Trong cỗ kiệu tinh xảo màu xanh hạt cải ấm áp, Hàn Anh miễn cưỡng ngồi
dựa vào đệm gấm, trên người bọc áo lông cáo trắng, trong ngực ôm lò sưởi cầm tay bằng vàng chạm rỗng, chân đặt trên bếp hong chân chạm trổ màu
đỏ, vẫn còn ngẩn ngơ.
Tẩy Xuân phải bồi nàng tiến cung, lúc này đang ngồi trong kiệu cùng với nàng.
Hàn Anh ngẩn ngơ một hồi, thấy Phó Tạ còn chưa phái người đến thúc, liền mở miệng hỏi Tẩy Xuân: “Bao lì xì đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tẩy Xuân cười nói: “Nô tài theo như phân phó của cô nương đã chuẩn bị
xong, lớn thì có bao lì xì một trăm lượng, nho nhỏ có bao lì xì năm
lượng bạc, đều là ngân phiếu Hợp Phúc Ký ở Biện Kinh, xin cô nương cứ
yên tâm!”
Hàn Anh lúc này mới yên lòng lại.
Phó An dắt ngựa của Phó Tạ chạy ra đón.
Phó Tạ vừa thắt dây lưng áo choàng lông cáo đen, vừa dặn dò Phó Tĩnh phụ trách ngoại viện và Phó Bình phụ trách nội viện: “Trông chừng cửa ra
vào cho tốt, người không có phận sự không cho đi vào!”
Phó Tĩnh Phó Bình cùng đáp “Vâng“.
Phó Tạ từ trong tay Phó An nhận dây cương, đang muốn đạp lên ngựa, chợt
nhớ tới Vĩnh Thọ trưởng công chúa đi theo đến Lỗ Châu, không khỏi trầm
ngâm một lát, nhìn Hứa Lập Dương: “Lập Dương, ngươi an bài thiếp thân
thân tín bảo hộ thiếu phu nhân!” Trong cung, biện pháp tốt nhất là để
Hứa Lập Dương sắp xếp thái giám bảo hộ Hàn Anh.
Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ, chờ hắn dặn dò thêm một tí nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện lên mây đen: “Chú ý Vĩnh Thọ trưởng công chúa.”
Hứa Lập Dương nghe vậy rùng mình, liền nói ngay: “Công tử, nô tài đi bảo hộ thiếu phu nhân!”
Phó Tạ đánh giá Hứa Lập Dương, khẽ vuốt càm: “Lập Dương, an toàn của thiếu phu nhân liền trông cậy vào ngươi rồi!”
Hứa Lập Dương chắp tay: “Xin công tử yên tâm!”
Lúc này trời đã tối hẳn, một đoàn người ngựa Phó Tạ đơn giản đi về hướng hành cung.
Bên trong sa mỏng mờ mờ ảo ảo trong noãn các Bảo Tượng Lâu lầu hai của
Hành cung,trong lư hương lượn lờ mùi hương kì lạ. Bên trong hương thơm
ấm áp làm cho người ta mơ màng, Thừa Dận Đế trong tay bưng chén vàng,
ngà ngà say mông lung nằm nghiêng trên giường gấm lớn màu vàng sáng,
trong ngực ôm một mỹ nữ Việt Quốc cực kỳ thanh nhã linh lung mặc sa mỏng xuyên thấu cả da thịt, sau lưng thì dựa vào một mỹ nữ Đông Di có chút
đầy đặn.
Phía đông một hàng nữ nhân ngồi trên giường dựa vào vách tường khảy đàn vui cười, điệu nhạc đồi trụy khiến người mê say.
Hứa Chiếu Thủy lặng lẽ đi vào bẩm báo nói: “Bệ hạ, tiểu Phó đại nhân đến rồi!”
”Tiểu Phó đã đến?” Thừa Dận Đế nghe vậy mặt mày hớn hở, “Nhanh tuyên hắn vào đi!”
Hắn cầm chén vàng lên lại uống một hớp.
Phó Tạ mặc quần áo võ quan nhị phẩm đi đến, đoan đoan chánh chánh nhìn Thừa Dận Đế hành lễ: “Vi thần gặp qua bệ hạ!”
Thừa Dận Đế cố gắng mở to mắt, nhìn cậu em vợ thẳng tắp cao ngất giống như cây bạch dương: “Tiểu tạ, ngươi rút cuộc đã tới rồi!”
Sau khi Phó Tạ đứng dậy thì đứng yên tại chỗ, bởi vì mùi trong noãn các
quá mức hỗn tạp, không khỏi cau mày nhìn Thừa Dận Đế: “Bệ hạ, bên trong
nên thông gió để thở rồi!”
Thừa Dận Đế nhìn Phó Tạ vô cùng không hài hoà với cảnh tượng hoa lệ dâm
mỹ ở nơi này, mắt say lờ đờ mông lung nói: “Trẫm cảm thấy rất thoải mái
mà!”
Phó Tạ không quá dễ chịu giựt giựtcái mũi, ước gì có thể lập tức đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Thừa Dận Đế thích nhìn Phó Tạ khó chịu, nhìn Phó Tạ giống như thanh tùng bạch dương cả người không được tự nhiên đứng ở đó, trong lòng của hắn
liền vô cùng thoải mái, chậm rãi nói: “Tiểu tạ, trẫm muốn nói cho ngươi
một tin tức tốt!”
Thừa Dận Đế đem rượu còn lại trong chén vàng uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném chén vàng lên tấm thảm dày phủ trên mặt đất, vùi mặt vào trong
ngực sủng cơ cọ xát, ngẩng đầu nhìn nhìn Phó Tạ: “Hoàng Hậu có thai
rồi!”
Trên khuôn mặt tuấn tú có chút mờ mịt, tiếp theo đó là mơ hồ vui mừng,
cuối cùng chỉ còn lại kính cẩn: “Vi thần chúc mừng bệ hạ!”
Trong ánh mắt đục ngầu vàng vọt chìm đắm trong tửu sắc của Thừa Dận Đế
cũng ánh lên một chút ánh sáng: “ừ, trẫm phải có hậu duệ chứ!” Những năm gần đây, trong nội cung vô số tần phi đã từng có thai, nhưng thủy chung không hắn có năng lực sinh hạ hoàng tử hay công chúa, Thừa Dận Đế cũng
không ôm hy vọng, không nghĩ tới phó Hoàng Hậu sẽ có thai.
Hắn giơ chân trần lên, giật giật đầu ngón chân, ra hiệu mỹ cơ đứng hầu bên cạnh tới đây.
Mỹ cơ bên cạnh đã đi tới, mềm mại nằm trên giường gấm.
Thừa Dận Đế đặt chân trên lưng trần trắng như tuyết của mỹ cơ, vui thích mà quơ quơ, nói: “Tiểu tạ à, trẫm giao cấm quân cho ngươi, nhưng ngươi
phải bảo vệ an toàn của trẫm cho tốt nha!”
Phó Tạ nhìn không chớp mắt, trầm giọng nói: “Vi thần nhật định không phụ sự giao phó của bệ hạ!”
Thừa Dận Đế từ khi kế thừa đế vị cũng chưa từng đứng đắn qua, cũng rất tín nhiệm cậu em vợ đứng đắn thủ thân như ngọc này.
Nói xong chính sự rồi, hắn nhớ tới Phó Tạ vừa kết hôn, liền có lòng nói
vài câu đùa giỡn với hắn, nhận chén vàng cung nga đưa tới lại uống một
hớp, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tạ, phu nhânmới cưới của ngươi đâu? Có hài
lòng hay không?”
Phó Tạ nghiêm túc nói: “Bệ hạ, vi thần không hy vọng đàm luận tiện nội.”
Thừa Dận Đế nhìn mặt mà nói chuyện, thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ
giống như giận dỗi, bờ môi nhếch lên, biết hắn thật sự không thích người khác nói về phu nhân của mình, liền cười nói sang chuyện khác: “Tiểu
Tạ, ngươi trước không cần đi, chờ một lát có người muốn gặp ngươi!” Hắn
tuy rằng thích trêu chọc cậu em vợ giữ mình trong sạch này, lại biết rõ
Phó Tạ có một ranh giới cuối cùng, trước kia ranh giới cuối cùng này là
vấn đề trinh tiết của Phó Tạ, hiện nay ranh giới cuối cùng này là tiểu
kiều thê của Phó Tạ, mà hắn cho dù là hoàng đế Đại Chu, cũng không có
thể đụng đến ranh giới cuối cùng này của cậu em vợ.
Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch: “Vi thần tuân chỉ.” Hắn có thể đoán được là ai muốn gặp hắn.
Vì an toàn của Hàn Anh, hắn cũng dự định nói rõ với đối phương.
Cửa nội cung sơn sơn đỏ vừa mở rộng ra, đèn lồng vàng treo hai bên chữ “Ngự”, chiếu lên ngõ hẻm dài tối tăm phía trước.
Hàn Anh ngồi ngay ngắn ở trong noãn kiệu, trong lòng mơ hồ nghi hoặc:
dựa theo cung quy Đại Chu, mệnh phụ bên ngoài tiến vào nội cung cần đi
bộ, vì sao noãn kiệu của nàng còn chưa ngừng lại?
Đang lúc Hàn Anh nghi hoặc, noãn kiệu rốt cuộc cũng vững vàng ngừng lại, rất nhanh liền có một bàn tay thon dài gầy gò tiến đến vung màn kiệu
lên.
Sóng mắt Hàn Anh lưu chuyển liếc mắt ra hiệu cho Tẩy Xuân một cái, ra
hiệu cho nàng chuẩn bị bao lì xì thượng đẳng, sau đó quay đầu nhìn sang, lại nhất thời có chút sững sờ.
Người phía trước cẩm bào đỏ thẫm, dung mạo thanh tú, đúng là Hứa Lập Dương!
Đôi mắt dài nhỏ của Hứa Lập Dương chăm chú nhìn Hàn Anh, thấy nàng tuổi
còn nhỏ tiểu đã ăn mặc như thiếu phụ, như hoa thược dược trước gió, non
nớt lại mang theo sự tươi đẹp thanh trong, trong lòng không khỏi cứng
lại, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phó phu nhân, mời!” Dựa theo ‘nghi kinh’ của
Đại Chu quy định, thê tử của quan viên nhị phẩm là mệnh phụ nhị phẩm,
phong tước phu nhân, thế nhưng vì có Thôi thị chính thê của Phó Viễn
Trình, cho nên Hứa Lập Dương dựa theo lệ cũ xưng Hàn Anh là “Tiểu Phó
phu nhân“.
Hàn Anh liếc thấy vị Hứa Lập Dương này là ân nhân cứu mạng, trong lòng
vui mừng dị thường, mắt to sáng lóng lánh nhìn Hứa Lập Dương, bờ môi đỏ
tươi khẽ sưng tuy rằng nhếch lên, thế nhưng hai má má lúm đồng tiền nho
nhỏ như ẩn như hiện, cho thấy nàng là cực kỳ vui vẻ.
Hứa Lập Dương thấy nàng vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, ngước mắt nhìn
Hàn Anh, giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều: “Tiểu Phó phu nhân, nô tài đỡ người xuống kiệu!”
Hàn Anh trầm thấp “ừ” một tiếng, đưa tay vịn vào tay Hứa Lập Dương xuống kiệu.
Tay Hứa Lập Dương có hơi lạnh, nàng lặng lẽ nhìn sang, phát hiện Hứa Lập Dương ăn mặc có chút đơn bạc, liền nhớ kỹ ở trong lòng.
Tẩy Xuân vốn đã lấy ra bao tiền thưởng, kết quả thấy Hứa Lập Dương, liền có chút không biết làm sao, là đưabao tiền thưởng đây?
Hàn Anh thấy Tẩy Xuân sững sờ, tự nhiên cười nói, thấp giọng nói: “Lập Dương là người một nhà, không cần!”
Hứa Lập Dương nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, không khỏi mím môi nở
nụ cười, Một bên dẫn Hàn Anh dọc theo đường mòn rải đá cuội đi lên phía
trước, một bên thấp giọng nói: “Đi vào cửa thuỳ hoa phía trước, liền đi
vào tẩm cung của hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương làm người
hiền hoà, rất gần gũi thân thiết với công tử, người không cần phải khẩn
trương.”
Hàn Anh mắt to lưu chuyển, khẽ vuốt càm.
Hứa Lập Dương dẫn Hàn Anh đến trước cửa thuỳ hoa, bọn thái giám giữ ở
ngoài cửa nhao nhao xoay người chắp tay hành lễ, nụ cười nịnh nọt:“Chúng ta gặp qua tiểu Hứa tổng quản!” Ở trong cung, hai vị quyền thế
Hứa Chiếu Thủy và Hứa Lập Dương, Hứa Chiếu Thủy tuổi lớn hơn mấy tuổi,
được xưng là đại Hứa tổng quản; Hứa Lập Dương tuổi nhỏ hơn một chút,
được xưng là tiểu Hứa tổng quản.
Hứa Lập Dương thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn không chớp mắt dẫn Hàn Anh đi vào cửa thuỳ hoa.
Bên trong có một nữ quan mặc thải y đội mũ ngọc mang theo hai cung nữ
mỉm cười ra đón: “Tiểu Hứa tổng quản, tiểu Phó phu nhân đã tới rồi sao?”
Hứa Lập Dương chậm rãi thả tay xuống, né qua một bên: “Tiểu Phó phu nhân, mời!”
Vị nữ quan kia cười mỉm đánh giá Hàn Anh, tiến lên hành lễ. Thấy Hàn Anh xinh đẹp như vậy, nàng ta dường như có chút giật mình, chớp chớp mi:“Phu nhân, hoàng hậu nương nương ở bên trong đang chờ người!” Dẫn Hàn
Anh đi vào.
Hứa Lập Dương vẫy tay gọi tiểu thái giám dẫn theo Tẩy Xuân đi nghỉ ngơi, mình cũng đi theo Hàn Anh đi vào.
Trong điện Liệu Hoa có rất nhiều màn che, tầng tầng lớp lớp màn sa xanh
nhạt, vào lúc trùng trùng điệp điệp màn che lượn lờ toả ra mùi đu đủ
nhàn nhạt thơm ngát.
Hàn Anh hít sâu một hơi, cố gắng duy trì phong độ, lã lướt xuyên qua
trùng trùng điệp điệp màn che đi vào, cuối cùng đã tới bên trong điện
Liệu Hoa.
Bên trong điện màn sa xanh nhạt cao cao treo lên, một mỹ nhân mặc áo màu xanh ngọc bích váy trắng kiểu tóc vân hoàn vụ mắt hạnh má đào ngồi ngay ngắn ở trên giường gấm, cười dịu dàng nhìn Hàn Anh.
Sở Nhã tiến lên bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, tiểu Phó phu nhân tới!”
Mỹ nhân áo xanh dịu dàng cười cười, vẫy tay gọi Hàn Anh đi qua: “Là đệ muội sao? Tới đây ngồi kế ta này!”
Mới đầu Nàng còn nghĩ Phó hoàng hậu và Phó Tạ lớn lên một chút cũng
không giống, hiện tại nhìn lại, phát hiện môi của Phó hoàng hậu và Phó
Tạ rất giống nhau, đều là bờ môi góc cạnh rõ ràng cực kỳ đẹp mắt, hơn
nữa đều là dáng người cao gầy.
Phó Hoàng Hậu thấy Hàn Anh nhìn mình, liền nắm tay của nàng ấm giọng
nói: “Đệ đệ lớn lên giống phụ thân, ta lớn lên giống mẫu thân!”
Hàn Anh cười: “Tỷ tỷ xinh đẹp hơn, xinh đẹp hơn huynh ấy nhiều!”
Phó Hoàng Hậu không khỏi nở nụ cười: “lúc ta chưa tiến cung, phụ thân nói đệ đệ xinh hơn ta mà!”
Hàn Anh nghe vậy cũng nhớ tới cha chồng phong lưu Phó Viễn Trình, không khỏi mỉm cười.
Phó Hoàng Hậu thấy biểu cảm của nàng, đoán được suy nghĩ trong lòng
nàng, liền cười nói: “Phụ thân xác thực vẫn cho rằng bản thân mình anh
tuấn phi phàm!”
Phó Tạ dùng nửa canh giờ, rốt cuộc đã thuyết phục được Thừa Dận Đế trước tết nguyên tiêu bãi giá hồi kinh, có chút mệt mỏi rời khỏi Bảo Tượng
Lâu.
Hứa Lập Dương phái tiểu thái giám tới dẫn hắn đi về phía trước, vừa đi
vừa nói: “Tiểu Phó đại nhân, trưởng công chúa đang chờ người ở Tịnh Thủy Các phía trước!”