Trần Ngạn giao hắn cho hai viên cảnh sát vừa chạy tới, lại chỉ về phía tên đeo xích vàng đang cuộn tròn trên đất, nói: “Bên kia còn một người.”
“Ôi, anh Trần, phải nói thế nào đây… chúng tôi không phụ trách chuyện này, không thể xử lí được.”
Trần Ngạn vỗ vai người đang nói, đáp: “Kiểm tra bọn họ thử xem, xét người rồi chuyển cho đội Nghiêm tra khảo.”
Những lời này vừa vang lên, trong nháy mắt nhóm người đã hiểu rõ.
Tóc vàng giãy mạnh hai cái, mắt quét qua bộ cảnh phục trên hàng ghế phía sau xe, quắc mắt nhìn Trần Ngạn chòng chọc, Nhâm Viện Viện bỗng đụng phải ánh mắt kia, cô khẽ rùng mình.
Nhóm người lại nói thêm đôi câu, Trần Ngạn ngồi vào trong xe, thắt giây an toàn, anh thò đầu ra nói thêm: “Có thể còn giấu trong xe, đem toàn bộ về đồn.”
“Xin anh Trần yên tâm!”
Tại đơn vị phụ trách cấp giấy tờ xe rất ít khi gặp phải loại việc này, hai người nhấn tóc vàng xuống, trả lời rất vang dội. Trần Ngạn rúc đầu về, khởi động xe, chạy lên đường lộ.
Trong xe trầm mặc một trận, một lát sau, Trần Ngạn mở miệng: “Cô tìm phía dưới thử xem, hình như trong xe tôi có một lọ Vân Nam Bạch Dược*.”
(Một loại thuốc Bắc, có dạng xịt và dạng bột, dùng để hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng, giảm đau, giải độc)
Nhâm Viện Viện làm như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không sao đâu, cũng không đau lắm.”
Trần Ngạn nhìn cô một cái.
Sự trầm mặc lại phủ xuống, Nhâm Viện Viện nhận ra anh không phải là một người thích nói chuyện, nhưng chuyện này không quan trọng lắm.
Cô thích nói.
Nhịn một hồi thấy ngộp ngạt, cô cẩn thận mở miệng: “Trần Ngạn…”
Trần Ngạn bị lời thoại mang đậm phong cách thiếu nữ thanh xuân này làm nghẹt thở một chút, lúc lâu sau, mới yên lặng gật đầu.
Nhâm Viện Viện quay đầu lại nhìn lướt qua bộ cảnh phục trên hàng ghế phía sau, để cùng một chỗ với áo gió, bảng tên lại vừa vặn lộ ra ngoài, cô gãi gãi mặt, hỏi: “Tại sao anh phải cởi áo?”
Đường giao với một khúc ngoặc, Trần Ngạn đánh tay lái nói: “Quần áo không hợp quy củ.”
Nhâm Viện Viện cười hì hì nói: “Cỡi ra là đánh người được sao? Lách kẽ hở pháp luật, anh không phải là cảnh sát tốt của nhân dân nha.”
“…”
Xe dừng lại trước đèn đỏ, có Nhâm Viện Viện nhắc nhở anh một câu, Trần Ngạn liền đưa tay ra ngoài cửa sổ xe tháo còi báo động xuống. Vừa quay đầu, thấy Nhâm Viện Viện nhìn mình chằm chằm, anh đưa còi báo động cho cô.
“Nặng quá…” Nhâm Viện Viện nhận lấy, lật qua lật lại xem, cô bỗng tiến lại gần nói: “Ừm, Trần Ngạn, tôi có thể mở xem thử không? Chỉ một lát thôi, chút xíu cũng được.”
Mắt cô sáng long lanh nhìn anh, phần tóc mái ngay ngắn đung đưa trên chân mày, hơi lệch lên phía trước, như con sóc ôm quả hạch trong rừng.
Con sóc nhỏ nói, tôi muốn ăn cái này, chỉ liếm thử một chút thôi cũng được.
Bàn tay đang nắm tay lái của Trần Ngạn hơi thả lỏng, cặp mắt già nua mở lớn hơn một chút, nhìn cô cười khẽ một tiếng: “Cô có thể mở.”
Sóc nhỏ hoan hô một tiếng, bắt đầu đập quả hạch.
Trần Ngạn nghiêng đầu nhìn cô lăn qua lộn lại tìm tòi, đèn tín hiệu chín mươi giây, cô chơi mãi từ khi đèn đỏ vừa sáng đến lúc đèn xanh sáng lên, nhưng vẫn không mở được.
Xe lại chạy đi, cô ôm còi báo động, trừng mắt lên nhìn Trần Ngạn.
Trần Ngạn nhìn phía trước.
“Trần Ngạn.”
“…”
“Trần Ngạn.”
“…”
“Trần Ngạn, anh cố ý!”
Anh vịn một tay lên tay lái, giơ tay kia về phía Nhâm Viện Viện: “Đưa tôi.” Cô phồng má đưa còi báo động qua.
Trần Ngạn do dự một chút, thoáng nhìn cô rồi nói: “Ngồi vững vào.”
Nhâm Viện Viện nháy mắt mấy cái, không hiểu chuyện gì, ngồi thẳng dậy nắm chặt giây an toàn.
“Nhìn nhé, ở đây.” Anh dùng sức xoay rồi mở nắp đậy dưới đế ra, cũng dùng sức như vậy để kéo chốt cài dưới đế, nhấn nút bật công tắc.
Còi cảnh sát chói tai thoáng chốc vang lên, trên con đường rộng lớn thưa thớt vang vọng khắp nơi, Trần Ngạn giơ tay đặt còi báo động lên trần xe, đạp chân ga đến số năm, xe liền lao vút, Nhâm Viện Viện sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Gió từ hai bên trút vào xe, gió lạnh đầu thu đánh tan nhiệt độ phía bên ngoài, mái tóc xõa bay loạn trong gió, tỏa ra mùi mâm xôi ngọt ngào nồng nàn.
Tay phải cô nắm chặt giây an toàn, tay trái gian nan vuốt mái tóc đang bay tán loạn, trong tiếng gió rống to với Trần Ngạn: “Trần Ngạn! Đồ chết bầm nhà anh!”
Trần Ngạn rốt cuộc cười khẽ một tiếng.
Xe lắc lư một chút, trong chiếc xe cảnh sát đang chạy như bay, Nhâm Viện Viện nhìn gương mặt nghiêng của anh.
Thân trên của Trần Ngạn hơi nghiêng ra sau, áo lót màu trắng dán chặt vào người, phần cánh tay trên bị tay áo ngắn che khuất, phần cánh tay dưới đã bị rám nắm đôi chút, khóe miệng anh thả lỏng, dời mắt ra phía sau, vành tai bị khuyết một nửa.
Cô nháy mắt mấy cái, tầm mắt lại quay về gương mặt của Trần Ngạn, cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt đó, nhìn lên đôi mắt mày đen nhánh, nghiêm nghị đoan chính.
Có lẽ bật còi báo động, chở cô chạy băng băng trên đường cao tốc như vậy là không đúng.
Cô nghĩ thế.
Nhưng giờ phút này, trông Trần Ngạn —– trẻ tuổi như muốn bay lên không trung.