“Biết không? Vào mùa hè, cả vùng Provence khoác lên mình lớp áo màu tím.” Tôi giấu cả khuôn mặt sau cuốn sách Lịch sử được dựng thẳng lên làm lá chắn, khe khẽ nói với cậu bạn Lăng Hạo Cẩn ngồi cùng bàn.
“Suỵt!” Lăng Hạo Cẩn dùng tay che miệng lại, khó mà nhận ra cậu ấy đang nhai kẹo gum, nhẹ nhàng đả kích tôi: “Cậu có tiền mua vé máy bay đi châu Âu chắc?”
“Tớ đang tiết kiệm tiền.”
“Được rồi, coi như có tiền.” Cậu ấy suy tư một chút, lại hỏi: “Thế cậu có thời gian không?”
Tôi lườm cậu ấy cháy mặt. Dường như hành động này quá mức rõ ràng, một viên phấn từ trên bục giảng bay vèo xuống, chính xác tựa như một viên đạn đáp xuống gáy tôi. Thầy giáo dạy Sử cuối cùng cũng tạm dừng câu chuyện lịch sử giải phóng loài người đã kể cả nửa học kỳ, chau mày nhìn tôi: “Hạ Lam Thường!” Thấy hỏi: “Cô đang làm gì vậy hả?”
“Cậu ấy đang nằm mơ ạ!” Lăng Hạo Cẩn chẳng thèm suy nghĩ gì đã trả lời thay tôi. Gây chuyện là bản lĩnh số một của cậu ta.
Cả lớp đều cười ầm cả lên, Lăng Hạo Cẩn là người cười to nhất, miệng mở rất lớn. Ánh mắt của thầy dạy Sử sang chuyển sang gương mặt của Lăng Hạo Cẩn: “Lăng Hạo Cẩn, cậu đang ăn cái gì vậy hả?”
Lăng Hạo Cẩn hoảng hốt, báo ứng của trò đùa dai cuối cùng cũng đến rồi. Sau khi tan lớp, hai chúng tôi được hộ tống lên văn phòng. Phòng giáo viên chỉ có chút tia sáng mờ mờ, mùi mực và bụi phấn hòa lẫn trong không khí khiến người ta thấy ngột ngạt vô cùng. Tôi và Lăng Hạo Cẩn bị buộc phải đứng một bên, buồn chán nhìn miệng thầy giáo đang đóng mở thuyết giáo trước mặt.
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn lâu có thể khiến người ta muốn bay lên không trung.
Tôi rất thích.
Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương.
Một tập bài kiểm tra được ném tới trước mặt, cắt ngang khung cảnh trong mơ của tôi.
Tôi và Lăng Hạo Cẩn mỗi người một tập, là hình phạt dành cho tội gây rối trong giờ học, chúng tôi bị “nhốt” trong văn phòng hoàn thành bài kiểm tra. Vừa làm xong một bài nghị luận khô khan về cuộc cách mạng to lớn của Pháp, tôi lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, quay sang hỏi Lăng Hạo Cẩn: “Cậu có thấy chán không?”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cũng bị bầu trời rộng lớn tác động, lẩm bẩm câu gì đó không rõ, nghe rất giống Provence.
“Có thể cả đời tớ cũng không đến được đó.” Tôi lắc đầu: “Bởi vì không làm xong bài kiểm tra.”
Lăng Hạo Cẩn không nói gì, im lặng cắn bút rất lâu, đột nhiên cậu ấy tập trung nhìn vào mắt tôi: “Đến Provence rồi cậu muốn làm gì?” Và nói tiếp: “Không đi được thì tranh thủ tưởng tượng đi.”