Quả Đào Trong Tâm

Chương 30: 30 Vị Bạc Hà


Tư Hành ở trên mặt mày nhíu lại, biểu tình hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng là không thể phủ nhận, so với những dòng tin nhắn cứng nhắc của mình, những tin nhắn do Tả Nhiên gửi xác thực có độ ấm hơn nhiều.
Thế cho nên anh bắt đầu nghĩ lại, trước kia có phải là mình hành động có hơi lạnh lùng.
Tả Nhiên đặc ý nói: “Đại ca, lời quan tâm là phải nói ra anh không nói, chị dâu nhỏ làm sao mà biết được đúng không?”
Tư Hành nhàn nhạt nói: “Đã biết”
Phòng An An thuê lúc trước là vì muốn dọn ra khỏi biệt thử, với lại căn phòng cũng gần với phòng vẽ tranh.

Nếu khi nào có bận việc thì có thể ở lại đây một đêm.
Giang Đại đột nhiên từ phía sau ôm cô một cái.
“Cậu đang xem cái gì? Mà lại nhập thần như vậy?”
Nhan An An nhanh chóng đem điện thoại khóa màn hình lại, chột dạ nói: “Không có gì.”
“Hắc hắc, tớ đây mới không tin, cậu nói, cậu có phải hay không đang nhắn tin vụng trộm với giáo sư Tư?”
Nhan An An: “...”
Sao lại thế này, Giang Đại hôm nay thành tinh sao, lại luôn nhiều lần đoán trúng tâm tư của cô.

Quen biết nhiều năm như vậy, ngày thường gặp cô cũng không thấy chỉ số thông minh online bao giờ.
Buổi tối sắp đi ngủ, cô còn đem đoạn hội thoại giữa mình và Tư Hành đọc lại một lần nữa.
Cô cảm thấy hôm nay Tư Hành không giống như bình thường, gửi tin nhắn số từ nhiều không nói, thế nhưng nay lại nói những câu quan tâm, làm trong lòng cô đột nhiên như có dòng nước ấm chạy qua.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Nhan An An cùng Giang Đại vẫn chưa tỉnh ngủ, liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên không ngừng.

Nhan An An đứng dậy, lẩm bẩm một câu: “Ai vậy?”
Tư Hành ở cửa nhàn nhạt nói: “Là tôi”
Nhan An An vốn dĩ chuẩn bị muốn ra mở cửa, tay đều đã sờ đền nắm cửa, nghe được lời này, lập tức rụt tay trở về.
Cô hoang mang mà nói: “Anh chờ một chút”
Giang Đại vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, cô nỉ non một cái: “Ai vậy?”
Nhan An An thuận miệng đáp một câu, “Tư Hành”
Giang Đại sợ tới mức giật mình một cái từ trên giường bò dậy.
“Không có việc gì, cậu cứ ngủ tiếp, đợt lát nữa tớ đem cửa phòng ngủ đóng lại là được, cậu ngồi yên trong phòng là ok.”
Giang Đại liên tục gật đầu.
Nhan An An ở tủ quần áo tìm nửa ngày cũng không được bộ nào ưng ý, lúc trước toàn bộ quần áo đều đã đem về biệt thự, lúc này chỉ còn sót lại vài món ít ỏi.

Cô từ trong tủ quần áo giãy giụa một chút, chọn một món tốt nhất trong đó.
Giang Đại liền im lặng không hé răng nhìn cô đang trong hoàn cảnh rối loạn, thấy cô bình tĩnh lại rồi mới nói: “An An, bộ dáng hiện tại với thường ngày của cậu tương đối giống nhau, đều đẹp.”
“Thật không?” Nhan An An quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô một chút.
Giang Đại nói: “Trương Đình trước kia mỗi lần nghe thấy bạn trai đến thăm, giống như đúc bộ dáng hiện tại của cậu.”
Nhan An An: “...”
Trước kia hai người cũng hay thường nhắc đến Trương Đình.
Nhan An An sau khi đổi quần áo xong, vội vàng rửa mặt một chút, sau đó mới đi đến cửa, rồi bắt đầu mở ra.
Nhìn vào ánh mắt của Tư Hành, cô thế mà lại có chút thấp thỏm.

Bên tai truyền đến thanh âm của Tư Hành, “Em ăn bữa sáng chưa? Tôi sợ hai người ăn không đủ, đã kêu dì Phương làm nhiều thêm một phần.”
Nhan An An ngượng ngùng nhận lấy, mà nói: “Cảm ơn.”
Tư Hành đột nhiên đến gần, Nhan An An không biết anh muốn làm gì, ngẩng đầu lên nhìn anh, Tư Hành còn tưởng rằng cô sẽ lùi về phía sau, cho nên trong đầu đã tính toán sẵn.
Ai ngờ tiểu nha đầu lần này lại không lùi lại, vì thế hai người gắt gao mà một chỗ dán lại gần nhau.
Sắc mặt cô bắt đầu nóng lên, ánh mắt Tư Hành sáng tối không rõ.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống, một bàn tay nắm lấy cằm cô, đột nhiên trực tiếp hôn cô một chút.
Nhan An An cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng.
Hiện tại cô càng thêm xác định, cô chính là thích Tư Hành.

Không phải chỉ vì cái gì mà liên hôn thương nghiệp, chỉ bởi vì anh là Tư Hành.
Cô thậm chí còn muối hỏi Tư Hành một câu, nếu cô không phải con gái của Nhan Tiềm, nếu cô chỉ là một cô con gái của một gia đình bình thường, Tư Hành có nguyện ý cùng cô kết hôn sao?
Cô không dám xác định đáp án này, cho nên nghĩ đến đây, cảm xúc liền có chút không tự chủ được mà trùng xuống.
Tư Hành buông cô ra, ở bên tai cô ôn nhu nói một câu: “Hửm? Vị bạc hà?”
Sau một lúc lâu, Nhan An An mới phản ứng lại, anh là đang nói kem đánh răng của cô.
Đưa xong bữa sáng, Tư Hành liền đi.
Tư Hành vừa di, Giang Đại lập tức từ trong phòng ngủ chạy ra.
Nhìn thấy bữa sáng ánh mắt liền sáng bừng lên, sau đó tập trung vào sự nghiệp ăn uống của bản thân.

Nhan An An khuyên cô: “Cậu ăn chậm một chút.”
Giang Đại hàm hồ nói: “Má ơi, dì Phương nhà cậu làm đồ ăn cũng ngon quá đi, như thế nào có thể đem bữa sáng đơn giản làm cho có hương vị được như vậy, nhất định về sau tớ sẽ ôm chặt cái đùi là cậu đây mà ăn bữa sáng nha.”
Nhan An An trước kia cũng hay tới nhà Giang Đại, đầu bếp nữ trong nhà cô làm đồ ăn cũng rất ngon bất quá so với dì Phương, vẫn là kém một chút.
Giang Đại sau khi ăn xong vội vàng vẫy vẫy tay, “Không được, không được, tớ đây thực sự rất muốn ăn, có điều vẫn sợ giáo sư Tư nhà cậu nha.”
Hai người sau khi ăn uống no đủ, Nhan an An lại lôi kéo Giang Đại đi dạo.
Giang Đại vẻ mặt nghi hoặc hỏi cô, “Như thế nào lại đi dạo, cậu không phải gần đây đã mua quần áo rồi sao?”
Nhan An An lắc đầu nói: “Không phải, thứ ba tuần sau Tả Nhiên có mở một buổi party trên du thuyền ở Tam Á, tớ cùng Tư Hành cùng đi nên mua thêm vài chiếc váy mới.”
Giang Đại lập tức ngầm hiểu, bắt đầu làm một chị em tốt bắt đầu lên kế hoạch.
Sau khi chọn xong, hai người đến quán cà phê để tâm sự.
Nhan An An về đến nha, đem những chiếc váy mới mua cố ý cất giấu ở trong tử, nghĩ đến lúc đó tạo cho anh một chút kinh diễm.

Lúc này trong phòng vẽ tranh, bất chợt.
Một cậu nhóc nở ánh mắt sạch sẽ, mở miệng chính là một âm thanh mềm mềm mại mại, đáng yêu cực kỳ.
Cậu bé tò mò hỏi: “An An lão sư, có phải lão sư gần đây đang yêu đương hay không?”
Nhan An An đột bị bị hỏi vấn đề này có chút hoảng sợ.
Tiếp theo lại nghe cậu nhóc giải thích, “Trước kia chị của em yêu đương chính là có bộ dạng như bây giờ, nhìn di động một cái liền cười ngây ngô.”
Nhan An An: “...”
Cô vừa mới nhìn thoáng qua tin nhắn mà thôi, Tư Hành hỏi cô buổi chiều hôm nay có cùng nhau ăn cơm không.
Cô lúc nào cười ngây ngô?
Cậu nhóc tiếp tục trấn an cô, “Không có việc gì, lão sư cũng đã nhiều tuổi, không thể không yêu đương được, không cần ngại ngùng.

Không giống tôi, trong lớp thích một bạn nữ sinh nhưng lại chỉ dám lén lút nhìn lén, ai…”

Nhan An An: “???”
Hiện tại những cậu nhóc như này đã biết yêu đương sớm như vậy sao!
Vì không cho cậu nhóc bị ảnh hưởng điều không tốt, Nhan An An vẫn là nghiêm túc tìm một cái cớ, nói cho cậu nhóc biết không phải mình cười ngây ngô.
Cậu nhóc lại nói: “An An lão sự, cô không biết giải thích chính là đang che giấu sao? Cô cùng em nói nhiều như vậy, chính là bại lộ đang yêu đương nha.

Theo em quan sát, hẳn là vừa mới bắt đầu, bởi vì tuần trước em đi học cô vẫn chưa có bộ dạng này.”
“An An lão sự, em không phản đối cô yêu đương, nhưng là cô không được quen một người quá xấu.

Ừm ít nhất soái giống me là được, như vậy mới có thể xứng đôi với cô.”

Buổi chiều cô cùng Tư Hành đi ăn cơm, buổi tối công ty Tư Hành có một hội nghị cô liền ở nhà yên lặng sắp xếp quần áo vào hành lý.
Thứ ba mở party cho nên buổi tối thứ hai họ liền xuất phát.
Ngày hôm sau, Nhan An An đến phòng vẽ dặn dò Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả một chút.

Ban ngày thứ hai, tâm trạng của An An đều rất phấn khởi.
Này vẫn là cô cùng Tư Hành lần đầu tiên đi chơi, cho nên trong lòng không giống được sự chờ mong.
Xe chạy đến một nửa, liền tiếp nhận điện thoại.

Ánh mắt cô đột nhiên trầm xuống, tay lái cũng có chút run nhè nhẹ.
Liền gọi một cuộc cho Tư Hành:
“Tạm thời tôi cho chút việc, đi không được.”.