký. Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, dương khí vẫn thực đủ, bởi vậy Thương Khâu tựa hồ cũng không lo lắng.

Thương Khâu lại đi dạo khu đồ ngọt. Tạ Nhất ăn mấy khối bánh ngọt đã ngán, hoàn toàn ăn không vô nữa. Dạ dày Thương Khâu hình như đặc biệt lớn, lúc trước Tạ Nhất cũng đã lĩnh giáo rồi. Hắn có thể ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngọt mà không sao cả. Cuối cùng Tạ Nhất dứt khoát đứng ở một góc, chờ Thương Khâu đi lấy bánh ngọt.

Thương Khâu nói Tạ Nhất đừng đi loạn, liền cầm mâm nhỏ đi lấy thêm bánh ngọt. Tạ Nhất một mình đứng, thực nhanh có phục vụ bưng mâm lại đây, cười nói:

"Tiên sinh, ngài dùng rượu không?"

Tạ Nhất nhìn nhìn. Trên mâm của phục vụ có không ít rượu, Tạ Nhất đều không nhận biết. Bất quá trong đó có một cái ly chân dài, màu đồ uống rất giống loại Thương Khâu vừa rồi mang đến. Tạ Nhất liền cầm ly đồ uống kia lên, nói:

"Cảm ơn."

Phục vụ lễ phép mỉm cười, nói:

"Không có gì."

Tạ Nhất bưng ly có chân dài, uống một ngụm. Vị ngọt, bọt khí so với vừa rồi ít hơn, bất quá uống ngon.

Khi Thương Khâu trở về không nhìn thấy Tạ Nhất. Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, không biết Tạ Nhất chạy đi nơi đâu. Thương Khâu nhíu nhíu mày, gọi:

"Tạ Nhất?"

Chung quanh rất nhiều người, đều là từng nhóm nói chuyện, không thấy bóng dáng Tạ Nhất. Sắc mặt Thương Khâu tức khắc trầm xuống. Hắn vừa rồi dặn dò Tạ Nhất đứng ở tại chỗ. Tạ Nhất cũng không phải loại không nghe lời. Nhưng hiện tại Tạ Nhất lại không thấy, cái này làm cho Thương Khâu có chút đề phòng.

Lúc trước Tạ Nhất đã nuốt bùa định vị của Thương Khâu, chính là viên kẹo trái cây mùi như long não kia. Thương Khâu lạnh mặt, dò tìm bùa định vị.

Trong một góc có cánh cửa mở một nửa, phía trước là toilet cùng lối đi của nhân viên. Thương Khâu đẩy cửa đi vào, có phục vụ nhìn thấy hắn đi vào, mỉm cười nói:

"Tiên sinh, toilet phía trước quẹo phải."

Thương Khâu gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Khí tức bùa định vị càng ngày càng dày đặc, Thương Khâu vẫn luôn đi về phía trước, thực mau liền tới chỗ rẽ.

"Hù!"

Từ chỗ khuất đột nhiên nhảy ra một người. Thương Khâu theo bản năng phản ứng, bất quá lại đột nhiên dừng lại động tác. Người bất ngờ nhảy ra kia vẻ mặt cao hứng ngây ngô cười.

"Hắc hắc... Thương... Thương Khâu! Dọa anh sợ rồi! Hắc hắc......"

Thương Khâu:

"......"

Chính là Tạ Nhất...

Tạ Nhất trên mặt có chút đỏ, ngây ngô cười, thoạt nhìn đã uống say, bắt đầu mượn rượu làm càn.

Tạ Nhất đích xác uống say. Vì chỉ là nghĩ uống nước có ga, kết quả đồ uống kia không phải cùng loại Thương Khâu đã lấy trước đó. Tạ Nhất cảm thấy hương vị không tồi, uống vào cũng không lập tức choáng váng đầu, vì thế liền uống mấy ly. Sau ba ly, tức khắc cảm giác trời đất quay cuồng, hơn nữa đặc biệt khô nóng, muốn đi toilet, Tạ Nhất mơ mơ màng màng liền chạy đến toilet.

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất quá sắc mặt không vui nhìn chằm chằm Tạ Nhất trong chốc lát. Tạ Nhất hoàn toàn không có bị ánh mắt không lương thiện của Thương Khâu làm sợ hãi. Tạ Nhất say khướt ngây ngô cười nói:

"Dọa anh phải không? Dọa anh a..."

Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, không vui, sắc mặt cũng cứng nhắc, nói:

"Đừng có cười ngu như vậy."

Tạ Nhất uống say rồi. Nếu là ngày thường, Thương Khâu không cho cười ngây ngô, Tạ Nhất khẳng định liền khắc chế. Nhưng lúc này trong đầu phản ứng rất chậm, nghe Thương Khâu nói không cho cười, Tạ Nhất liền cười rộ lên, ngữ khí kéo dài, chậm rì rì nói:

"Ừ...... được! Hắc hắc......"

Thương Khâu:

"......"

Thương Khâu đỡ Tạ Nhất, nói:

"Lại đây, tôi mang cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Tạ Nhất thoạt nhìn rất nghe lời, thực tự giác để Thương Khâu đỡ, đem cả trọng lượng đều dựa vào Thương Khâu. Thân thể mềm như không có xương cốt. Tạ Nhất lại cười, nói:

"Thương Khâu?"

Thương Khâu đỡ người đi ra ngoài. Tạ Nhất gọi hắn một tiếng, Thương Khâu không đáp. Dù sao Tạ Nhất đang mượn rượu làm càn, Thương Khâu không muốn phản ứng lại. Kết quả Tạ Nhất lập tức nói:

"Thương Khâu! Thương Khâu? Thương Khâu?"

Tạ Nhất liền như máy phát không ngừng kêu tên Thương Khâu. Thương Khâu đành phải nói:

"Cái gì?"

Tạ Nhất cười tủm tỉm, lưỡi có chút lớn, vừa thấy liền biết rất say, nói:

"Thương Khâu, tôi... tôi thế nào? Thơm sao?"

Thương Khâu nhìn qua Tạ Nhất say khướt, nhàn nhạt nói:

"Thơm, con ma men."

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, lập tức lại cười, nói:

"Thật sao? Là cái mùi gì? Thịt kho tàu? Có phải thịt kho tàu... Không... không, là mùi cà ri! Ai, cà ri... cà ri cũng không tốt. Hắc hắc hắc, tôi đã biết... bánh macaron! Có phải mùi bánh macaron, đặc biệt ngọt!"

Thương Khâu bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất, tựa hồ bị chọc cười, khóe miệng nhếch lên một ít, nói:

"Ai lại đem mình so sánh với bánh macaron, còn là một người đàn ông?"

Tạ Nhất nghe, vẻ mặt mơ hồ gãi gãi cái ót, nói:

"Đó là mùi hương gì? Cua hấp? Thịt xào cà tím? Thịt xào chua ngọt! Gà Cung Bảo!? Thịt hầm... thịt luộc có phải hay không? Tôi đã biết, tôm hùm đất xào cay!"

Thương Khâu đỡ Tạ Nhất mượn rượu làm càn, thở dài, tựa hồ đã bất đắc dĩ tới cực điểm. Giọng rất trầm khàn khàn, phảng phất lầm bầm lầu bầu nói:

"Là mùi hương... làm người ta hưng phấn."

"Cái gì?"

Thương Khâu nói không lớn còn trầm thấp. Tạ Nhất uống say đầu óc luôn ong ong, lỗ tai cũng không nghe rõ, lại hỏi.

"Cái gì? Mùi hương gì? Mùi hương gì?! Tôi không nghe rõ......"

Thương Khâu thấy đối phương lại muốn mượn rượu làm càn, thuận miệng nói:

"Bánh rán cuốn hành lá."

"A!"

Tạ Nhất thống khổ nói:

"Không muốn! Không thích hành!"

Thương Khâu chỉ là thuận miệng nói. Kết quả Tạ Nhất kháng cự, nhất định không làm hành, rất không thành thật nói:

"Anh cũng để tôi ngửi xem anh có mùi hương gì hay không?!"

Tạ Nhất hiện tại trong thân xác Thương Khâu, có thể nói là thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, đè Thương Khâu như quả tạ. Một chút cũng không phối hợp, một hai phải ngửi, ở bên hõm cổ Thương Khâu cọ tới cọ lui, nói:

"Để tôi... để tôi ngửi xem anh thơm không!"

Tạ Nhất dùng sức thò qua tới, tóc quét ở cổ Thương Khâu. Sắc mặt Thương Khâu trầm xuống, bắt lấy tay Tạ Nhất.

Tạ Nhất tuy rằng trong thể xác Thương Khâu, bất quá sức lực không thể so với Thương Khâu, bị hắn túm kéo vào một phòng nghỉ.

"Vèo!"

Tạ Nhất chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tức khắc đã bị đè ở trên tường.

Trong phòng nghỉ không có bật đèn, im ắng, xuyên thấu qua khe cửa, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhân viên phục vụ đi lại. Tiếng bước chân phảng phất là nhịp trống đánh vào trái tim Tạ Nhất. Trong bóng tối Tạ Nhất không nhìn rõ, không thấy được hình dáng Thương Khâu.

Đầu Tạ Nhất phát trướng, mơ mơ hồ hồ, liền nghe được bên tai có âm thanh khàn khàn trầm thấp nói:

"Đừng chọc tôi."

"Cái gì?"

Tạ Nhất phản ứng có chút chậm, nỗ lực mở to hai mắt, muốn thấy rõ ràng Thương Khâu. Lại có một bàn tay ấm áp che đậy đôi mắt Tạ Nhất, tức khắc lâm vào một mảnh tối tăm. Cái gì cũng nhìn không thấy, hình dáng cũng hỗn độn không rõ.

Tiếng hít thở của Thương Khâu ở bên tai Tạ Nhất, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, hắn thấp giọng nói:

"Muốn nếm thử sao?"

Giọng Tạ Nhất khàn khàn.

"Cái... cái gì..."

Thương Khâu cười nhẹ, giọng có chút vang vang.

"Hương vị của tôi."

Tạ Nhất tức khắc nghẹn, tuy rằng say, nhưng bất giác lại khẩn trương. Hơi thở Thương Khâu ấm áp quét ở chóp mũi Tạ Nhất, càng lúc càng nóng. Hô hấp hai người chậm rãi giằng co ở bên nhau.

Qua một giây. Không, Tạ Nhất cảm thấy có lẽ không cần một giây, hơi thở hai người khẳng định liền quyện cùng nhau. Thậm chí Tạ Nhất cảm giác được nhiệt độ cơ thể Thương Khâu.

"Ting tang ting tang!!!"

Bỗng nhiên trong phòng nghỉ vang lên tiếng chuông di động chói tai. Bàn tay Thương Khâu che lại đôi mắt Tạ Nhất đột nhiên rơi xuống, động tác mau lẹ, nhanh chóng cùng Tạ Nhất kéo rộng khoảng cách, đồng thời ấn công tắc mở đèn trên tường.

Bốn phía sáng lên. Đôi mắt Tạ Nhất có chút chịu không nổi ánh sáng, hơi chút nheo lại.

Thương Khâu đã kéo ra khoảng cách, sắc mặt là nhất quán lãnh đạm trấn định, xoay người sang chỗ khác tiếp điện thoại.

"A lô."

Một giọng nói gấp gáp truyền ra. Đó là giọng thư ký.

"Tiên sinh, ngài thấy giám đốc chúng tôi không?"