Khi Hàn Anh tỉnh lại phát hiện mình đang bị Phó Tạ ôm vào trong ngực.
Nàng vùi mặt vào ngực Phó Tạ cọ cọ, uốn éo lại uốn éo, ngoan ngoãn nhắm
mắt lại ngủ tiếp, lại phát hiện xe ngựa lộc cộc lắc lư, thì ra là ở
trong xe.
Đợi đầu óc thanh tỉnh một chút, Hàn Anh mới khàn giọng hỏi Phó Tạ: “Ca ca, bây giờ trở về thành sao?”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, khép áo choàng bọc Hàn Anh lại, ôm chặt Hàn Anh.
Hôm nay đã từng có kinh nghiệm khi ở biệt viện Nhạn Minh Sơn, hắn càng
thương yêu Hàn Anh, ước gì có thể ôm chặt nàng ở trong ngực của mình,
không cho nàng chịu đựng một chút gian khổ nào của thế gian.
Hàn Anh bị hắn ôm có chút khó chịu, liền lung tung vùng vẫy vài cái, rốt cuộc đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Bên ngoài gió đang thổi mạnh, gió đêm thổi những chiếc lá khô còn sót
lại trên cây bạch dương hai bên đường phát ra âm thanh rào rào, xen giữa những chạc cây bạch dương thưa thớt là ánh sao mông lung, chung quanh
tối tăm mờ mịt, nhìn hết sức thê lương... Thì ra trời còn chưa sáng.
Phó Tạ sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng ôm nàng trở về, lại lần nữa giam
cầm trong ngực, vỗ thịt trên mông nàng một cái, thấp giọng nói: “Ngoan,
đừng nhúc nhích!”
Hàn Anh bị hắn vỗ một cái, sợ Phó Tạ lại đập mông nàng, liền vô cùng
nghe lời không nhúc nhích nữa, ngơ ngác uốn éo trong ngực Phó Tạ, không
lâu lắm lại chôn trong ngực Phó Tạ ngủ mất.
Hô hấp ấm áp của nàng phả lên người Phó Tạ, lúc này hắn mới phát hiện
Hàn Anh lại ngủ rồi, không khỏi cúi đầu khẽ hôn một cái trên tóc nàng,
khóe miệng giương nhẹ: thì ra a Anh của ta là con heo nhỏ!
Hắn cầm áo choàng bọc Hàn Anh lại, sợ Hàn Anh bị đông cứng sinh bệnh.
Hàn Thầm cùng Phó Viễn Trình uống rượu cả một buổi trưa, cuối cùng hỗn
loạn được Đường Đại Phúc nâng trở về đồng viện, đi vào phòng ngủ ngã đầu liền ngủ mất.
Ông đang ngủ say lại bị Lâm thị đánh thức.
Hàn Thầm mở to mắt thấy là thê tử, liền nhắm mắt lại hỏi một câu: “Giờ gì rồi?”
Lâm thị lại lắc ông một hồi mới nói: “Giờ hợi hai khắc rồi, Phó Tạ còn chưa đưa a Anh về!”
Hàn Thầm nghe vậy lập tức tỉnh lại. Cửa thành Liêu Châu giờ tuất năm
khắc đóng cửa, hiện tại đã là giờ hợi hai khắc, Phó Tạ sớm nên đem a Anh trả lại rồi chứ!
Ông lau mặt cho tỉnh ngủ hẳn, sau đó dỗ cho Lâm thị ngủ, sai Từ ma ma và Kim Châu trông chừng bà, mình thì mang theo người đi thư phòng.
Mặc dù Hàn Thầm biết Phó Tạ sẽ như ông cụ non xử sự mọi việc thỏa đáng,
nhưng dù sao đi nữa thì nữ nhi bảo bối của mình bị Phó Tạ đưa đến Nhạn
Minh Sơn ngoài thành, cho nên ông vẫn trằn trọc không yên, phái vài nhóm người lặng lẽ đi ra ngoài tìm kiếm.
Đợi đến giờ sửu năm khắc, Đường Đại Phúc mới vội vàng tới bẩm báo: “Hầu Gia, cô gia đưa cô nương về rồi!”
Hàn Thầm vội vàng đi ra ngoài đón.
Thấy Hàn Anh giống như tiểu trư ngủ quên trời đất trong ngực Phó Tạ, Hàn Thầm không khỏi có chút rèn sắt không thành thép: nha đầu kia, chỉ cần
ngủ thì cái gì cũng không biết!
Hàn Thầm liền trầm giọng nói: “Hiền tế, đưa a Anh cho ta!”
Phó Tạ có chút không nỡ buông Hàn Anh ra, liền cười nói: “Nhạc phụ đại
nhân, để con được rồi!” Hắn ôm Hàn Anh thật chặt, mắt phượng mang theo ý cười nhìn nhạc phụ, không hề có ý định buông Hàn Anh ra.
Hàn Thầm: “... Đi thôi!” Tiểu tử này, thiệt là!
Phó Tạ nhìn nhạc phụ đại nhân cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú tang
thêm vài phần ngây thơ, ôm Hàn Anh tiếp tục đi dọc theo hành lang đến
liễu viện.
Hàn Thầm: “...”
Phó Tạ Luôn luôn cao ngạo lúc nào thì biết nịnh bợ người khác vậy? Còn không phải là bởi vì a Anh sao?
Vừa nghĩ như thế, Hàn Thầm mới cảm thấy bình thường trở lại.
Buổi sáng khi Hàn Anh tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở trên giường, không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Đám người Tẩy Xuân nghe thấy động tĩnh thì đi vào, vội vàng giúp Hàn Anh rửa mặt, hôm nay phải đi Lâm gia làm khách mà!
Hàn Anh trang điểm xong, lười biếng đứng lên nói: “Tẩy Xuân và Hoán Hạ
lưu lại giữ nhà, Nhuận Thu và Sấu Đông hôm nay đi theo ta!” đêm qua Tẩy
Xuân nhất định rất mệt mỏi, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút. Tẩy Xuân và
Hoán Hạ luôn thân thiết với nhau, cho nên Hàn Anh giữ Hoán Hạ ở lại với
nàng.
Bọn nha hoàn đáp “Vâng”, Nhuận Thu và Sấu Đông vây quanh Hàn Anh ra khỏi Liễu viện.
Hàn Linh lúc này đang dẫn theo Bích Vân tới tìm tỷ tỷ, vừa gặp nhau, liền cùng đi đến Đồng viện.
Hai khắc sau, Hàn Thầm cỡi ngựa, Lâm thị, Hàn Anh và Hàn Linh chia ra
ngồi trong ba cỗ kiệu, Từ ma ma dẫn theo bọn nha hoàn ngồi trên một
chiếc xe cùng đi đến Lâm phủ.
Đến Lâm phủ, Hàn Anh trước chúc tết ông ngoại Lâm Lam, sau đó lại chúc tết cậu và mợ.
Người lớn ngồi chung một chỗ nói chuyện, hai tỷ muội Lâm Thải Phù và Lâm Thải Dung liền dẫn Hàn Anh Hàn Linh đi noãn các đằng sau hoa viên chơi
đùa.
Lâm Thải Phù đã thành thân hơn một năm, hôm nay mang theo cô gia về nhà
mẹ đẻ thăm người thân, nàng và Hàn Anh sắp thành thân đều có rất nhiều
điều cần tâm sự, cho nên không lâu sau, bốn người liền chia làm hai tốp, Lâm Thải Phù mang theo Hàn Anh dựa lò xông hương thấp giọng nói chuyện
phiếm, mà Lâm Thải Dung mang theo Hàn Linh đi nhà kính lầu một ngắm hoa.
Hàn Anh và Lâm Thải Phù trò chuyện trong chốc lát, biết được Lâm Thải
Phù đã có thai, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng không ngớt lời
chúc mừng biểu tỷ.
Lâm Thải Phù miễn cưỡng nói: “Ài, ta cũng không phải vì có thai mà vui
mừng, mà ta vui mừng vì cuối cùng đã được giải thoát rồi.”
Hàn Anh nghe vậy sững sờ.
Lâm Thải Phù biết biểu muội này mấy ngày nữa phải xuất giá rồi, cũng
không giấu giếm, nói thẳng: “Những chuyện trong phòng kia có ý nghĩa gì
đâu? Đau chết thôi, nhưng nam nhân lại thích như vậy... ôi!”
Hàn Anh: “...” kiếp trước nàng chưa từng trải qua loại chuyện đó, nhưng
nghe người ta nói lần đầu tiên đau lắm, không nghĩ tới Lâm Thải Phù
thành thân đã lâu như vậy, thành thật mà nói vẫn rất đau.
Lâm Thải Phù không có chú ý tới vẻ mặt của Hàn Anh, vẫn nhíu mày nói:“Ta có thai, liền cho hắn mấy nha hoàn có chút tư sắc, ta rốt cuộc không cần chịu tội nữa rồi!”
Hàn Anh trợn mắt há hốc mồm: “... Tỷ tỷ chẳng lẽ không ghen sao?”
Lâm Thải phù: “Loại chuyện đó đau chết người đi được, có hài tử rồi ta không cần hầu hạ hắn nữa!”
Hàn Anh lập tức cũng nhớ tới đêm qua thấy kích thước của Phó Tạ, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hơi có chút đứng ngồi không yên tâm thần bất định.
Buổi tối về đến nhà, Hàn Anh cho nha hoàn lui xuống, tự mình lặng lẽ từ
trong tủ đầu giường đứng lấy cái hộp khảm ngọc trai ra, sau khi mở khóa
thì lấy ra cái hộp sứ màu đỏ, sáu cái bình ngọc bên trong cũng lấy ra.
Hàn Anh cầm một cái bình bạch ngọc, vặn nút đổ chút ít chất lỏng ra,
thử thử trên cổ tay, cảm thấy trơn sền sệt mùi thơm ngát xông vào mũi, cuối cùng thở dài một hơi, nhớ tới Phó Tạ cũng không sợ nữa.
Mùng ba mùng bốn đầu năm Hàn Anh cũng không đi ra ngoài, đồ cưới của
nàng toàn bộ đã đầy đủ, Lâm thị lại dẫn nàng đi kiểm tra lại toàn bộ
tranh thêu một lần nữa.
Ba ngày này Hàn Anh không gặp Phó Tạ, trong lòng hơi có chút nhớ nhung.
Thật ra nàng biết mấy ngày nay Phó Tạ có tới phủ mấy lần, mỗi lần nàng
muốn đi gặp mặt Phó Tạ, thế nhưng là vừa nghĩ tới “Hung khí” dọa người
này của Phó Tạ, Hàn Anh cũng thấy hơi sợ, hơn nữa nghĩ tới đêm đó ở Nhạn Minh Sơn đã trải qua chuyện xấu hổ như thế, Hàn Anh đã cảm thấy không
có mặt mũi gặp Phó Tạ, dứt khoát trốn tránh không gặp hắn.
Buổi chiều mùng sáu, chính viện của Quốc Công Phủ đã bố trí xong việc phủ vải đỏ lên hỉ đường.
Phó Viễn Trình làm việc dứt khoát, nếu như mộ phụ muốn vào cửa, hắn liền vô cùng nhanh lẹ dọn ra sống ở thư phòng, bảo Phó Tài mang theo người
sửa sang lại chính viện một lần nữa, chuẩn bị làm phòng tân hôn cho Phó
Tạ và Hàn Anh.
Theo phong tục Đại Chu, hôn lễ sẽ bắt đầu từ giờ tuất, ngày mùa đông ở
Liêu Châu trời tối sớm, cho nên hành lang phía trước hỉ đường treo vô
số đèn liêu ti đỏ thẫm mạ vàng để chiếu sáng, ngay lập tức toàn bộ chính viện đèn đuốc sáng trưng phảng phất giống như xứ sở thần tiên.
Còn chưa tới giờ tuất, người chủ trì và người xướng lễ liền đi vào hỉ đường, chia ra đứng ở hai bên hỉ đường.
Phó Tạ đầu đội mũ kết hôn, mặc quần áo đỏ viền đen, sáu người phụ trách làm phù rể vây quanh, đứng ở chính giữa hỉ đường
Thân bằng hảo hữu của Phó gia và đám quan văn võ tướng xem lễ đứng ở bên ngoài hỉ đường, khẩn trương chờ đến giờ tuất.
Rất nhanh kim đồng hồ Tây Dương bên trong hỉ đường đã gõ chuông báo giờ tuất đã đến.
Giờ tuất vừa đến, người chủ trì dựa theo ước định, dùng tay ra hiệu.
Sáu phù rể nhắm ngay phương hướng cửa chính, cùng nhau hô lớn: “Tân
nương mau ra đây! Tân nương mau ra đây! Tân nương mau ra đây!”
Lúc này bốn phù dâu với kiểu tóc vân hoàn vụ váy lụa màu đỏ vây quanh
kiệu hoa đưa Hàn Anh đến ngoài cửa viện, nhưng lại không đi vào.
Hôm nay Hàn Anh đầu đội vòng hoa hồng bảo thạch, quần áo mặc trên
người hoa lệ tinh xảo, dây lụa màu đỏ quấn trên vai sau đó lại khoác
trên tay, Tẩy Xuân kéo cánh tay, tân nương đội khăn voan màu đỏ ngồi
ngay ngắn ở bên trong kiệu hoa, cũng không đi ra.
Lúc này người chủ trì lại nhìn về Phó Tạ dùng tay ra hiệu.
Người xướng lễ lớn tiếng đọc thơ: “Không biết tối nay sao khác lạ, trong lòng thúc giục tới giá gương. Ai nói phù dung mọc trong nước? Từ thanh
đồng kính một nở ra”[1]
[1] Do mình chưa tìm được tên bài thơ nên chỉ có thể mượn của 1 truyện đã được edit khác, giải nghĩa cho các bạn dễ hiểu.
Không biết tối hôm nay là tối nào,
Trong lòng lại thúc giục tới giá gương.
Ai nói phù dung chỉ mọc trong nước.
Từ thanh đồng kính cũng có một bông nở ra.
Trong tiếng thơ tràn đầy nhớ nhung của người xướng lễ, Phó Tạ đi ra hỉ đường, bước nhanh về phía cỗ kiệu Hàn Anh.
Hắn có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong, nhiều hơn là vui mừng.
Tẩy Xuân tháo dây lụa đỏ khoác trên vai Hàn Anh xuống, nhét một đầu vào trong tay Hàn Anh, một đầu khác đưa cho Phó Tạ.
Hàn Anh trầm thấp “vâng” một tiếng, giọng nói run nhè nhẹ.
Phó Tạ lại nhìn nàng một cái, thấy nàng luôn đi theo mình, lúc này mới
dẫn Hàn Anh một trước một sau chậm rãi đi về phía hỉ đường.
Hai người bọn họ chậm rãi đi tới phía trước, sau lưng một đôi kim đồng ngọc nữ sáu tuổi vung ngũ cốc hoa màu.
Thời điểm người chủ trì nhìn bọn họ đi qua, cao giọng: “Bước qua chậu than!”
Người xướng lễ thuận theo ngâm xướng: “Ngọc phượng nhấc chân bước qua
chậu lửa, hung thần ác sát trốn hai bên. Vui như lên trời rơi vào hạnh ổ phúc, ngày tốt lành hồng hồng hỏa hỏa! Bước qua chậu than!”
Người chủ trì: “Cưỡi yên ngựa!”
Người xướng lễ ngâm xướng: “Một khối đàn hương mộc, chạm khắc thành yên
ngựa ngọc, người mới vượt qua, từng bước bảo vệ bình an. Cưỡi yên ngựa!”
Người chủ trì: “Bước qua túi gạo!”
Người xướng lễ ngâm xướng: “Có ăn lại có mặc một đời hơn hẳn một đời. Bước qua túi gạo!”
Người chủ trì: “Một vung vàng, hai vung bạc, ba vung tân lang tân nương lên đài xoay người.”
Người xướng lễ: “Mời tân lang bắn ba mũi tên định càn khôn, một mũi tên
bắn lên trời, trời ban tặng lương duyên; một mũi tên bắn xuống đất, đất
kết duyên một đôi; ba mũi tên bắn động phòng, ba mũi tên định càn khôn;
chú rể đón tân nương!”
Người chủ trì và người xướng lễ nhắc nhở, cuối cùng Phó Tạ cầm dây lụa màu đỏ dẫn Hàn Anh đi vào hỉ đường.
Người chủ trì cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa nhật nguyệt tinh, nhị vái cao đường, phu thê giao bái!”
Phó Viễn Trình ngồi ở ghế chủ vị trong hỉ đường, nhìn thấy một đôi giai
nhi giai phụ hướng mình lễ bái, đôi mắt lập tức ẩm ướt, đây là cảnh
tượng hắn đã chờ rất nhiều năm rồi!
Người xướng lễ cất cao giọng ngâm xướng: “Trên trời Ngưu Lang gặp Chức
Nữ, trên mặt đất tài tử xứng thành đôi, hôm nay hai nhà kết tần tấn,
vinh hoa phú quý dài vạn năm.”
Sau khi phu thê giao bái, Tẩy Xuân tiến lên, kính cẩn dâng kéo vàng.
Phó Tạ nhận kéo vàng, nhìn Hàn Anh, hít sâu một hơi, quan sát Hàn Anh
một phen, rốt cuộc bắt được một nhúm tóc dài của nàng, cẩn thận từng
chút một dùng kéo vàng cắt xuống, đưa cho Tẩy Xuân, sau đó đưa kéo vàng
cho Hàn Anh.
Hàn Anh nhìn chằm chằm Phó Tạ nhìn trái nhìn phải nhìn, trực giác cho
thấy hôm nay Phó Tạ thật sự rất đẹp, tay của nàng khẽ run bắt lấy một
nhúm dài đen nhánh xoã ra của Phó Tạ.
Phó Tạ bị nàng nắm tóc có chút đau, nhưng nhịn được không lên tiếng.
Hàn Anh luống cuống tay chân phân chia hơn nửa ngày, rốt cuộc chia ra
được một lọn tóc nhỏ, tay cầm kéo vàng vẫn còn run rẩy, căn bản cắt
không đứt.
Nàng càng thêm bối rối, cặp môi đỏ mọng cũng có chút run rẩy.
Phó Tạ thấy thế, rất yêu thương nàng, thấp giọng an ủi: “a Anh, không cần gấp!”
Lại nhẹ khẽ vuốt tay Hàn Anh.
Hàn Anh lung tung nhẹ gật đầu, trầm thấp gọi một tiếng “Ca ca”, sau đó
lấy hết dũng khí, chỉ nghe “Rặc rặc” một tiếng, rốt cuộc cắt xong một
đám tóc dài của Phó Tạ.
Tẩy Xuân đã sớm chờ, lập tức nhận mấy sợi tóc dài này, sau đó dùng dây
lụa màu đỏ buộc lại hai phần tóc dài vừa mới cắt xong, bỏ vào túi gấm đỏ thẫm “Hợp tóc mai”, lúc này mới giao cho Hàn Anh.
Thời điểm hôn lễ chuẩn bị kết thúc, người chủ trì cao giọng nói: “Lễ hợp cẩn “.
Tẩy Xuân cầm bầu hồ lô bạch ngọc buộc dây đỏ được chuẩn bị từ trước rót rượu chia cho Phó Tạ và Hàn Anh.
Phó Tạ Hàn Anh trao đổi hồ lô bạch ngọc, vai kề vai uống rượu.
Lúc bọn họ uống rượu, người xướng lễ ở một bên cao giọng ngâm xướng:“Một khi cùng uống rượu hợp cẩn, một đời một thế vĩnh viễn triền miên.”
Người chủ trì hô lớn “Đưa vào động phòng”, hôn lễ đã xong. Đám người rất nhanh liền giải tán, đến riền viện uống rượu mừng.
Trong tân Phòng chỉ còn lại Hàn Anh và Phó Tạ.
Lúc này đêm đã khuya, âm thanh đấu rượu từ tiền viện mơ hồ truyền đến, thế nhưng bên trong chính viện lại rất yên tĩnh.
Khuôn mặt Phó Tạ có chút nóng, tim đập rất nhanh, mắt phượng xinh đẹp
giống như phủ một tầng hơi nước, sáng lóng lánh, chuyên chú nhìn Hàn
Anh.
Hàn Anh bị hắn nhìn mặt mày cũng đỏ bừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, Hàn Anh lấy hết dũng khí ngẩng
đầu cười dịu dàng nhìn Phó Tạ, nhưng khi nhìn thấy bờ môi góc cạnh rõ
ràng của hắn lại có chút thẹn thùng dời ánh mắt.