Trận đấu kết thúc, Black đột nhiên nhớ tới mục đích của mình khi tới nơi này. Có điều giờ thời gian lại muộn mất rồi. Chuyện tìm kiếm chắc đành phải để ngày mai thôi. Lắc lắc đầu, Black đi theo mọi người thoát khỏi sàn đấu.
…
Trên đường về,…
Lúc này đã cách xa sàn đấu ngầm. Thành phố về đêm thật vắng lặng. Black vừa đi vừa nghe tiếng bước chân của bản thân mình. Cái bóng của cậu kéo dài nơi ánh đèn đường. Tưởng như vậy sẽ cứ đi, cứ đi, rồi chuyện ngày hôm nay cũng sẽ kết thúc như thế. Có điều dị biến lại nổi lên.
Cuối con phố gần nơi cậu trụ lại, lúc này xuất hiện vài tên mặc quần áo Rocket vội vã đi qua.
Điều này rất không bình thường.
Đêm hôm khuya khoắt, đường vắng không người. Cả đám lại vội vội vàng vàng chạy đi. Thật thật sự quá khả nghi rồi.
Và với tinh thần thanh niên ba tốt thì Black không thể bỏ mặc không xen vào chuyện này.
Lủi người vào sát tường không để cho chúng nhận ra. Cậu nhanh chóng cho gọi ra Fearow. Vạn hạnh, ngày nay vội vàng, cậu còn mang đồ đạc mới sắm bên người.
Trèo lên lưng Fearow, cậu nói khẽ ra lệnh nó theo sát đám người từ xa xa. Lục lọi từ trong đám đồ mang theo, lấy ra một chiếc kính hồng ngoại. Lúc cậu mua món đồ này cũng là để ngày sau có đi chỗ nào tối tăm cũng không sợ vì ánh sáng mà đánh rắn động cỏ. Lần trong hang đá mặt trăng cũng bởi không có những đồ này nên cậu mới bị động gặp phải đám Rocket như vậy.
…
Từ trên trời cao đáng nhẽ có thể nhìn thấy cả thành phố mông lung dưới ánh đèn đường. Có điều lúc này trong mắt Black chỉ là một đám bóng đỏ đang di động. Thật là phí phạm cảnh sắc hôm nay.
Cứ như vậy cậu không một tiếng động thình lình theo sau, ánh mắt theo dõi đám người.
Đi mãi đi mãi, cả đám đi ra ngoài rìa thành phố. Xa xa là hướng về nhà máy phát điện bỏ hoang. Lẽ ra là nhà máy phát điện bỏ hoang thì giờ này nên không nhìn thấy trong đêm đen. Có điều kì quái giờ phút này nơi đó lại đang sáng lên đèn. Black lòng thầm suy đoán có lẽ đây là mục đích đêm nay của băng Rocket. Lúc này mọi chuyện cần cậu tới nơi mới có thể xác minh hư thực.
Giờ thì yên tĩnh theo sau thôi. Cậu gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình. Có lẽ đêm nay sẽ lại có một trận chiến. Và cậu cần phải chuẩn bị cho mọi điều sắp xảy ra.
…
Ở một nơi khác.
Trung úy Surge nhìn về đám thuộc hạ lên tiếng hỏi:
- Mọi chuyện chuẩn bị sao rồi.
- Báo cáo. Tất cả đã sẵn sàng. Chỉ cần đợi con mồi sa lướt. (một tên lính cấp dưới báo cáo)
- Tốt lắm. Lần này nhất định không thể có sơ sót.
Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung:
- Báo với đám thành viên ngoài cùng chú ý một chút. Lần này không thể để kẻ nào có thể tiến vào đây phá rối khi kế hoạch bắt đầu.
- Rõ, thưa trung úy.
- Tốt lắm. Đi làm nhiệm vụ đi.
Anh ta xua xua tay ra hiệu. Ánh mắt quay trở lại nhìn màn hình chiếu ra toàn cảnh khu nhà máy phát điện. Miệng lẩm bẩm:
- Tất cả đã đầy đủ. Giờ chỉ thiếu gió đông rồi. Hi vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ...
…
Nhăn mày! Nhìn tình hình trước mắt Black không thể không nói một tiếng khó khăn.
Đám Rocket cậu theo đuôi giờ đã về tới địa điểm cần chúng làm nhiệm vụ. Đúng như cậu dự đoán. Đêm nay băng Rocket nhất định xảy ra đại sự gì đó ở nơi nhà máy phát điện bỏ hoang này.
Có điều hiển nhiên chuyện đại sự gì cũng là diễn ra ở bên trong. Mà cậu muốn tham gia vào trong đó thì phải đi vào trong mới được. Ngăn cản cậu giờ là đám Rocket như mọi khi. Có điều này không phải chuyện bết bát nhất cậu gặp phải lúc này.
Giờ cậu đau đầu là làm sao yên lặng vượt qua lớp bảo vệ của đám Voltorb đang lăn lông lốc trên mặt đất cùng lơ lửng bay trên không một đống Magnemite và Magneton.
Đúng là đám pokemon chăm chỉ này làm cho cậu khó khăn. Nếu canh chừng chỉ có đám thành viên Rocket, có lẽ cậu có thể lại gọi Butterfree dùng phấn hoa gây mê.
Có điều với một đám pokemon điện ham làm việc và cơ cảnh như bây giờ thì có lẽ cứng rắn đột phá là đường ra duy nhất cho cậu.
Này quả là không dễ làm chút nào.
Suy đi nghĩ lại. Thời gian không chờ lâu được. Cậu quyết định dùng biện pháp cậu cho là có hơi khả thi một chút. Bất kể thế nào, cậu cũng phải tìm tòi hư thực rõ ràng chuyện ngày hôm nay.
…
Eric thật buồn bực.
Có điều nếu bạn nửa đêm nửa hôm đang say giấc nồng hay đang hăng hái nghiên cứu nhân loại như thế nào sinh sôi nảy nở, lại bị cấp trên hạ chết mệnh lệnh tập hợp làm việc. Này quả thật là một chuyện rất đáng buồn rồi. Có điều vì miếng cơm manh áo, Eric vẫn cố gắng chia sẻ cái sự buồn bực ấy của mình cho đám cấp dưới. Nghe bên kia điện thoại tiếng huyên náo gà bay chó sủa, Eric tâm trạng đột nhiên biến khá hơn nhiều.
Quả nhiên, khổ đau mà được chia sẻ lại cho người khác thì nỗi đau của mình cũng sẽ nguôi ngoai nhiều hơn.
Nói thật, dạo này Eric thật đủ xui xẻo.
Đang thành viên hoạt động năng nổ có tương lai, rất được cấp trên tin tưởng. Ấy thế mà độp một cái, anh lại làm hỏng chuyện rồi. Hỏng chuyện thì hỏng chuyện thôi. Mỗi tội người ta cũng nói rồi. Không nên mắc cùng một sai lầm hai lần trong một ngày. Nhất là khi sếp của bạn vừa xử lý nặng đồng nghiệp làm sai phía trước. Giờ bạn tiếp tục sai. Và dĩ nhiên hình phạt lần này cho bạn lại sẽ tăng lên nhiều rồi.
Cuối cùng nhờ “phúc” của Black làm ở hang động núi mặt trăng mà Eric đành cuốn gói khỏi nơi làm việc cũ mà dấn thân vào cấp trên mới, làm nhiệm vụ mới.
Chuyện này cũng chẳng có gì. Ai trong đời chả một hai lần lên voi xuống chó. Coi như là đổi công việc đi. Dù là tiền lương xuống thấp một ít. “khóc”
Sau đó, anh bị phân theo cấp trên đi bắt một con pokemon mà giờ mới nghe tên lần đầu.
Ừ, bắt thì bắt thôi. Rocket vốn là làm cái này mà phát triển lên. Nghe các tiền bối trong băng nói, trước kia còn nghênh ngang cướp pokemon của huấn luyện viên giữa chốn đông người. Giờ chỉ là bắt một con pokemon vô chủ thì thật là quá nhẹ nhàng rồi.
Anh theo lệnh mang đám đàn em bị biếm chức cùng đi tham gia. Và thế là …
A Lê Hấp! Không chơi như vậy có được hay không. Anh chuyển nhiệm vụ và lại một lần nữa nhờ “phúc” của Black mà thất bại xong việc.
Một lần đầu tiên trong đời anh nhận ra rằng, bắt pokemon thật là cũng chả nhẹ nhàng một chút nào. Thiếu chút nữa bị đóng băng chết.
Anh được cho ra khỏi sở cải tạo. Phải nói năng lượng giao thiệp của Rocket không phải là chuyện đùa. Thả đám tép riu như anh thật là quá dễ dàng chút rồi. Lần này thì thôi nhé. Cấp trên mới cũng chả lo được cho anh. Và thế là anh lại đổi công việc. Và tiền lương lại thấp một ít. “khóc nhiều hơn”
Anh và đám đàn em được phân hoạt động chung ở một thành phố mới. Như cỡ cấp của anh giờ cũng có mấy người liền. Tất cả chung chạ chút ít tài nguyên nơi đây. Mỗi nơi đều có địa đầu xà. Kiểu không quyền không thế, không con ông cháu cha như anh thì mỡ thu được nơi làm việc nơi này lại càng ít. Đã thế việc khổ sai còn thật là nhiều. Như hôm nay việc này anh đảm bảo bị gọi có thể thật không ít. Nhưng cuối cùng cũng chỉ đám bọn anh phải đi canh gác cái nhà máy bỏ hoang này thôi.
Thật không biết có cái gì quý hiếm mà phải canh chừng nữa. Có điều hi vọng lần này không làm hỏng việc. Nếu không anh thật sự không biết tổ chức sẽ lại cho anh đi tới xó xỉnh nào rồi.
Lòng anh giờ sao cảm thấy nao nao. Nhìn đám Voltorb, Magnemite, Magneton đầy xung quanh, anh hơi an tâm. Canh chừng cảnh báo mà thôi. Có đông đám pokemon canh như vậy có chuyện gì cũng không tới lượt anh lo.
Và thế là anh và đám thuộc hạ bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn tán gẫu phàn nàn điều kiện công việc, gia đình,… bla bla.
Hi vọng chỉ phải cố gắng nấu hết đêm nay là xong việc đi. Làm việc thêm ca đêm mà không tăng lương thực sự không có hứng thú rồi. Anh tự nhủ với mình và cường đánh tinh thần chú ý xung quanh.