Quái Vật

Chương 5: Đố kị

“Lại đi lêu lổng?” Giọng nói quen thuộc của gã đàn ông vang lên, gã nói xong thì liếc sang đứa nhỏ ôm Phong Diệp Nhiên, giễu cợt: “Sao, mấy năm không gặp mà có con luôn rồi à?”

Người Phong Diệp Nhiên run run, anh chẳng hề nhìn gã đàn ông, mà chỉ nhìn chằm chặp người phụ nữ. Còn người phụ nữ khá lúng túng, cô kéo gã đàn ông, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh thôi, không kẻo muộn.”

“Quãng thời gian trước cha nằm viện mà không thấy cậu về… À ha, cũng phải, đâu phải cha cậu nữa đâu.”

“Tôi không nhận được thông báo.” Phong Diệp Nhiên nói.

“Ai ngu ngốc báo cho cậu được, không chịu nghĩ thử xem nếu cha nhìn thấy cậu, có khi ông ấy lại bị cậu làm tức chết. Ngày nào cũng trác táng vất vưởng, không tim không phổi bao nhiêu năm rồi…”

Người phụ nữ liếc qua Phong Diệp Nhiên, lại kéo gã đàn ông: “Đừng nói nữa mà, đi thôi đi thôi.”

Gã đàn ông tặc lưỡi, rời đi với cô.

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa, Phong Diệp Nhiên bất chợt quỳ phục xuống đất, mặt vặn vẹo, anh lại đau dạ dày rồi. Phong Hoa ôm siết anh, đút anh uống vài ngụm nước ấm, nửa tiếng sau, anh bình phục.

Anh nằm trên ghế ven đường, sắc mặt tái nhợt, trán thấm đầy những giọt mồ hôi li ti.

Phong Hoa hỏi anh: “Bọn họ là ai?”

“Anh của anh, Phong Bác Nhiên, và vợ của anh ta, Trần Huyên.”

“Bọn họ không biết anh mắc bệnh sao?”

Phong Diệp Nhiên mỉa mai: “Vấn đề nhỏ nhặt thế này sao bọn họ biết được?”

“…”

“Nhóc, đừng lộ ra vẻ mặt đấy. Anh còn có em mà. Chờ đến khi bọn họ chân chính biết giá trị của em, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ, sợ là muốn đào hố chui xuống ấy chứ… Haha, anh có thể đợi.” Phong Diệp Nhiên cười, dường như thật sự nhìn thấy viễn cảnh ngày đó, rồi anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp,  “Giờ vẫn còn sớm, đi lêu lổng không?”

“Lêu lổng?” Phong Hoa nhớ hồi nãy Phong Bác Nhiên cũng dùng từ này.

“Là đi gặp đám bạn không tốt đẹp mấy của anh đấy mà, bọn họ cũng mời anh rất nhiều lần rồi.”

※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]

Phong Diệp Nhiên quen chân dẫn Phong Hoa đến trước một quán bar có tên là “Paradise Lost”, anh nhíu mày nhìn Phong Hoa, nghĩ thầm người chưa thành niên có được vào không, rồi lắc đầu, quán bar này khá yên tĩnh trong sạch, nên vẫn dắt Phong Hoa vào thế giới của người trưởng thành.

Trong quán có một cái cái sân khấu nhỏ, một nữ ca sĩ đang vừa gảy guitar vừa hát, các du khách yên tĩnh ngồi trên ghế sofa uống cocktail. Trên quầy bar, người đàn ông nhìn thấy Phong Diệp Nhiên thì lập tức vui vẻ nói: “Lâu rồi không gặp, còn tưởng sẽ không được gặp lại chú mày nữa chứ!”

Phong Diệp Nhiên cụng tay với anh ta: “Đúng đó anh Hách, lâu rồi không gặp.”

“Đứa nhỏ này là?”

Phong Diệp Nhiên nhìn đứa nhỏ có phần căng thẳng nói: “Em trai em.”

Người đàn ông được gọi là anh Hách với tay muốn sờ đầu Phong Hoa thì bị nó né đi. Phong Hoa trốn sau lưng Phong Diệp Nhiên, nắm lấy góc áo anh.

Anh Hách cười cười hỏi: “Tên kia đâu?”

“Ai?”

“Cái người lúc trước suốt ngày lẽo đẽo sau mông chú đó!”

“À anh nói Tiêu Chi Giới ấy hả, anh ấy xuất ngoại mấy năm rồi mà!”

… [kuroneko3026.wp.com]

Chỉ chốc sau, anh Hách dẫn hai người vào một căn phòng rộng rãi, bên trong chất đầy các thiết bị chơi game, âm nhạc xập xình xập xình. Anh Hách với Phong Diệp Nhiên gọi điện thoại cho đám bạn cũ, sau 1 tiếng, rất nhiều người kéo đến, những chàng trai cô gái ăn mặc thời thượng hở hang, hình xăm trên tay trên cổ, còn có khoen mũi khuyên môi, rất rõ ràng, đây là những người Phong Hoa chưa từng tiếp xúc, nó rất căng thẳng, đi sát vào bên người Phong Diệp Nhiên, nhiều lần kéo anh muốn rời khỏi đây.

Nhưng Phong Diệp Nhiên đang chán chường nên không muốn đi, anh ngồi hàn huyên với đám bạn.

Ban đầu những người đó rất hứng thú với Phong Hoa, nhưng không lâu sau, thì họ chuyển sang tám chuyện một số đề tài Phong Hoa nghe không hiểu.

Phong Hoa ngồi bên cạnh uống nước chanh, nhìn Phong Diệp Nhiên nhiệt tình chuyện trò với những người khác, nó thật không tin nổi, thậm chí còn thấy như chịu phải đả kích dữ dội —— có người đút Phong Diệp Nhiên ăn khoai tây chiên, rồi nhìn anh cười; có cô gái mang giày cao gót đặt mông ngồi giữa Phong Hoa với Phong Diệp Nhiên, níu lấy tay Phong Diệp Nhiên, người sực nức mùi nước hoa; cũng có người đứng dậy, uốn éo vòng hông trong tiếng nhạc, thỉnh thoảng đến kéo tay Phong Diệp Nhiên rủ anh khiêu vũ cùng cô —— thì ra Phong Diệp Nhiên được hoan nghênh đến vậy, thì ra bên anh ấy có nhiều người đến vậy, bọn họ dám xấc xược chạm vào người anh ——

—— Rõ ràng, Phong Diệp Nhiên là của nó, là của Phong Hoa nó. Của một mình Phong Hoa!

Lần đầu tiên Phong Hoa bực bội, nó liên tục nói với Phong Diệp Nhiên: “Chúng ta về thôi!”

Nhưng Phong Diệp Nhiên còn đang hăng say, anh uống hớp rượu, lắc đầu bảo nó đi sang bên kia chơi game.

Phong Hoa không cho anh uống rượu, nhưng Phong Diệp Nhiên vẫn cứ uống, anh chẳng nghe thấy giọng Phong Hoa, thậm chí còn không thèm nhìn Phong Hoa!

Lần đầu tiên Phong Hoa khá thất vọng, pha với chút không tin nổi, nó dần dần im lặng, không đi chơi game, chỉ ngồi một bên nhìn Phong Diệp Nhiên, và những người vây quanh Phong Diệp Nhiên. Tiếng âm nhạc heavy metal dường như đang đập thình thịch trong ngực nó, lần đầu nó cảm thấy từng cơn co thắt khó chịu, cơ thể như sắp bùng phát. Phong Hoa luôn có loại ảo giác rằng nó từng quen thuộc cái cảm giác này, từ rất lâu trước đây.

Tiếp đó, nhóm bạn ăn chơi này bắt đầu chơi trò chơi.

Bọn họ liên tục làm ra những hành động Phong Hoa không hiểu nổi, nhưng Phong Hoa biết, đó là hành động thân mật. Bọn họ cười đùa ầm ĩ, nhanh chóng át cả tiếng nhạc trong quán. Bọn họ cùng hô lớn “Hôn đi” “Hôn đi” “Hôn đi”! Có hai cô gái ăn mặc hở hang đứng dậy, một người cầm ly rượu lên uống rồi bước đến chỗ cô gái còn lại, bất ngờ nâng má cô gái kia lên, cúi đầu xuống ——

Đôi mắt của Phong Hoa chợt bị những ngón tay thân thuộc che lại, lòng bàn tay âm ấm.

Lúc những ngón tay ấy buông ra, hai cô gái đã tách khỏi nhau, môi đỏ lem son.

Phong Diệp Nhiên rút tay phải đang che mắt Phong Hoa, anh cầm ly rượu lên: “Con nít không được nhìn.”

“Em không phải con nít.”

“Em phải.”

Cô gái ngồi cạnh Phong Diệp Nhiên áp đến gần anh, đôi môi đỏ tươi xinh xắn thì thầm với anh: “Đứa nhóc anh dắt theo thật sự là em anh à?”

“Sao?”

“Em thấy ánh mắt nó sai sai thế nào ấy. Mặc dù trông rất đáng yêu.”

“Sai sai chỗ nào?”

“Cảm giác… đáng sợ.” Nói xong, cô gái quay đầu liếc nhìn Phong Hoa.

Ánh sáng sặc sỡ của quán bar xoay vòng chiếu xuống, nhưng khi người phụ nữ chạm phải ánh mắt của Phong Hoa thì cô như bị lọt vào kẽ băng nứt ——

Phong Hoa đang đứng bên cạnh cô, nhìn cô chăm chăm, gò má trắng bệch, mặt không cảm xúc. Con ngươi xanh thẳm đẹp đẽ thường ngày như bị nhiễm ánh đỏ đẫm máu dưới ngọn đèn, chúng được hàng lông mi nhỏ dài phủ ở trên. Rõ ràng nó còn nhỏ như thế mà chẳng hiểu sao, cô lại thấy nó hoàn toàn trong tư thế từ trên cao nhìn xuống, mà không có cảm xúc, cứ như nó đang nhìn súc sinh, hay là súc sinh đã chết rồi vậy.

Cô gái bất giác sợ nổi da gà, trong cái chớp mắt nào đó, ngay cả cảm giác nghẹt thợt cũng biến mất. Vài giây sau, cô lại nhìn Phong Hoa, thì phát hiện ánh mắt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đáng yêu hồn nhiên của trẻ nhỏ khiến người yêu mến. Nó ngáp, dùng đôi mắt long lanh nước quay sang nói với Phong Diệp Nhiên: “Anh, mình về nhanh đi, em buồn ngủ rồi.”

Lẽ nào những gì xảy ra nãy giờ chỉ là ảo giác?

Phong Diệp Nhiên đứng lên thật, chào tạm biệt mọi người, kéo nhóc con rời khỏi quán bar.

Hai người đi tàu không trung về phòng nghiên cứu, vì đã khá trễ rồi nên không còn mấy người. Một lớn một nhỏ ngồi trên chỗ ngồi, sau lưng là đèn đóm vô tận, rực rỡ, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng trăng lưỡi liềm sáng trong.

Phong Diệp Nhiên cười hài lòng: “Lần đâu nghe em gọi anh là anh đó nha.”

Phong Hoa thoải mái gối lên đùi Phong Diệp Nhiên, như không nghe thấy lời anh nói, nó lên tiếng: “Thì ra Diệp nhi quen biết nhiều người đến vậy.”

Phong Diệp Nhiên không còn sức sửa xưng hô cho nó nữa: “Ừm, nhưng từ lúc anh đến phòng nghiên cứu thì không còn liên lạc với bọn họ nữa. Ngày hôm nay họ gặp anh còn nhiệt tình như thế, anh rất xúc động.”

“Nhưng mà, Diệp nhi là của một mình em phải không?”

Phong Diệp Nhiên ngẩn người: “Sao hôm nay em cứ làm nũng vậy?”

“Anh là của một mình em phải không?”

“Nhóc con này buồn nôn ghê hà!” Phong Diệp Nhiên vừa vỗ nhẹ sau lưng Phong Hoa, vừa dỗ, “Ừ, đúng vậy, mặc dù anh Phong Diệp Nhiên của em cực kỳ được hoan nghênh, nhưng là của một mình nhóc ngốc Phong Hoa thôi, nên sau này nhóc ngốc phải phụng dưỡng chăm sóc anh đó.”

Phong Hoa nghe anh nói, nó rất rất thỏa mãn, hôn lên ngón tay Phong Diệp Nhiên đặt trên đầu nó, đó là nơi nó thích nhất, da mềm mịn, ngón tay âm ấm, an lòng tiến vào mộng đẹp.

※ ※ ※

Sau chuyến đi hôm đó, lúc quay về Phong Diệp Nhiên lại đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, kết quả không lạc quan gì hơn. Quả nhiên, mặc dù Phong Hoa có thể ức chế tốc độ khối u phát triển, nhưng không thể tiêu diệt khối u. Bệnh của anh còn đang không ngừng lan ra khắp cơ thể, di căn. Tuổi thọ của anh vốn là một ẩn số.

Phong Diệp Nhiên bước trên đường, tâm trạng u uất. Nói không chừng ngày nào đó anh sẽ buông tay trần thế, anh thật có thể đợi đến ngày Phong Hoa thành niên, chính thức lộ ra ánh sáng với quần chúng ư? Tại sao không sớm lộ ra nhỉ? À, vì thiếu đi chứng cứ xác thực ——  số liệu! Những thí nghiệm nhỏ kia vốn không đủ, anh cần số liệu nghiên cứu đi sâu vào não bộ hơn nữa! Giống với lời đề nghị trước đây của viện trưởng, trực tiếp mở hộp sọ, thu hoạch được thông tin cặn kẽ nhất, chân thực nhất về đại não của Phong Hoa, mỗi một vị trí phân công của đại não, chức năng đặc dị vùng sản sinh, vân vân, có khi còn có thể nghiên cứu ra được nhiều thứ hơn. Thí nghiệm ấy có thể cung cấp số liệu chân thực, rõ ràng cho mọi người, đến thời điểm công bố trên sân khấu, không một ai dám hoài nghi tính thành công của thí nghiệm, không một ai dám hoài nghi tiềm năng to lớn của Phong Hoa!

(*) Mở hộp sọ (hay mở nắp sọ/cắt sọ): Là cắt một phần của hộp sọ ra để lộ não và màng não, tên khoa học là Craniotomy.

Nhưng mổ hộp sọ là một cuộc phẫu thuật quy mô lớn! Lỡ gây ra thương tích tai nạn nào cho Phong Hoa thì sao? Lỡ có tác dụng phụ thì sao? Phong Hoa… nó đồng ý không? Chắc chắn sẽ rất đau đớn thống khổ, đau đớn hơn bất kỳ cuộc thí nghiệm nhỏ nào trước đây?

Phong Diệp Nhiên bối rối. Dã tâm và lương tâm của anh không ngừng cấu xé nhau, anh rất phiền muộn, mỗi ngày đều muốn hỏi Phong Hoa thử xem sao, nhưng anh không mở miệng được.

Cuối cùng người mở lời lại là Phong Hoa, có thể nhận thấy, viện trưởng đã trao đổi chuyện này với nó.

Viện trưởng vừa rời đi, thì nó thấy Phong Diệp Nhiên đi vào. Gần như không chút do dự, Phong Hoa nói với Phong Diệp Nhiên bằng giọng nói êm dịu thường dùng: “Diệp nhi, anh có thể lợi dụng em. Vì, em cũng là của anh.”

Phong Diệp Nhiên nghe nó nói, anh vừa kích động mà cũng cảm động, ngồi xổm xuống ôm siết Phong Hoa, luôn miệng nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn Phong Hoa, cảm ơn em!”

Phong Diệp Nhiên buông nó ra, Phong Hoa nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Sao anh khóc?”

“Anh không biết làm thế này là đúng hay sai, đối với em mà nói vẫn quá tàn nhẫn… Anh sợ, anh không dừng được… Em vẫn còn nhỏ như vậy…”

“Không sao.” Phong Hoa cười, “Diệp nhi, em mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng, nên cứ thỏa thích lợi dụng em, không sao đâu.”