Nửa tháng trôi qua, cuối mùa hè đầu mùa thu, trời bắt đầu chuyển lạnh.
Nỗ lực ba tháng mùa hè của Nhâm Viện Viện đã được báo đáp —— bằng lái của cô đã có.
Lúc đó khi thi xong cô liền rời đi, chỉ có một người đi, nên cũng không ai nhắc nhở cô phải điền vào bảng bưu kí, vì thế bây giờ cô phải ngồi xe đến điểm thi ở ngoại ô lấy giấy chứng nhận.
“Thật phiền phức…”
Cô lắc lắc vai đứng trong biển người đen kịt, một hàng rất dài không thể nhìn thấy điểm đầu lẫn điểm cuối.
Nhìn đồng hồ, cô đã xếp hàng hơn nửa tiếng.
Lấy điện thoại di động trong túi ra, cô lại trò chuyện với chị gái xếp cùng hàng ở đằng sau đôi câu, do mới quen, nên không nói được nhiều chuyện lắm, nhưng cũng không hẳn là không thích.
Mọi người đều là người bình thường.
Đội ngũ dời lên phía trước một chút, cô vẫn đứng bên ngoài phòng, cửa sắt của bãi tập bên trái mở ra, một chiếc xe lái vào, làm khói bụi bốc lên một chút. Trên trần xe có gắn còi báo động, còi vẫn chưa mở, nhưng vẫn khiến đoàn người nhìn chăm chú.
Trong lúc buồn chán, một chút động tĩnh cũng có thể khiến chim cút ngẩng đầu.
Xe dừng hẳn, gạt cần hãm, tắt máy, cửa bên trái mở ra, một người đàn ông bước xuống. Rất cao, tóc húi cua, mang kính râm, áo gió màu đen không được kéo lại, lộ ra bộ cảnh phục màu xanh bên trong.
Như lão đại ra sân trong phim ảnh, chỉ thiếu là không có đàn em đi phía sau.
Nhâm Viện Viện chỉ nháy mắt mấy cái liền nhận ra, đột ngột hướng về phía anh vẫy tay: “Trần Ngạn!”
Trận Ngạn đang đi thẳng vào văn phòng thì ngừng lại một chút, anh híp mắt một cái, rồi đi về phía cô.
Bóng người màu đen kia từ mảng đất vàng đi tới, tốc độ không nhanh, Nhâm Viện Viện nghiêng đầu nhìn anh bước tới trước mặt, cười nói: “Không ngờ có thể gặp anh ở đây, anh tới đây làm gì thế?”
Trần Ngạn chỉ vào bên trong, “Làm ít chuyện.”
Nhâm Viện Viện vẫy vẫy tờ giấy trong tay, “Tôi tới lấy giấy chứng nhận, xếp hàng lâu lắm rồi.”
Trần Ngạn tháo kính râm xuống, nói: “Với ai?”
Nhâm Viện Viện sửng sốt, khi phản ứng kịp, liền bật cười một tiếng: “Với anh với anh, mau, đưa tôi bốn đồng rưỡi.” *
Vẻ mặt Trần Ngạn vẫn trì độn.
(Câu chuyện “bốn đồng rưỡi”: đây đại khái là câu chuyện cười trào lưu trên mạng xã hội Trung Quốc, hễ nhắc tới thì bạn trẻ nào cũng biết, nhưng vì Trần Ngạn già rồi, nên mặt vẫn đực ra như thế)
Nhâm Viện Viện lại dời lên trước hai người.
Trần Ngạn liếc nhìn hàng người nối dài từ đầu đến cuối, nói: “Cô về thế nào.”
Nhâm Viện Viện nói: “Ngồi xe buýt, ở đây cũng không bắt được xe.”
Trần Ngạn nhìn đồng hồ đeo tay, mang kính râm, “Tôi chở cô đi.” Anh chỉ ra phía sau: “Xếp hàng xong thì quay lại trước xe chờ tôi.”
Nhâm Viện Viện do dự một chút, nói: “Như vậy có được không?”