Quả Táo Nhỏ

Chương 23: Đỏ thành dạng gì không biết!

Quà đã chọn xong, nhưng đưa thế nào mới là vấn đề. Để trong ngăn bàn, lại chưa đủ thành ý. Đưa ngay trước mặt, thì lại thấy hơi lạ.

Cầm huy hiệu quả táo trên tay, Đóa Miên phồng miệng, rơi vào trầm tư.

Cô trầm tư trọn vẹn hai ngày.

Rốt cục, đêm cuối tuần cô đã nghĩ ra đáp án. Việc tặng quà này phải tìm cơ hội thích hợp, đơn giản một chút, tự nhiên một chút, không lộ ra vẻ quá tận lực, có thể tránh khỏi xấu hổ.

Cô cong môi cười, đem huy hiệu cất cẩn thận vào balo.

Tiết đầu tiên trong tuần là tiết Lý.

Giống đại bộ phận học sinh cao trung, Đoá Miên học có chút lệch, ngữ văn thành tích nổi bật, nhưng hóa học hay vật lý lại là nhược điểm của cô. Cũng chính bởi vậy, bố mẹ Đóa Mới có thể tích cực đăng kí trung tâm cho Đóa Miên.

Năm cuối cấp, học sinh năm ba luôn thức đêm dậy sớm, mới ban sáng, có thể không ngủ gà ngủ gật đã quá tốt, thử hỏi ai còn có thể nghiêm túc nghe giảng.

Nhìn thời khóa biểu, tiết một Vật lý, tiết hai Hóa học, Đóa Miên yên lặng ngáp một cái.

Đinh!

Chuông vào giờ vang lên.

Trương Hiểu Văn đem sách giáo khoa đặt lên bàn, đồng thời lấy ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình cất dưới ngăn bàn, cô nhíu mày, quay xuống nói với Đóa Miên: "Này, vị bạn học ngồi sau cậu đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*."

(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn.)

"..." Đóa Miên chớp mắt, quay lại nhìn.

Trên ghế ngồi không một bóng dáng.

Đóa Miên nhíu mày nghi ngờ: "Quái lạ, sáng sớm còn ở đây mà."

Giờ này, cách tiết đầu còn năm phút, sân trường cực kì yên tĩnh, Gió nhẹ thổi, nắng vàng chiếu khắp sân.

Đóa Miên ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu, mắt vô ý thức nhìn ra ngoài.

Dưới dãy học năm ba là một khuôn viên để ngồi đọc sách, để học sinh và giáo viên có thể ngồi nghỉ ngơi. Lúc này, vị đại gia thần long kiến thủ bất kiến vĩ nào đó đường đường chính chính nằm trên ghế đá, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

... Thế nào cũng cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Còn thiếu mỗi đặt cuốn sách Toán trên mặt.

Như thế thì đến trường làm gì? Xin hỏi lão gia ban đêm rốt cuộc ngài làm gì cơ chứ?

Đóa Miên ức chế. Sau đó, như không có việc gì, cô thu tầm mắt lại, lặng lẽ lấy điện thoại ra, vào danh bạ.

Cô tìm tới cái tên "Cận yêu quái" rồi ấn gọi.

Trong nháy mắt, ngăn bàn phía sau truyền đến tiếng rung... Vị đại gia kia căn bản không cầm theo điện thoại.

"..." Thế biết gọi anh tỉnh bằng cách nào.

Đóa Miên cúp điện thoại, cô cắn cắn cánh môi. Đột nhiên, cô lóe lên một ý tưởng, thừa dịp đám học sinh không chú ý, cô quơ lấy sách Vật lý, ném ra ngoài cửa sổ.

... Khá chính xác đấy chứ?

Quyển sách rơi trúng tay Cận Xuyên.

Anh nhăn mày, mất kiên nhẫn mở mắt ra. Anh đưa mắt lên trên tầng hai, thấy ngay tiểu nha đầu nhô ra cái đầu nhỏ.

Cô nương kia có chút cận thị, đang đẩy cái mắt kính to, tựa hồ muốn xác định xem anh đã dậy chưa, chờ thấy rõ, mắt cô sáng lên, cánh môi hồng hào rất khoa trương khép mở, làm khẩu hình: Lên lớp.

Bên này, Cận Xuyên nhắm mắt, nhíu mày cố ngồi dậy.

Từ hôm qua đến bây giờ, anh chỉ ngủ tổng cộng chưa đầy bốn giờ.

Mẹ nhà nó!

Trên bệ cửa sổ, cô nương kia thấy anh vẫn chưa di chuyển, có chút sốt ruột, ngón tay tinh tế càng không ngừng ra hiệu anh nhìn thời gian.

Cận Xuyên nắm vuốt quyển sách Vật lý từ trên trời giáng xuống, híp mắt nhìn cô: "Lão tử thật là muốn giết người."

Trên tầng hai, Đóa Miên còn đang dò xét nhìn ra bên ngoài.

Hả? Giống như đang nói cái gì đó? Nhưng xa quá, cô cũng không nghe thấy... Mà vẻ mặt nhìn cũng không rõ lắm. Chẳng lẽ gần đây chơi game quá nhiều, lại cận nặng thêm rồi?

Cô có chút mơ hồ suy tư.

Chuông vang lên được ba phút Cận Xuyên mới đến nơi, tay còn cầm quyển sách Vật lý. Cô giáo bộ môn nhíu mày lại, chuyện này coi như bỏ đi.

"Đối đãi thật bất công nha."

Phía sau, có bạn học giảm thấp âm lượng, bàn tán: "Không biết cô có phải thời kì mãn kinh có chút thay đổi hay không mà Cận Xuyên đến muộn, cô cả hỏa khí còn không bốc lên.

Bạn học bên cạnh cũng nói nhỏ: "Cậu không biết sao? Nghe nói nhà Cận Xuyên có rất có bối cảnh."

Đóa Miên lên lấy sách bài tập, vừa vặn đoạn hội thoại lọt hết vào tai cô. Cô mím môi, nhíu mày lại.

"Thật hay không? Phú nhị đại sao?"

"Hình như là vậy."

Bạn kia ngữ khí lập tức chua chát, chẹp miệng: "Khó trách bình thường luôn tùy ý như vậy, hóa ra là ỷ vào nhà có tiền có thế, nhà trường không dám động vào cậu ta.."

Bộp một tiếng, tập sách bài tập đặt xuống bạn học của hai bạn kia.

Hai người liền sửng sốt.

"Có vẻ hai cậu đang rất rảnh." Đóa Miên cười nhẹ, ngữ khí lười nhác có thêm tia trào phúng: "Ở sau lưng loan tin đồn thất thiệt cho bạn học, không bằng lao động một chút, giúp tớ đi phát sách bài tập đi."

Hai người kia hậm hực, không thèm để ý đến cô mà đổi đề tài.

Đóa Miên thu hồi nụ cười, phát sách tiếp.

Khi đưa sách đến cho Lục Dịch, cô nghĩ nghĩ, thấp giọng nhắc nhở: "Chuyện tối thứ Sáu đó.. Cậu đã cảm ơn Cận Xuyên chưa?"

"Ừm. Tớ lúc đầu nói thứ Sáu tuần này mời cậu ấy đi ăn cơm, kết quả người ta không rảnh." Lục Dịch cười, nửa đùa nửa thật: "Bất quá cũng không có gì, Cận Xuyên cũng đâu phải là người muốn mời thì mờ. Cậu nhìn cậu ta độc lai độc vãng, đều không cùng bạn học thân thiết, nói trắng ra, trong trường này, không ai lọt vào mắt xanh của cậu ta."

Đằng sau, Trương Hiểu Văn đang xem tiểu thuyết cũng gật đầu: "Tán thành. Người ta là vương giả, không thể với tới."

Đóa Miên nhíu mày: "Cậu ấy kỳ thật rất tốt. Các cậu nói như vậy, bởi vì các cậu không hiểu cậu ấy."

Trương Hiểu Văn buồn cười: "Bọn tớ không hiểu rõ, chẳng lẽ cậu hiểu rõ?"

"... Không hiểu rõ."

"Vậy cậu nói cái gì." Trương Hiểu Văn liếc mắt, vài giây sau bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại như có điều suy nghĩ, cô nhíu nhíu mày: "Bất quá, cậu vừa rồi thật có chút giống Cận Xuyên."

Đóa Miên chớp mắt: "Cái gì?"

"Lúc nãy cậu mắng hai cậu kia." Trương Hiểu Văn chậc chậc cảm thán: "Thần thái kia, giọng nói kia, có mấy phần giống phong thái vương giả."

***

Giờ nghỉ trưa của Thất Trung J thị là từ 12:30 đến 2:00 chiều, Đóa Miên cùng Trương Hiểu Văn và Lục Dịch ăn cơm xong thì về trường.

Mở sách ra, cô nhìn xung quanh.

Phòng học rất im ắng, người thì làm bài tập, người thì đi ngủ, yên tĩnh tới cực điểm.

Đóa Miên suy tư vài giây, đưa tay vỗ Trương Hiểu Văn, thấp giọng: "Tớ đi phòng thí nghiệm luyện khẩu ngữ. Nếu Chu lão sư có hỏi, cậu bảo thầy giúp tớ."

Trương Hiểu Văn đắm chìm trong cuốn tiểu thuyết, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ gật đầu: "OK."

Phòng thí nghiệm cùng dãy phòng học ở hai nơi khác nhau. Hai tòa nhà cách nhau một tiểu hoa viên. Từ lớp 12-1 đi đến phòng thí nghiệm, vừa vặn đi qua phòng chủ nhiệm lớp.

Đóa Miên cầm sách đi tới phòng thí nghiệm

Lúc đi qua phòng chủ nhiệm lớp, cô lờ mờ nghe thấy cuộc hội thoại. Đầu tiên là giọng Chu Khai Đế.

"Em cũng biết, tình huống của em là đặc thù. Ban đầu lớp chúng ta, thậm chí là trường chúng ta đều không muốn nhận em. Nếu không phải vì năng lực và trí thông minh của em, chúng ta căn bản không thể cùng nhau ngồi nói chuyện như hiện tại. Trường học đối với em kỳ vọng rất cao, chúng tôi đều hi vọng em có cơ hội phát triển tốt."

Sau đó là một âm thanh lãnh đạm quen thuộc, thái độ qua loa: "Ồ."

"..." Đóa Miên dừng chân lại.

Cận Xuyên?

Chủ nhiệm lớp tìm anh nói chuyện?

Chu Khai Đế tiếp tục: "Mọi người đều biết, hoàn cảnh gia đình đối với một người ảnh hưởng rất lớn, điểm này không thể phủ nhận. Nhưng nó không quyết định vận mệnh cùng tương lai của người đó. Em muốn tự mình trưởng thành, học được thái độ chuẩn mực đối đãi với xã hội, với bố của em, em mới có thể hiểu được chính xác nhân sinh quan và giá trị quan. Cận Xuyên, thứ xã hội cần chính là nhân tài, không phải thiên tài."

"Biết rồi."

"Trước khi em đến Thất Trung, bố của em đã đi tìm hiệu trưởng, cũng đi tìm tôi, bố em cùng chúng tôi đã hàn huyên rất nhiều, cũng nói rằng đối với em cùng mẹ em ông ấy rất áy náy. Bố hi vọng có thể đền bù cho em, cũng hi vọng em có thể đi trên con đường em nên đi, không muốn em lấy tiền đồ của mình ra cùng người trong nhà hờn dỗi."

Cách một cánh cửa, Đóa Miên nghe thấy Cận Xuyên xùy một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cô quan tâm. Buổi chiều em còn mấy tiết, em hơi mệt, em muốn về phòng học nghỉ ngơi một chút."

Chu Khai Đế rõ ràng hơi thất vọng, sau đó mới nói: "... Ừ, vậy em về trước đi. Nếu như gặp phải vấn đề gì, em đều có thể tìm thầy, thầy hi vọng em có thể coi thầy như một người bạn."

Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng bước chân.

"..." Đóa Miên lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian chạy đến trốn ở cầu thang.

Cận Xuyên đẩy cửa ra, khóa miệng còn mang theo một nụ cười trào phúng, ánh mắt rất lạnh.

Đóa Miên đứng nhìn, chỉ thấy anh đứng tại chỗ một lát rồi móc từ túi quần một cái bật lửa, đi đến hướng phòng thi nghiệm.

... Tâm tình không tốt sao

... Bị gọi nói chuyện, hẳn ai cũng tâm tình không tốt rồi. Đóa Miên chẹp miệng, không biết làm sao. Nghe nói, người tâm tình không tốt sẽ thích được tặng quà. Cũng không biết có tác dụng hay không.

Cô cắn môi, đưa tay sờ huy hiệu trong túi áo, đuổi theo anh.

Cận Xuyên quá cao, chân lại quá dài, nhìn tư thái rất hững hờ nhưng tốc độ lại thực nhanh.

Đóa Miên ở phía sau đuổi đến thở hồng hộc,

Buổi chiều, phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người vọng lại trên hành lanh trống rỗng, nghe có vẻ hơi chói tai. Đi một lúc, Cận Xuyên dừng lại.

"..." Đóa Miên lau lau cái trán, cúi người, chống tay xuống gối thở dốc.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí rất nhạt: "Đuổi theo sau nửa ngày, không biết gọi tớ một tiếng?"

"..." Chủ yếu là thấy tâm tình anh không tốt, sợ anh không cho cô đuổi theo.

Đóa Miên cười khan: "Đã quên."

"Có chuyện gì?"

"... À." Đóa Miên dùng sức hắng giọng một cái, tiến lên mấy bước, gãi đầu ra vẻ bình thường: "Là như vậy... Tớ ngày đó có đi qua một cửa hàng quà tặng, thấy một cái huy hiệu cũng không tệ lắm liền thuận tiện mua."

Thật khẩn trương...

... Cho nên cô nói năng lộn xộn cái gì?

Làm sao lại có cảm giác thật ngu ngốc...

Cận Xuyên dừng động tác bật lửa, nhìn chằm chằm cô.

"... Cậu xem, cậu có thiếu huy hiệu không?"

... Sụp đổ mất!

Đá Miên kiên trì, tiếp tục nói: "Thiếu thì tớ thuận tiện tặng cho cậu nha."

Gió rất nhạt, mây rất nhẹ, tháng mười, ánh nắng giống như có vị ngọt.

Nhịp tim cô tăng nhanh giống như vừa chạy xong Marathon, trên mặt lại làm như không có việc gì.

Xa mấy bước, Cận Xuyên vẫn đứng tùy ý, vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô.

Bỗng nhiên, anh khẽ cong môi cười.

Anh ngoắc tay: "Cậu qua đây."

"..." Hả? Qua làm gì?

Đóa Miên không rõ ràng cho lắm, di chuyển chậm rãi tới gần anh.

Đây cũng là lần thứ nhất cô nhìn Cận Xuyên dưới ánh mặt trời. Cô so với anh thấp hơn rất nhiều, cho nên mỗi lần nhìn anh, cô chú ý đầu tiên đến cái cằm.

Tia nắng chiếu xuống cằm anh, dưới là cái cổ thon dài, yết hầu nhô lên, khi anh cười khẽ lại di chuyển lên xuống. Cảm giác không nói lên lời...

Cô nghe tim đập càng nhanh.

Anh nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu uể oải: "Nhìn không rõ lắm."

Cái gì không rõ lắm?

Cô không hiểu chớp chớp mắt, bàn tay anh đã đặt trên khuôn mặt của cô, cảm giác mát lạnh.

"..." Đóa Miên mở to hai mắt nhìn.

"Quả nhiên..." Cận Xuyên nói: "Mặt đỏ thành dạng gì không biết."