Quá Hạn

Chương 38

(38)

*

Sau khi cầu hôn xong, Vệ Mẫn và Ôn Từ cùng Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi bàn bạc, quyết định tổ chức lễ cưới vào ngày cuối cùng của năm đó.

Sau đó, mọi việc gần như không cần Ôn Từ phải lo lắng.

Vệ Mẫn gần như tự tay lo liệu tất cả, đến cả Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi cũng ít khi trao đổi với cô về chi tiết chuẩn bị nhà cửa hay danh sách khách mời.

Ôn Từ thoải mái, yên tâm ở Thượng Hải chuẩn bị cho kỳ thi. Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, Vệ Mẫn đến Thượng Hải để gặp cô, hai người cùng đi Hà Lan.

Việc chụp ảnh cưới ở Hà Lan là quyết định của Vệ Mẫn, hồi đại học Ôn Từ từng thấy trên tạp chí một cặp đôi nổi tiếng chụp ảnh cưới ở Hà Lan và nói với Vệ Mẫn rằng sau này cô cũng muốn chụp ảnh cưới ở đó.

Ban đầu chỉ là một câu nói đùa, Ôn Từ không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng, khi làm thủ tục nhận phòng khách sạn, cô khoác tay anh, làm nũng: “Tiêu tốn quá, Tổng giám đốc Vệ.”

Vệ Mẫn cầm thẻ phòng, nhìn cô một cách đầy ẩn ý, nói: “Sẽ kiếm lại được mà.”

Ôn Từ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh nói theo nghĩa đen.

Đến tối, sau khi gặp gỡ đội ngũ chụp ảnh, trở về khách sạn, cô mới hiểu kiếm lại nghĩa là thế nào.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nước chảy trong phòng vang lên rõ ràng.

Hơi nước lan tỏa, dấu tay chồng chất trên kính, để lại những vết hằn rõ ràng, tiếng r3n rỉ tràn ngập xen lẫn tiếng nước.

Không chỉ là kiếm lại, mà là kiếm được cả đống.

Ôn Từ ngẩng đầu, đầu ngón chân căng cứng, hơi thở bị cướp đi, móng tay bấu chặt vào da thịt, dùng lực thế nào cũng không đủ.

Vệ Mẫn vén tóc ướt của cô, không thể để lại dấu vết nào, chỉ có thể cắn môi mà quấn quýt không ngừng, cảm giác đau nhói từ vai khiến động tác càng thêm sâu.

Hơi nước lại bao phủ lên kính, vẽ nên một khung cảnh tràn đầy sức sống mùa xuân.



Nửa đêm, tiếng nước dần ngừng lại, cửa kính mở ra, hơi nước mang theo hơi thở tình yêu tràn ra.

Khi nằm trên giường, đôi chân Ôn Từ vẫn còn run rẩy, cô nhấc mí mắt nặng nề, nhìn Vệ Mẫn thần sắc tươi tỉnh, tức giận nói: “Em không chụp ảnh cưới nữa.”

Vệ Mẫn cười khẽ rồi vén một lọn tóc bên mặt cô và chơi đùa: “Bây giờ không chụp, có phải thiệt thòi không?”

Ôn Từ thật sự muốn đánh anh một trận, chỉ tiếc bây giờ tay chân mỏi mệt, động một chút cũng khó khăn: “Anh đợi đấy, mai em sẽ tính sổ với anh.”

Anh lúc này đồng ý tất cả: “Được, mai tính, bây giờ ngủ đi.”

Dù giận cũng không quên việc chính, Ôn Từ nhắm mắt hỏi: “Mai mấy giờ dậy? Em còn có thời gian ngủ không?”

“Ảnh cưới anh đặt ngày mốt chụp, mai em có thể ngủ cả ngày ở khách sạn.”

Ôn Từ mở mắt nhìn anh, cắn răng nói: “Anh tính trước hết rồi đúng không!”

Vệ Mẫn cười đến nỗi giường cũng rung: “Được rồi, được rồi, anh sai rồi, mai em muốn anh nhận sai thế nào cũng được, bây giờ ngủ đi, dưỡng sức…”

Cô tức giận nói: “Dưỡng sức để anh làm lại lần nữa đúng không?”

Vệ Mẫn vẫn cười, anh đưa tay vuốt nhẹ má cô: “Nếu em muốn thì không phải không được.”

Ôn Từ dồn hết sức lực đẩy tay anh ra: “Anh đừng có mơ!”

Anh không đụng cô như thể sắp chết, lại dùng đầu ngón tay chọc má cô, nhỏ giọng hỏi: “Không làm, vậy nghĩ cũng không được à.”

Đây hoàn toàn là được lợi còn giả vờ.

Ôn Từ tức giận, cô quay đầu cắn vào tay anh. Vệ Mẫn vừa sợ vừa đau, không nhịn được kêu lên, để cô cắn đủ mới nói: “Sao em cứ như chó con vậy.”

“Anh mới là chó.”

Cô hài lòng, nhắm mắt mắng: “Đồ chó.”

“…”

Vệ Mẫn thấy cô thật sự mệt, không cố ý chọc cô nữa, anh tắt đèn rồi nằm xuống, khi đưa tay ôm cô còn cẩn thận sợ bị cắn.

Ôn Từ không phải không nhận ra, khóe miệng cong lên, cô cố ý xoay người làm anh giật mình, sau đó giả vờ ngủ say, chui vào lòng anh tìm một vị trí thoải mái không động đậy nữa.

Vệ Mẫn cười thở dài, anh xoa đầu cô rồi nói nhỏ: “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Ôn Từ thật sự ngủ cả ngày trong khách sạn.

Chiều tỉnh dậy, việc đầu tiên là soi gương, ngoài dấu tay ở chân, chỉ còn dấu răng nhỏ trên ngực phải.

Cô không nhịn được lại mắng: “Đồ chó.”

Vệ Mẫn không biết từ khi nào đã đứng bên cửa, anh mỉm cười nói: “Tai anh không điếc đâu.”

“Vốn là mắng anh mà.” Ôn Từ mở cửa, ánh nhìn đột nhiên dừng lại.

Áo thun ngủ của Vệ Mẫn tối qua mặc trên người cô, giờ anh chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, thân hình rất đẹp, chỉ có điều trên ngực và vai có vài vết đỏ.

Rõ ràng là vết móng tay cào.

Ôn Từ vô thức nhìn xuống tay mình, móng tay không dài, nhưng cũng không phải là không có. Cô nhớ lại lúc để lại những dấu vết này: “…”

Vệ Mẫn nhìn thấy tai cô đỏ lên, cười đầy ngạo nghễ: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Liên quan gì đến anh.”

Ôn Từ đóng cửa lại, không nhịn được lấy nước lạnh vã lên mặt. Cô nhìn người trong gương, môi đỏ tươi, còn hơi sưng.

Cô không dám nhìn lâu hơn, nhưng khi nhìn xuống bồn rửa, Ôn Từ lại nhớ đến nhiều khoảnh khắc tối qua ở đây: “…”

Đúng là trên đầu chữ ‘sắc’ có một con dao (*).

Cô không thể kiềm chế được mà mặt đỏ lên, đành vùi mặt vào chậu nước để tỉnh táo lại.

Ngày hôm đó cuối cùng, Ôn Từ cũng không ra khỏi khách sạn. Sau khi ăn xong bữa tối, rửa mặt xong cô nói muốn xem phim, Vệ Mẫn tìm một bộ phim cũ để xem.

Hai người nằm trên giường, chưa được bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, có lẽ do ngủ nhiều, Ôn Từ dậy rất sớm, còn Vệ Mẫn vẫn đang ngủ.

Anh nhắm mắt, lông mi dài đặc biệt nổi bật. Ôn Từ không nhịn được đưa tay chạm vào, vuốt dọc theo lông mày anh.

Mắt.

Mũi.

Cuối cùng là môi.

Cô từ từ chạm xuống, rõ ràng người ở ngay trước mắt, nhưng trong đầu dường như cũng có một bức tranh. Chưa kịp chi tiết hóa thì Vệ Mẫn bỗng nắm chặt tay cô, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Mò ra gì rồi?”

Ôn Từ chống tay rồi chui vào lòng anh: “Mò ra anh là một anh chàng đẹp trai.”

Vệ Mẫn nhắm mắt cười, tay cũng mò đến mặt cô, ngón tay ấm áp chạm từng chút xuống, nhưng mãi không nói gì.

Ôn Từ lặng lẽ nhìn anh: “Anh mò ra gì rồi?”

“Mò ra…”

Anh bỗng ôm cô, lật người đè lên, nhìn cô chăm chú, đôi mắt lại vẽ lại một lần nữa khuôn mặt cô: “Mò ra em là vợ anh.”

Ôn Từ không nhịn được cười, Vệ Mẫn đưa trán chạm vào trán cô: “Không đúng sao?”

“Đúng, anh như vậy thật ngốc.”

Cô mắt rất sáng, rất đẹp, nhìn thẳng vào anh, gọi một tiếng: “Chồng.”

Vệ Mẫn sững người, chưa kịp phản ứng.

Cô lại gọi: “Chồng.”

Nơi mềm yếu nhất trong lòng Vệ Mẫn dường như bị chạm đến, đầu ngón tay cạ vào mặt cô hỏi: “Gọi thêm lần nữa.”

Ôn Từ như ý muốn: “Chồng.”

Đôi mắt anh đỏ lên, Ôn Từ ngẩn người, mũi cũng cay cay, cô cố tình nói: “Anh đúng là chuyện bé xé ra to.”

“Không phải chuyện bé xé ra to.”

Vệ Mẫn nhìn cô: “Là vui mừng, cuối cùng em cũng chịu lấy anh.”

Ôn Từ nói: “Chưa lấy giấy đăng ký mà.”

“Về rồi đăng ký, hoặc chúng ta trực tiếp đăng ký ở Hà Lan cũng được.”

Anh nói rồi định lấy điện thoại: “Để anh hỏi xem ở đây đăng ký thế nào.”

“Anh làm gì vậy.”

Ôn Từ nắm tay anh, dở khóc dở cười: “Nhanh dậy đi, lát nữa em còn phải trang điểm.”

Vệ Mẫn nhìn cô, đột nhiên sát lại, anh hôn cô một trận rồi mới nói: “Muốn về ngay để đăng ký.”

“…”

Ôn Từ không để ý đến anh nữa, cô dậy rửa mặt xong. Sau đó thay đồ ngồi trước bàn trang điểm, cô nhặt gối rơi dưới đất ném vào anh: “Anh nhanh lên, đừng để em nói lần thứ hai.”

Vệ Mẫn lúc này mới leo dậy, anh đi tới nhanh chóng véo má cô. Ôn Từ đang vỗ nước lên mặt, một cái tát vào tay anh: “Trẻ con quá.”

Anh nhẹ nhàng rên lên, không chọc cô như đứa trẻ nữa, sau đó bước vào phòng tắm.

Ảnh cưới là Vệ Mẫn liên hệ với một studio người Hoa qua mạng, hai người chuẩn bị xong đi đến điểm hẹn gặp họ, rồi cùng đi xe đến địa điểm chụp.

Khí hậu Hà Lan ôn hòa, mùa hè nóng nhất cũng không quá cao, chỉ là mưa nhiều, trong xe của studio luôn có đủ các loại dụng cụ che mưa.

Nhưng không biết có phải do trời thương hay không, những ngày Ôn Từ và Vệ Mẫn ở Hà Lan đều là những ngày nắng rực rỡ, nhiếp ảnh gia còn không cần dùng đến đèn chiếu sáng.

Ngày cuối cùng chụp ở một thị trấn nhỏ của Amsterdam, ở đó có nhiều cối xay gió và một bãi cỏ.

Vệ Mẫn mấy ngày nay cứ nhắc đến việc đăng ký, Ôn Từ cười nói: “Sao mà gấp thế, em có chạy đi đâu đâu.”

Gió nhẹ thổi qua, khăn voan trắng tung bay, anh đưa tay giữ lại, rồi nói: “Anh muốn sớm có một gia đình.”

Nhiếp ảnh gia từ xa tìm góc chụp, gọi họ cứ tự nhiên nói chuyện.

Ôn Từ nhớ lại điều mà cô luôn quên hỏi: “Nói mới nhớ, sao anh lại chọn ngày mùng 1 tháng 9 để cầu hôn?”

Vệ Mẫn ôm cô, qua khăn voan hôn lên trán cô: “Vì đó là ngày khai giảng ở trường Trung học số Tám, cũng là lần đầu anh gặp em.”

“Anh nói ngày khai giảng lớp 10?” Ôn Từ không có nhiều ấn tượng.

Vệ Mẫn đơn giản nói: “Ở chỗ đăng ký, anh nhặt được thẻ học sinh của em, lúc em đến lấy lại thì anh đang chuẩn bị rời đi, khi chúng ta lướt qua nhau, em không để ý đến anh.”

Có lẽ là ngày khai giảng quá nhiều việc, Ôn Từ vẫn không nhớ rõ lắm. Vệ Mẫn nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Không quan trọng, quan trọng là sau này.”

Ôn Từ cũng cười: “Đúng, chúng ta còn sau này.”

Dưới bầu trời xanh mây trắng, theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, Ôn Từ nhấc váy chạy trên cỏ, cô đứng trên bãi cỏ rộng lớn, hướng về phía hoàng hôn gọi lớn: “Vệ Mẫn!”

Vệ Mẫn đuổi theo, không như trước đây dừng lại ở nơi cô vừa quay đầu là thấy, anh từng bước từng bước tiến đến bên cô, anh đáp: “Anh đây.”

Ôn Từ nhìn anh từ phía bên cạnh.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống, bao phủ thân hình cao lớn của anh, cô lại nhớ đến buổi chiều không người năm lớp 11, anh đột ngột xuất hiện bên ngoài lớp học của cô.

Anh lại hỏi cô hết lần này đến lần khác liệu cô có muốn ở bên anh không.

Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng Ôn Từ vẫn nhớ như in, như thể mới xảy ra gần đây. Cô gọi: “Vệ Mẫn.”

Anh đáp lại, nhưng không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn cô, như thể hiểu rõ cô đang nghĩ gì và cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này.

Trong ánh nhìn lâu dài ấy, cảm xúc không nói nên lời dâng lên trong lòng. Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh đứng không xa, trong khung hình, cả hai người đều đỏ mắt.

Ôn Từ lại gọi tên anh: “Vệ Mẫn.”

“Ừ?”

Cô nói: “Em yêu anh.”

Gió từ xa thổi tới, mang theo tình yêu của cô đến anh. Vệ Mẫn mắt đỏ ngấn lệ, cảm động hôn cô. Máy ảnh ghi lại khoảnh khắc hai người yêu nhau.

Nụ hôn kết thúc, Vệ Mẫn nhìn vào mắt cô, dịu dàng gọi: “Em yêu.”

Anh cũng nói những lời giống cô, với tình yêu giống cô: “Anh yêu em.”

Ôn Từ nhìn anh, cười tươi sáng và hạnh phúc.

Lúc đó, cô nghĩ rằng họ sẽ có một tương lai tươi đẹp và một cuộc sống dài lâu bên nhau.