Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 18: Rêu rao

Trong khi Tạ Nhất không biết nói sai cái gì rồi, đang xấu hổ, Triển Chiêu lập tức ôm quyền nói:

“Vậy Triển mỗ lập tức đi xin lệnh Bao đại nhân.”

Mọi người đều cảm thấy biện pháp của Thương Khâu cũng coi như là biện pháp trong biện pháp. Vì hiện tại quan phủ truy tìm thực ráo riết, bách tính cũng trông chừng trẻ nhỏ chặt chẽ. Người nọ muốn hạ thủ, khẳng định là khó càng thêm khó. Bọn họ tung ra một con mồi, rất có thể liền thành công.

Mọi người đều đi làm công việc của mình. Triển Chiêu đi tìm Bao đại nhân xin lệnh. Bốn người hộ vệ đi an bài nhân thủ cụ thể. Bạch Ngọc Đường rất nhàn. Hắn là người giang hồ, lại không phải người quan phủ. Bất quá hôm nay hắn cũng không nhàn rỗi, bởi vì Triển Chiêu đã đáp ứng, nếu Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài hỏi thăm về môn phái kia, trở về liền cùng hắn “chơi”. Bạch Ngọc Đường chính là người mê võ, vừa nghe, lập tức liền nhiệt tình mười phần ra cửa. Trước khi đi còn nói.

“Trên giang hồ không có gì là Bạch gia hỏi thăm không ra. Nếu được như vậy thêm hai lần nha!”

Tạ Nhất:

“……”

Tất cả mọi người đều rời đi. Mà Tạ Nhất phát hiện, nhàn nhất chỉ có mình. Bởi vì “mình” lúc trước bị thương, mọi người không cho làm việc gì, để nghỉ ngơi, vừa lúc chăm sóc “đứa bé”.

Đứa bé tất nhiên chính là Thương Khâu mini.

Thương Khâu còn ngồi ở trong lòng Tạ Nhất ăn điểm tâm. Hắn không chỉ là nói giọng non nớt, ăn cũng vụng về, làm quan bào màu đỏ của Tạ Nhất lốm đốm bột bánh. Nhưng khuôn mặt nhỏ của Thương Khâu thật quá đáng yêu, làm Tạ Nhất căn bản không biết giận.

Tạ Nhất nhìn hai má phình phình, cái miệng nhỏ chu chu của Thương Khâu khi ăn điểm tâm, còn uống một ngụm trà đỡ khát. Môi căng mọng, siêu cấp đáng yêu. Tạ Nhất không khỏi nói:

“Hiện tại còn chưa có sắp xếp xong, anh vì sao không biến trở về như cũ?”

Thương Khâu giương mắt nhìn Tạ Nhất một cái, lộ vẻ mặt ông cụ non, nói:

“Bởi vì Súc Cốt Công rất phiền toái.”

Tạ Nhất cảm thấy chỉ là nghe đã cảm thấy thực phiền toái, khẳng định là rất khó làm. Vì thế cũng không nói Thương Khâu biến trở về nữa.

Thương Khâu còn ăn, Bao đại nhân phái Trương Long tới kêu Tạ Nhất đi. Tạ Nhất để Thương Khâu ở trong phòng, tự mình đi một chuyến.

Bao đại nhân đã nghe Triển Chiêu nói biện pháp, còn có chút do dự. Dù sao bọn họ phải bảo đảm an toàn cho con mồi, bởi vậy tìm Tạ Nhất lại thương nghị một phen. Mọi người thương nghị một trận, bỏ lỡ cơm trưa. Thời điểm bàn bạc xong đã là buổi chiều, sắc trời bắt đầu mờ nhạt.

Tạ Nhất đi về phòng, đẩy cửa, liền nhìn thấy có một bánh bao nằm trên giường mình. Tạ Nhất có chút chưa thích ứng Thương Khâu dáng vẻ này, hơi chút có chút không ổn. Thương Khâu thật ra thích ứng khá tốt. Cả người giống cái bánh bao thịt, nằm trên giường chơi game trên di động.

Trên bàn có một ít thức ăn, còn dùng dĩa úp lại, vừa thấy chính là cố ý chừa cho Tạ Nhất.

Thương Khâu chơi trò chơi, đưa lưng về phía Tạ Nhất, nhưng lỗ tai thực nhạy, tựa hồ biết Tạ Nhất đi vào, giọng non nớt cất lên.

“Trên bàn có cơm, bất quá có khả năng đã lạnh, cậu muốn ăn thì đi hâm nóng.”

Tạ Nhất mở ra, quả nhiên đã lạnh, bất quá cũng có thể chắp vá ăn, liền cười tủm tỉm ăn, cũng đem sự tình nói cùng Thương Khâu một lần. Bao đại nhân đã đồng ý cho bọn họ hành động, ngày mai có thể bắt đầu. Tạ Nhất cười nói:

“Phải nhanh giải quyết chuyện này, sau đó còn nghĩ làm như thế nào trở về nhà. Cũng không biết trâm cài của Trình phu nhân có phải thật sự là lông chim vàng kia hay không.”

Tạ Nhất ăn cơm, rồi thu dọn, liền cầm chén đũa dơ đi phòng bếp. Thời điểm trở về trong phòng thế đã thấy sương mù lượn lờ, dọa Tạ Nhất nhảy dựng. Liền nhìn thấy một cái thùng tắm, bên trong ngồi một bánh bao mũm mĩm.

Chỉ trong thời gian đi đưa chén đũa đến phòng bếp, vậy mà Thương Khâu đã lấy nước tắm rửa?!

Tạ Nhất đi vào, nhanh đóng cửa lại, miễn cho Thương Khâu lộ cảnh xuân ra ngoài. Tạ Nhất không khỏi tò mò thăm dò nhìn nhìn.

Thật sự là tắm rửa!

Lúc trước Thương Khâu chính là dáng chuẩn người mẫu, thân cao, chân dài, tỷ lệ 1:9. Hiện giờ Thương Khâu trở nên siêu đáng yêu, tròn tròn trắng trắng, đúng tiêu chuẩn em bé siêu đáng yêu. Bị ngâm trong nước ấm, cả người hồng hồng, còn có hơi nước lượm lờ làm Tạ Nhất đặc biệt muốn chạy qua véo khuôn mặt thịt kia.

Chỉ là Tạ Nhất không dám…

Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh nhìn Thương Khâu tắm rửa. Bởi vì lòng hiếu kỳ, trộm liếc vào trong thùng tắm. Kết quả bị Thương Khâu bắt được. Ánh mắt “sắc bén” vừa vặn liếc sang, tức khắc da đầu Tạ Nhất tê dại. Giọng nói non nớt của Thương Khâu cất lên.

“Nhìn cái gì?”

Tạ Nhất xấu hổ ho khan nói:

“Không…… Không có gì.”

“Cậu muốn cùng nhau tắm?”

Tạ Nhất nhanh xua tay, nói:

“Không... không... không... không cần... anh tắm đi!”

Tạ Nhất chỉ là nhớ lại lúc trước khi cùng Thương Khâu tắm rửa, phát hiện nơi đó của Thương Khâu không bình thường, giống như đã ăn kích thích tố. Nên bây giờ đột nhiên rất tò mò.

Súc Cốt Công có thể thu nhỏ nơi đó hay không? Nếu không thu nhỏ chẳng phải là quái vật sao? Nếu thu nhỏ được có phải đặc biệt đau hay không?

Tạ Nhất cảm thấy mình càng nghĩ càng không thể tự kềm chế, dây thần kinh không chịu nổi. Từng đợt ớn lạnh phía sau lưng. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy đặc biệt đau. Hạ thể phát tê tái.

Thương Khâu có thói ở sạch, tắm rửa thực cẩn thận. Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh sắp ngủ rồi.

Sắc trời chậm rãi tối.

Thương Khâu tắm rồi, vừa lúc Bạch Ngọc Đường đi bên ngoài hỏi thăm sự tình đã trở lại. Hắn còn mang cho Thương Khâu một bộ “y phục” trẻ con, miễn cho Thương Khâu lôi thôi lếch thếch.

Mọi người nghe nói Bạch Ngọc Đường hỏi thăm đã trở lại, đều tụ tập ở phòng Tạ Nhất, chờ nghe sự tình. Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm rót trà, nói:

“Bạch gia ra ngựa, còn có không thành công sao. Ta nghe được một ít thông tin.”

Nghe nói vài chục năm trước môn phái kia hung hăng ngang ngược, một thời kỳ cường thịnh. Mới đầu những người này chỉ là kẻ lừa đảo trên giang hồ.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Kẻ lừa đảo trên giang hồ?”

Bạch Ngọc Đường khẳng định.

“Không sai, cùng loại với lang băm. Bọn họ xưng có thể sử dụng gỗ đào trị bách bệnh.”

Sau này có rất nhiều tín đồ, đội ngũ liền tăng lên biến thành môn phái, ở trên giang hồ cũng chiếm cứ một phương. Bởi vì bọn họ phát triển như dạng bán hàng đa cấp thời hiện đại, rất nhiều người tin môn phái này, đem gia sản ra duy trì giáo vụ. Tổ chức càng ngày càng lớn mạnh.

Bạch Ngọc Đường nói:

“Uống máu đồng tử là khen thưởng cấp cao nhất, chỉ giáo đồ có công lớn mới có đãi ngộ như vậy. Trong giáo cũng có bộ phận chuyên môn bắt đồng tử. Đó chính là giáo đồ cấp tương đối thấp. Bọn họ dùng một cây châm gỗ đào bôi thuốc độc. Kỳ thật loại thuốc này tương đương với gây tê liệt. Chuyên bắt mấy đứa bé đi một mình. Năm đó vùng Kim Hoa bị môn phái này hoành hành bừa bãi, mất mấy chục đứa bé mất tích. Người dân Kim Hoa đều trở nên hoảng sợ.”

Sau đó môn phái hung hăng ngang ngược, chọc giận bách tính. Mọi người bỏ ra tiền của mời người trên giang hồ bao vây trừ. Môn phái bởi vì quá mức càn rỡ rêu rao, cũng bị nhiều người tức giận, bị người giang hồ hiệp lực tiêu diệt.

Bạch Ngọc Đường nói:

“Từ năm đó môn phái thờ phụng gỗ đào không còn tái xuất hiện. Bất quá bao vây tiễu trừ cũng không diệt hết hoàn toàn, có rất nhiều giáo đồ đã chạy trốn.”

Thương Khâu híp mắt, cau mày. Nếu là ngày thường, tuyệt đối là biểu tình rất soái, mà lúc này lại manh manh.

Hắn mặc bộ y phục Bạch Ngọc Đường mang về nhìn rất đáng yêu, động tác nhíu mày lại càng làm người ta muốn nhéo khuôn mặt nhỏ.

Thương Khâu nói:

“Gỗ đào…… châm gỗ đào……”

Bạch Ngọc Đường xòe quạt cây phe phẩy, cười tủm tỉm nói:

“Còn nữa, Bạch gia còn nghe được chuyện khác. Tà giáo nào tự xưng là Đại Bồng Tiên Nhân, các ngươi có ai nghe nói qua danh hào tiên nhân này chưa?”

Tạ Nhất xoa xoa thái dương, nghĩ thầm.

Ta thật chưa nghe nói qua cái gì là Đại Bồng Tiên Nhân, chỉ nghe nói qua Đại Kim Bằng Vương. Bất quá đó là một trong 7 cuốn Lục Tiểu Phụng hệ liệt!

(Lục Tiểu Phụng là một nhân vật nổi tiếng trong những tiểu thuyết kiếm hiệp của tác giả Cổ Long. Biệt hiệu "Tứ mi mao", người có bốn hàng lông mày, bởi bộ ria mép mảnh như lông mày vậy. Nhân vật này là một người chuyên làm việc nghĩa, tuy có võ công lợi hại là "Linh Tê Nhất Chỉ", song Cổ Long không chú trọng lắm về việc miêu tả võ công của người này, mà tập trung khai thác khả năng phá án. "Lục Tiểu Phụng hệ liệt" là truyện võ hiệp mang tính trinh thám. Tật xấu của nhân vật này là mê rượu và phụ nữ. Lục Tiểu Phụng còn có những biệt hiệu khác do các "hảo bằng hữu" đặt cho như Lục Ba Trứng, Lục Tiểu Kê...)

Mọi người cũng chưa nói chuyện, tựa hồ đang tự hỏi có người như vậy hay không. Thương Khâu đột nhiên nói:

“Bồng Mông.”

Mọi người cũng chưa phản ứng lại đây là ai. Triệu Hổ nói:

“Gì? Bồng Mông là cái gì?”

Thương Khâu lại như suy tư gì, cũng không nói chuyện nữa, chỉ là ánh mắt lập loè.

Mọi người tập hợp một chút, xác định công tác ngày mai, luôn cường điệu vấn đề an toàn của Thương Khâu. Sau đó từng người đi về chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu câu cá.

Mọi người đều rời đi, Tạ Nhất liền đi lấy nước tới, chuẩn bị tắm rửa ngủ.

Thương Khâu còn đang nhập định, Tạ Nhất cũng không quấy rầy hắn.

Tạ Nhất lấy nước, cởi xiêm y, sau đó ngồi vào thùng nước ấm. Cảm giác thật sự quá thoải mái. Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, trên người mệt lợi hại, vừa lúc giải lao.

Khi Tạ Nhất đang cảm giác ngâm nước ấm thực thoải mái. Một ánh mắt “âm trầm” nhìn chằm chằm thùng gỗ, phảng phất muốn đụt thủng hai cái lỗ trên vách thùng. Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, phát hiện Thương Khâu vừa rồi còn như lão tăng nhập định, hiện giờ thế nhưng đã ngồi ở trên giường, trong tay cầm di động. Bất quá hắn không chơi di động, mà là nhìn chằm chằm Tạ Nhất.

Phía sau lưng Tạ Nhất tức khắc có chút ớn lạnh, lạnh nhanh chóng lan tràn đến đỉnh đầu. Tạ Nhất nhanh chóng hạ thân thể xuống, tất cả chìm trong nước, chỉ lộ ra cái đầu, cằm cũng ở trong nước.

Thương Khâu hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, liền nhìn chằm chằm Tạ Nhất, thản nhiên đánh giá. Phối hợp với khuôn mặt thịt thịt quả thực càng là thản nhiên vô cùng.

Tạ Nhất cũng không dám tắm quá kỹ, nhanh xoa xoa liền phủ lên quần áo.

Bởi vì Thương Khâu thu nhỏ, hai người ngủ chung đặc biệt rộng rãi. Tạ Nhất còn có thể xoay người, ngủ đến đặc biệt tốt, cũng không có ác mộng, một giấc ngủ đến hừng đông.

Tạ Nhất mơ màng mở mắt, phát hiện Thương Khâu thế nhưng còn chưa có tỉnh. Khuôn mặt nhỏ dựa vào ngực, Tạ Nhất thấy mình thật cao lớn đĩnh bạt, gọi là vĩ ngạn nha. Tạ Nhất thật sự không nhịn được, liền chậm rãi nâng tay lên đưa tới, giống ăn trộm vói qua, nhẹ nhàng nhéo một cái trên mặt Thương Khâu.

Mềm mịn đàn hồi, còn rất sướng tay. Quả thực chính là cục bột!

Tạ Nhất nhéo nghiện rồi, liền muốn ra tay lần thứ hai. Thương Khâu đột nhiên mở mắt. Ánh mắt kia sắc bén dọa Tạ Nhất bị sốc, nhanh thu hồi tay.

Mọi người đều dậy rất sớm, cùng nhau ăn cơm sáng, sau đó liền chuẩn bị hành động. Bước đầu tiên tất nhiên là “rêu rao khắp nơi”.

Hiện giờ nhân tâm hoảng sợ, trẻ nhỏ không một mình ra cửa. Đứa bé đáng yêu này lại đơn độc di chuyển, làm cho người khác cảm thấy nó bị lạc.

Thương Khâu yêu cầu một mình ra phố. Mấy người Tạ Nhất tránh ở chỗ tối phụ trách bảo vệ Thương Khâu, nhìn xem rốt cuộc có thể câu được cái gì.

Ăn cơm sáng xong, Thương Khâu liền chuẩn bị ra phố. Tạ Nhất giúp hắn sửa sang lại một chút y phục, thoạt nhìn thật sự siêu đáng yêu. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Mình nếu có một đứa con đáng yêu thế này thì tốt rồi. Bất quá đầu tiên phải có vợ, không thì ai sinh con? Nhưng có vợ vẫn chưa đủ, nhất định phải có gien trội giống như Thương Khâu. Nếu không sinh ra cũng không phải đáng yêu như thế này nha!

Tạ Nhất nghĩ nghĩ.

Muốn tìm người vợ có "nhan sắc" như Thương Khâu... khả năng đời này đều si tâm vọng tưởng…!

Bạch Ngọc Đường còn ném cho Thương Khâu một món đồ chơi, là con thỏ vải nhồi bông. Bạch Ngọc Đường cố ý đi mua đồ chơi này. Tạ Nhất còn tưởng rằng Thương Khâu sẽ không muốn, dù sao Thương Khâu ngày thường đều lãnh khốc. Nào biết Thương Khâu liền ôm lấy con thỏ vải, còn làm bộ mặt đặc biệt hưng phấn cao hứng. Hai tay thịt dùng sức ôm con thỏ, còn dùng mặt cọ cọ, nhảy nhót lên nói:

“Tiểu thỏ thỏ, tiểu thỏ thỏ!”

“……”

Trong nháy mắt thiếu chút nữa Tạ Nhất bị dọa choáng váng. Nếu không phải chính mình choáng váng, chỉ sợ cũng là Thương Khâu choáng váng.

Giọng nói Thương Khâu đột nhiên lại khôi phục lạnh lùng.

“Như vậy có được chưa?”

Mọi người đều là há hốc mồm. Tạ Nhất hận không thể trao giải ảnh đế cho Thương Khâu. Bạch Ngọc Đường vỗ bàn cười ha ha, cười thiếu chút nữa đứt hơi, liên tiếp dựng ngón cái cho Thương Khâu.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, tập thể đi ra cửa. Thương Khâu ôm thỏ nhảy nhảy tung tăng đi ra ngoài, sau đó ở chợ rêu rao khắp nơi.

“Ai nha, con nhà ai thật đáng yêu!”

“Hiện tại đang loạn về trẻ nhỏ mất tích, con nhà ai đáng yêu như vậy để chạy nơi nơi, cẩn thận xảy ra chuyện a!”

“Ai u, đáng yêu quá.”

Thương Khâu có kỹ thuật diễn như ảnh đế. Đừng nhìn ngày thường là mặt than, đôi khi còn hơi chút độc miệng, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc. Nhưng kỹ thuật diễn thật vô cùng kì diệu. Hắn ôm con thỏ vẫn luôn nhảy nhót, khiến mấy bác mấy cô mê mẫn.

Thương Khâu còn được tặng miễn phí một cây hồ lô ngào đường. Một tay ôm con thỏ, một tay giơ cây hồ lô ngào đường siêu to. Miệng nhỏ như vậy, há ra căn bản cắn không hết viên hồ lô ngào đường. Vì thế hắn liền đổi sang liếm lớp đường phén bóng loáng bên ngoài. Liếm lại liếm, làm cho miệng nhỏ đều là đường phèn.

Tạ Nhất tức khắc che lại mặt không dám nhìn.

Bạch Ngọc Đường cũng ở chỗ tối, nhỏ giọng nói:

“Hắc hắc, Thương huynh thân thể không tồi, nhảy nhót một ngày còn chưa có mệt, Bạch gia ta đã đói bụng.”

Tạ Nhất nhìn nhìn sắc trời, mặt trời sắp xuống núi. Thương Khâu thể lực đích xác không tồi, nhảy nhót, ăn hồ lô, còn bớt thời giờ cho mèo hoang ăn.

Triển Chiêu thở dài nói:

“Thoạt nhìn hôm nay không thu hoạch được gì, trong chốc lát thu quân.”

Tạ Nhất cũng gật gật đầu. Lúc này lại thấy Thương Khâu xoay đi theo hướng ngược lại. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Hắn làm gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường thu tươi cười, híp mắt nói:

“Đi.”

Thương Khâu ôm thỏ vải, nhảy nhót hướng đến chỗ hẻo lánh. Hoàng hôn buông xuống, trên đường phố người đã thưa thớt. Thương Khâu đi đến một cái ngõ nhỏ, hai bên có rất nhiều bao tải. Thương Khâu vẻ mặt tò mò đi qua xem. Ngửa đầu, nháy mắt ánh mắt sáng lên.

Thì ra sau những cái bao tải có người. Một người mặc y phục đen, che mặt…

Thương Khâu làm bộ tò mò. Mấy người Tạ Nhất ở chỗ ẩn nấp đều đã ngừng hô hấp, đôi tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Liền ở ngay lúc này, hắc y nhân đột nhiên vung tay lên. Một tay che lại miệng Thương Khâu, không cho hắn hô lên. Một tay khác, trên đầu ngón tay có giấu một cây châm gỗ, đột nhiên đâm ở cổ Thương Khâu.

“Bịch!”

Thỏ vải rơi trên mặt đất, lăn đến một bên. Hắc y nhân bắt lấy Thương Khâu đã hôn mê. Một chân đá thỏ vải, nhìn trái nhìn phải, rồi mang theo Thương Khâu nhanh chóng rời đi.

Tạ Nhất có chút thiếu kiên nhẫn. Triển Chiêu nhanh ngăn chặn bờ vai.

“Tạm thời đừng nóng nảy, Thương huynh không có việc gì.”

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói:

“Chúng ta đuổi theo đến hang ổ!”

Tạ Nhất nhanh nói:

“Đi!”

Hắc y nhân công phu không tồi, mang theo Thương Khâu chạy một đường. Cuối cùng khiêng Thương Khâu hôn mê nhảy qua tường vào bên trong một tòa nhà.

Tạ Nhất còn tưởng rằng hắc y nhân muốn ra khỏi thành, nào biết càng đi càng thấy quen thuộc. Chỗ này mọi người đã tới, hơn nữa không chỉ đã tới một lần. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Sao... sao là nơi này!?”