Tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng Hàn Anh vẫn cố đứng dậy dùng cơm tối.
Dùng xong cơm tối, Hàn Anh cầm một quyển sách trở về giường, tìm tư thế
thoải mái, tùy ý nằm nghiêng trên giường đọc sách. Thuốc của Phó Tạ lấy
về rất hữu hiệu, tuy rằng lúc bôi lên có hơi lạnh, thế nhưng từ từ liền
hết đau.
Phó Tạ biết chỗ đó của nàng bị sưng lên, sợ rằng cả người nàng cũng đau, liền không đi đâu, ngồi ở bên giường với nàng.
Đại nha hoàn Tẩy Xuân mặc dù thấy đôi tiểu phu thê này không nói với
nhau lời nào, nhưng đặc biệt vui vẻ bình yên, nên cũng không quấy nhiễu
thanh tĩnh của bọn họ, liền lánh đi ra ngoài.
Ngoài phòng gió bắc gào thét, trong phòng vừa ấm vừa thơm.
Hàn Anh buông sách hỏi Phó Tạ: “Ca ca, huynh tìm thuốc ở đâu vậy?”
Phó Tạ nhìn nàng: “là do vị quân y dưới trướng của ta chế ra đấy.”
Hàn Anh: “... Vậy hắn biết sản khoa không?”
Phó Tạ không khỏi bật cười, ôn nhu nói: “Ta đã sai Hứa Lập Dương tìm
danh y sản khoa ở kinh thành rồi, đợi hắn tìm ra, sẽ phái người đưa tới, nhạc mẫu chắc chắn không sao đâu!”
Hàn Anh “...” ôi, nói chuyện với người thông minh thực bớt việc mà, nàng vừa nói một cái, đối phương liền cái gì cũng biết!
Phó Tạ rút thanh chủy thủ của hắn ra, dùng khăn lụa chậm rãi lau sạch mũi đao.
Đối với kiếp sống liên tục chinh chiến của hắn thì một đêm yên ả bình yên cùng với tiểu thê tử của mình là cực kỳ hiếm có.
Phó Tạ thỉnh thoảng nhìn Hàn Anh, thấy nàng nằm nghiêng trên giường,
toàn thân được bao bọc bởi tơ lụa hiện ra đường cong lả lướt, trong lòng không khỏi có chút nóng lên...
Hàn Anh xem quyển truyện lịch sử được một lát liền cảm thấy nhàm chán,
giương mắt nhìn Phó Tạ, thấy tinh thần Phó Tạ đều dùng cho việc dùng
khăn lụa lau thanh chủy thủ kia của hắn, liền nũng nịu nói: “Ca ca,
không phải nói muốn mang muội đi thăm cha mẹ muội sao?”
Suy nghĩ một lát, Hàn Anh cẩn thận hồi đáp: “đi thăm cha mẹ một chuyến,
muội ngược lại có thể cầm cự được.” Nếu lại muốn làm chuyện này, ta
đây không phụng bồi nổi đâu!
Trong mắt phượng tinh xảo của Phó Tạ hiện lên ý cười.
Hắn cắm dao găm vào giày da hươu, đứng lên nói: “Đi thôi!”
Hàn Anh phủ thêm một kiện áo choàng lông chồn tuyết màu đỏ thẫm, còn Phó Tạ thì khoác áo choàng màu xanh ngọc bên trong là da cáo đen, hai người dắt tay nhau rời khỏi nhà chính.
Đến bên ngoài nhà chính, lúc này Hàn Anh mới phát hiện Phó Bình mang
theo hai gã sai vặt cùng một kiệu mềm đang đợi ở ngoài cửa, không khỏi
cười dịu dàng nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ mặt không biểu tình giúp nàng ngồi vào trong nhuyễn kiệu, hắn sao có thể để Hàn Anh đi trên đường tuyết vào ban đêm?
Hai vợ chồng vừa đến Đồng viện, Hàn Thầm và Lâm thị sớm nhận được tin tức ra đón.
Hàn Thầm và Lâm thị vô cùng yêu thương con gái, lặng lẽ dò xét Phó Tạ và Hàn Anh, thấy Phó Tạ thần thái toả sáng, nhưng sắc mặt Hàn Anh có chút
tái nhợt uể oải, trong lòng đều có chút ít lo lắng.
Hai vợ chồng vừa nhìn nhau, trong lòng liền hiểu, lại đều nhìn về Từ ma
ma, cố tình bảo Từ ma ma theo Hàn Anh đi Phó phủ, để bà cẩn thận chăm
sóc Hàn Anh.
Từ ma ma đang cùng một vị ma ma thân tín khác của Lâm thị An là An ma ma hầu hạ trong phòng, thấy Hàn Anh bà liền không dời mắt được, lặng lẽ
lau nước mắt vài lần, lại sợ phu nhân nhìn thấy, giả bộ như đang vui
mừng chỉ huy tiểu nha hoàn mang một cái bệ đồng màu đỏ đặt ở chính giữa
nhà chính, ở phía trên đốt một chậu than lớn, đốt nhưng không có khói
than, ở phía trên đặt một ấm đồng nấu nước, như vậy vừa có thể sưởi ấm,
vừa có hơi nước, còn có thể pha trà.
Phó Tạ nói chuyện với Hàn Thầm, Hàn Anh liền đỡ mẫu thân trở về phòng ngủ, ngồi trò chuyện.
Từ ma ma cũng đi vào, đứng ở một bên hầu hạ.
Hàn Anh thấy mí mắt Từ ma ma màu đỏ, liền biết bà không nỡ bỏ mình,
trong lòng liền tính toán một phen, làm nũng nói: “Mẫu thân, bảo Từ ma
ma nấu canh đậu đỏ cho con đi!” Nàng lần này trở về chính là muốn cùng
thương nghị mẫu thân, muốn mang theo Từ ma ma vào kinh.
Từ ma ma nghe vậy vội vàng đáp ứng, vội vàng chỉ huy nha hoàn đi chuẩn bị.
Lúc này Hàn Anh mới nói với mẫu thân suy nghĩ của mình.
Lâm thị lập tức đáp ứng. Bà vốn sợ Từ ma ma đi theo Hàn Anh, cậy già lên mặt ở Quốc Công Phủ không thích hợp, hiện tại Hàn Anh muốn Từ ma ma đi
theo, bà tất nhiên là đáp ứng.
Thấy mẫu thân đồng ý, Hàn Anh lòng tràn đầy vui mừng, quấn lấy mẫu thân y như kẹo đường, làm Lâm thị vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chút buồn bã,
liền vỗ vài cái lên người Hàn Anh.
Hàn Anh náo loạn một hồi, sợ mẫu thân mệt mỏi, liền ôm eo mẫu thân, nửa ngày không nói chuyện.
Lâm thị thở dài nói: “Chiều mai đã đi rồi sao? Sao đi gấp dữ vậy!”
Ngay lúc này Từ ma ma đi vào, chen miệng nói: “Hôm nay cô gia đã là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ nhị phẩm, là đại tướng của Đại Chu chúng ta rồi,
bệ hạ bên kia chắc là không thể rời xa ngài ấy!”
Hàn Anh nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Cháo đậu đỏ đã nấu xong, Từ ma ma đi thêm mật ong cho nàng.
Hàn Anh dựa sát vào trong ngực mẫu thân, chậm rãi nói: “Mẫu thân, con đã nói Phó Tạ ca ca sai người đi tìm danh y sản khoa ở kinh thành rồi, ít
ngày nữa sẽ đưa người đến Liêu Châu, người cứ thoải mái, thả lỏng tinh
thần, sinh cho con một đệ đệ, muội muội vừa trắng vừa tròn là được.”
Lâm thị vuốt ve nữ nhi, trong lòng tràn đầy không muốn, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Con tuổi còn nhỏ, phải... chú ý thân thể của mình, bất cứ việc gì cũng không thể quá mức...”
Hàn Anh đầu tiên là thuận miệng đáp ứng, sau một hồi mới phản ứng kịp, khuôn mặt liền lặng lẽ đỏ lên.
Trong đêm trở lại chính viện phủ tướng quân, Phó Tạ đi Hiết Mã Viện gặp
phụ thân hắn, Hàn Anh liền chỉ thị Tẩy Xuân và Hoán Hạ trải giường
chiếu, Nhuận Thu và Sấu Đông hầu hạ nàng tắm rửa.
Lúc Phó Tạ trở lại tuyết đã ngừng rơi, bốn phía bị tuyết bao trùm, xung
quanh yên tĩnh vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có chính viện nhà chính và trong phòng ngủ lộ ra một ngọn đèn, phá vỡ sự tĩnh lặng trong đêm,
làm hắn cảm thấy trong lòng từng trận ấm áp.
Phó Bình vừa thông báo một tiếng, Sấu Đông chịu trách nhiệm giữ cửa liền xốc rèm từ bên trong lên, Hàn Anh mỉm cười đón Phó Tạ đi vào.
Đêm nay Hàn Anh đặc biệt nhu thuận, hầu hạ Phó Tạ ngồi trên giường gấm,
còn tự mình dâng nước lê chưng đường phèn cho Phó Tạ, nàng muốn giảm bớt hỏa khí của Phó Tạ, miễn cho hắn luôn quấn quít lấy nàng.
Phó Tạ thật ra không thích uống nước ngọt, thế nhưng thấy Hàn Anh cười
tủm tỉm nhìn thấy hắn, không tự chủ được liền uống hết ly nước lê
chưng đường phèn.
Tẩy Xuân thấy thế, liền dùng tay ra hiệu cho đám người Sấu Đông đi theo nàng lặng lẽ lui xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Phó Tạ và nàng, Hàn Anh lúc này mới một tay
chống má nhìn Phó Tạ: “Ca ca, sáng sớm ngày mai mẫu thân của muội sẽ sai người tặng đồ tới đây, nhưng không biết khẩu vị của phụ thân như thế
nào. “ Dựa theo hôn tục Đại Chu, phu thê sau tân hôn ba ngày, nhà tân
nương sẽ đưa đồ ăn tới nhà tân lang, thí dụ như trứng ngỗng, dầu, mật,
trà, diện điểm[1], ngỗng, thịt dê và các loại hoa quả, do cô dâu con tự
mình làm đồ ăn hầu hạ cha mẹ chồng.
Hàn Anh ít khi tự mình xuống bếp, bởi vậy có chút lo sợ, sợ ngày mai bị
mất mặt trước mặt công công, đại ca, nhị ca và Nhị tẩu Liên Thị.
Phó Tạ suy nghĩ một chút, nói: “Phụ thân rảnh rỗi thích chính là uống rượu, còn những cái khác thì sao cũng được.”
Hắn giống như cười mà không phải cười nhìn Hàn Anh: “Dù sao người nếm đồ ăn muội làm là phụ thân, không phải người khác, muội chỉ cần làm sao
cho đẹp mắt khác với người ta là được rồi, cho dù là hương vị gì, chỉ
cần nói là muội làm, phụ thân tuyệt đối sẽ nói ngon.”
Hàn Anh suy nghĩ cẩn thận lại, đúng là như vậy, không khỏi nở nụ cười với Phó Tạ.
Thân thể của nàng vừa thơm vừa mềm lại vừa ấm, sờ vào thì mềm mại, trong lòng Phó Tạ không khỏi rung động, liền ôm nàng vào trong ngực, tùy ý
xoa nắn một phen.
Hàn Anh rất mẫn cảm, phía dưới liền có chất lỏng tràn ra, mùi thơm ngát kỳ dị này lập tức lan toả ra.
Phó Tạ nghe thấy liền có phản ứng, lập tức ôm Hàn Anh không dám cử động.
Hàn Anh có chút muốn Phó Tạ, lại sợ đau, liền ở bên tai Phó Tạ nói vài câu.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ ửng hồng, nhưng lập tức đáp ứng.
Tối nay bên ngoài hành lang đến phiên Tẩy Xuân trực đêm, ngoại viện thì đến phiên Phó Bình mang một đội binh sĩ tuần tra.
Tẩy Xuân sợ ban đêm cô nương muốn uống trà, ngay tại nhà nhỏ bằng gỗ dưới hành lang đun nước.
Đêm đã khuya, Tẩy Xuân đang ngẩn người nhìn lò lửa, Phó Bình nhân cơ hội tới đây lấy nước uống.
Hắn vừa đến liền mang vào từng đợt khí lạnh.
Tẩy Xuân vội vàng cho Phó Bình một chén nước lê tuyết đường phèn, mỉm
cười thấp giọng nói: “Ngày mùa đông, dễ dàng phát hỏa, uống chút nước lê đi!”
Trong lòng Phó Bình cảm kích, cũng không đi vào, nhận chén nhỏ đứng bên
ngoài nhà nhỏ bằng gỗ vừa uống vừa nhìn binh sĩ qua lại tuần tra ngoài
cửa lớn.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ âm thanh bước đi của binh sĩ và
tiếng vũ khí va chạm, cũng chỉ có trên tiếng sôi ùng ục của ấm nước trên bếp lò.
Tẩy Xuân và Phó Bình cũng không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ thời gian được gần nhau hiếm có này.
Bất tri bất giác, Tẩy Xuân tựa hồ nghe thấy trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng “Két.. Két…” rất có tiết tấu, xen lẫn là tiếng cầu khẩn trầm
thấp, giống như tiếng của cô nương...
Tẩy Xuân không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy thanh âm kia rung động tâm hồn, làm nàng có chút khó chịu.
Phó Bình vừa nghe liền hiểu, thấp giọng nói: “Nghe cái gì mà nghe, nhanh đi xem trà của nàng đi!”
Tẩy Xuân thật sự không dám nghe nữa, nhưng dần dần hiểu rõ ra, khuôn mặt thoáng cái đỏ ửng.
Phó Bình nói khẽ: “Nàng yên tâm, khoảng hai năm nữa, ta sẽ cầu xin thiếu phu nhân cưới nàng.”
Tẩy Xuân “vâng “một tiếng.
Hàn Anh cuối cùng là bị Phó Tạ ôm trở về phòng.
Nàng không kịp tắm rửa, nhắm mắt lại liền ngủ mất rồi.
Phó Tạ ôm Hàn Anh rất nhanh cũng ngủ luôn.
Sáng sớm Hàn Anh là ngâm mình ở trong thùng tắm tỉnh lại, Phó Tạ phí hết một phen công phu cũng không đánh thức nàng được, đành dứt khoát ôm
nàng đi tắm uyên ương.
Đợi Hàn Anh trang điểm xong, Phó Tạ liền dẫn Hàn Anh đi Hiết Mã Viện thỉnh an phụ thân.
Lúc hai người bọn họ đến, Phó Tùng và Phó Lịch đã đến, nhị thiếu phu
nhân Liên Thị cũng mang theo hai đại nha hoàn đứng ở đó, đều đang đợi
Hàn Anh tới hầu hạ An Quốc Công dùng cơm.
Từ ma ma mang theo bọn nha hoàn bày rượu và thức ăn lên trên bàn phía
trước nhà chính, ở hướng đông nam đặt chậu rửa mặt bằng vàng, khăn lụa
và xà bông thơm, sau khi chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn chờ An Quốc Công
tới.
Phó Tạ vừa mang theo Hàn Anh tới, Phó Viễn Trình liền từ bên trong đi ra, ngồi xuống trên giường gấm, đợi Hàn Anh hầu hạ mình.
Hàn Anh có chút khẩn trương, không khỏi cầu cứu nhìn về phía Phó Tạ.
Phó Tạ giữ im lặng đứng ở bên cạnh phụ thân, mắt phượng lưu chuyển, nhìn hướng đông nam.
Hàn Anh lập tức liền hiểu, đi tới đó rửa tay, sau đó đi qua rót rượu, kính cẩn dâng cho An Quốc Công.
Lúc này ở nhà chính đứng không ít người, tuy nhiên do oai phong của Phó
Viễn Trình và sự nghiêm túc của Phó Tạ, không người nào dám lên tiếng,
Nhất thời tĩnh lặng dị thường.
Đợi Phó Viễn Trình uống hết rượu, Hàn Anh bưng khay thức ăn Từ ma ma
chuẩn bị giúp nàng dâng lên, sau đó đứng ở bên cạnh Phó Viễn Trình hầu
hạ gắp thức ăn.
Phó Viễn Trình vừa nếm đã biết những thức ăn này không phải do Hàn Anh làm, bởi vì mấy món ăn này làm quá ngon rồi.
Mỗi món ăn ông đều nếm qua hết một lần, lúc này mới cười nói: “Cô dâu rất tốt!”
Lại yêu thương nhìn Hàn Anh, ấm giọng nói: “Hàn thị lui ra đi!”
Hàn Anh lúc này mới thở dài một hơi, chậm rãi lui ra ngoài.
Liên Thị thấy thế cũng đi theo lui ra ngoài.
Phó Tạ và hai vị thứ huynh Phó Tùng Phó Lịch thì lưu lại cùng phụ thân.
Ra đến bên ngoài, Hàn Anh nhìn Liên Thị, mỉm cười nói: “Gặp qua Nhị tẩu.”
Liên Thị vốn là chuẩn bị tới đây hảo hảo bắt bẻ cô dâu mới một phen, kết quả tận mắt nhìn thấy công công luôn luôn bắt bẻ có bao nhiêu bất công, lập tức không dám gây chuyện, kềm chế lửa giận trong lòng, cười vui vẻ.
Hàn Anh lại cười nói: “Nhị tẩu, muội và tướng công buổi chiều phải xuất
phát hồi kinh rồi, gặp lại nhau không biết là khi nào, thật sự có chút
không nỡ rời xa Nhị tẩu!” Nàng không muốn sinh sự, biết Liên Thị gần đây làm chủ việc bếp núc thay cho Lam thị bị đuổi về kinh thành, sợ là lo
lắng cho nàng sẽ giành việc này, liền cố ý nói ra.
Liên Thị nghe xong, lập tức âm thầm thở dài một hơi, ngược lại không nói gì, hai người hàn huyên hai câu liền mạnh ai mang theo nha hoàn bà tử
tách ra.
Hàn Anh thật sự là quá mệt mỏi, liền nằm nghiêng trên giường gấm nhìn Từ ma ma chỉnh đốn hành lý, chuẩn bị buổi chiều xuất phát.