Phượng Tương Sồ

Chương 18: 18 Chương 17


Bốn người cùng đoàn tùy tùng của Lục gia cứ thế khởi hành, đi được khoảng chừng nửa chặng thì mọi người mới dừng chân nghỉ ngơi ở ngôi đình cạnh sườn núi.
Đình hóng gió này là do Lục gia dựng nên, cả nhà họ từ lão gia cho đến các công tử đều rất thích vào rừng săn bắt nên sai người lại đây sửa sang rồi dựng thành ngôi đình để tiện đà thư giãn và ngắm cảnh, mọi thứ trong đình đều được chuẩn bị kĩ lưỡng, người đến đây chỉ cần an nhàn dạo chơi là được.
Tất cả đều do Bùi Thù kể cho Lăng Tri.
Cả chặng đường mệt nhoài cuối cùng cũng dừng lại, mọi người lục tục xuống ngựa, Bùi Thù nhanh nhẹn chạy đến bên Lăng Tri trò chuyện vui vẻ.

Phía bên này, Lục Sân cứ theo sát phía sau Tạ Thanh Li, ấp úng kể cho nàng nghe những mẩu chuyện nhỏ xảy ra khi hắn cùng phụ thân và các huynh đệ đi săn, thấy nàng có vẻ lo ra, Lục Sân nương theo ánh mắt nàng nhìn về phía thiếu nam thiếu nữ đang ríu rít đằng kia, nhỏ giọng hỏi: "Thanh...! Thanh Li, nàng còn nghe ta nói không?"
"Ừ." Tạ Thanh Li không nhìn nữa, nàng lạnh lùng đáp: "Ta sẽ không đi săn."
Chỉ cần nhắc đến việc này thì hai mắt Lục Sân lại sáng lên, hắn lắc đầu: "Thanh Li, nàng chỉ cần đi theo sau làm hậu phương cho ta là được rồi.

Ta sẽ bảo vệ nàng."
Lăng Tri vốn đang hứng trí bừng bừng, nghe được câu nói của Lục Sân liền vội hỏi lại: "Trong núi sẽ có những gì vậy ạ? Sẽ có hổ sao?"
Lục Sân cực kỳ yêu thích việc đi săn, lúc nói đến việc này biểu cảm cũng sinh động hơn hẳn, trông không hề giống con mọt sách ngờ nghệch trước đó chút nào, hắn liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên là có rồi.

Nếu chúng ta tốt số thì không chỉ gặp được hổ thôi đâu, có thể còn gặp được lợn rừng nữa đó!"
Tạ Thanh Li: "..." Sao tự dưng cảm thấy con mọt sách này nguy hiểm vậy nhỉ?
Lăng Tri bị Lục Sân dọa sợ, mặt cắt không còn giọt máu nép sau lưng Bùi Thù, chần chờ nói: "Có hổ và lợn rừng thật ạ?"
Bùi Thù nhẹ nắm lấy tay phải của Lăng Tri, mỉm cười dịu dàng nói: "Không may mắn đến vậy đâu.

Nếu gặp được bọn chúng thì không phải còn có ta ở đây sao?"
Lăng Tri bị Lục Sân dọa mất mật, dù Bùi Thù có ần cần dỗ dành nàng đến đâu thì vẫn không dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Tán cây lòa xòa che hết tầm nhìn trước mắt, mọi người nói xong liền nhanh chóng đi sâu vào bên trong rừng rậm, trên đường có Bùi Thù huyên thuyên không ngừng nên bầu không khí cũng không đến mức quá tẻ nhạt.

Cho đến khi gặp phải một lùm cây ven đường, Bùi Thù đột nhiên dừng hẳn lại, kéo Lặng Tri sang bên mình.
Lục Sân và Tạ Thanh Li cũng đồng thời ngừng bước.

Lục Sân thần sắc ngưng trọng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của con mồi.
Lăng Tri lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng săn thú, thấy mọi người ai nấy đều yên tĩnh không phát ra tiếng động thì nàng cũng vội giơ tay bịt kín miệng mình, mở to mắt nhìn chăm chú vào động tác của Lục Sân và Bùi Thù.

Hai người họ nhanh chóng liếc nhau một cái, cùng lúc rút mũi tên từ sau lưng, kéo căng dây cung nhắm vào nơi cách đó không xa.
Lăng Tri và Tạ Thanh Li nhìn theo hướng ngắm tên của họ, đúng như dự đoán, phía sau lùm cây mơ hồ hiện lên một thân ảnh đong đưa qua về.
Bất thình lình vang lên tiếng gió rít gào xé rách không khí, hai mũi tên trước sau phóng ra, lá rơi lả tả đầy thân mình.
Khi mũi tên đã bay đi được một lúc thì đằng kia mới truyền đến tiếng gió quật ngã tàn lá, ào ào trút xuống như thác chảy.
"Đệ bắn trúng rồi." Bùi Thù híp mắt cười vui vẻ.
Lục Sân lắc đầu đầy tiếc nuối, không tiếc lời khen ngợi: "Kỹ thuật của biểu đệ đúng là lợi hại." Hai người nói xong liền dẫn Tạ Thanh Li và Lăng Tri đi về hướng mũi tên vừa bắn ra, thì ra là một con thỏ hoang trắng như tuyết.
Thỏ hoang bị mũi tên ghim sâu vào, máu chảy ồ ạt rơi xuống thấm ướt cả mặt đất.

Lăng Tri nhìn thấy hoảng sợ không thôi, bổ nhào đến trước ngực Bùi Thù: "Nhiều máu quá..."
Bùi Thù rất kinh ngạc, hắn không ngờ Lăng Tri sẽ có phản ứng kích động đến vậy bèn vội vàng gọi hạ nhân đến mang con thỏ trắng đi, sau đó nhẹ vỗ về trên lưng nàng: "Đừng sợ."
Lăng Tri thì thầm đáp "Vâng", rốt cuộc thì nàng cũng mới chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, ký ức về trận chém giết nơi động thổ phỉ mấy năm trước đã tạo nên bóng ma tâm lý khó có thể xóa nhòa, đến bây giờ mỗi khi nhớ đến vẫn còn âm ỉ.
Chờ Bùi Thù trấn an Lăng Tri xong thì đoàn người lại tiếp tục lên đường, kể từ đó, mỗi khi bắn trúng con mồi, Bùi Thù không để Lăng Tri thấy những cảnh máu me thế nữa thì Lăng Tri mới thoáng bình tĩnh trở lại.


Lục Sân đi bên cạnh thấy Lăng Tri chủ động thân mật với biểu đệ liền nảy sinh hâm mộ, hắn lén lút gọi Bùi Thù qua bên kia nói chuyện.
Tạ Thanh Li là người trầm tính, cả đoạn đường Lục Sân bắt chuyện với nàng khô cả cổ mà thỉnh thoảng chỉ nhận được vài ba câu đáp lại, vẻ mặt nàng thì lại chẳng mấy hứng thú với câu chuyện của hắn.

Lục Sân đem mọi sự tình kể hết cho Bùi Thù, hằng mong tên biểu đệ này sẽ nghĩ cách để Tạ Thanh Li chủ động gần gũi với hắn.
Bùi Thù nghe được liền phá lên cười, hồi lâu sau khẽ liếc mắt nhìn sang Tạ Thanh Li và Lăng Tri ở xa xa, ghé vào tai Lục Sân nhỏ giọng: "Lúc nãy Lăng Tri chủ động ôm đệ là do muội ấy sợ hãi."
"Người đang sợ hãi thường muốn tìm đến một chỗ dựa, cho nên lúc đó muội ấy mới lại gần đệ.

Nữ nhân dựa dẫm vào huynh lúc gặp phải khó khăn thì tất nhiên quan hệ giữa hai người sẽ càng gần thêm một bước."
Bùi Thù bắt đầu nhấn mạnh điểm mấu chốt cho Lục Sân: "Biểu ca nếu muốn dì Tạ dựa dẫm vào huynh, trước tiên phải khiến dì ấy sinh ra sợ hãi trước đã."
Lục Sân nghe lời chỉ điểm của Bùi Thù xong liền vui vẻ ra mặt, hai người chụm đầu cân nhắc cách nào mới khiến Tạ Thanh Li phải sợ hãi đây.
Vì thế trong khoảng thời gian tiếp theo, chỉ cần săn được thêm một con mồi thì Lục Sân sẽ sai người đem nó đến trước mặt Tạ Thanh Li mà đâm một nhát, một nhát còn chưa sợ thì lại thêm nhát nữa, cứ thế mà đâm cho đến khi máu văng tung tóe đầy mặt đất.
Lăng Tri nhìn mà sợ ngây người, Lục Sân thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt Tạ Thanh Li, hy vọng có thể tìm thấy chút ít vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nàng.
Nhưng Tạ Thanh Li chỉ vô tình liếc Lục Sân một cái, như thể không thấy cảnh tượng máu me trước mắt mà lạnh lùng hỏi hắn: "Có chuyện gì sao?"
Lục Sân liên tục lắc đầu: "...!Không có gì."
Sau đó, Lục Sân lại nảy sinh cảm giác không cam lòng, mỗi lần săn được những con thú rừng chết với dáng vẻ đáng sợ thì sẽ đưa nó đến trước mặt Tạ Thanh Li, chỉ mong nàng ấy có thể lộ ra vẻ mặt kinh sợ nhưng Tạ Thanh Li vẫn cứ bình tĩnh như cũ.

Chiến tích duy nhất của hắn từ nãy đến giờ chính là thành công dọa cho Lăng Tri khóc toáng lên, ai dỗ cũng không nín lại nên đoàn người đành dừng cuộc săn tại đây.
Suốt đoạn đường trở về, Lục Sân ủ dột trưng ra khuôn mặt thất bại, Bùi Thù thì đăm chiêu nhìn vào Tạ Thanh Li, hắn chỉ cảm thấy một nữ tử mà gan dạ như vậy thì có hơi không hợp lẽ thường.
Tạ Thanh Li vẻ mặt vô cảm chỉ im lặng đi một bên, không thèm quan tâm đến bất kỳ ai khác.

Vốn tưởng rằng chuyến đi săn này sẽ kết thúc tại đây, nhưng khi mọi người sắp rời khỏi khu rừng để đến bên ngôi đình thì từ đằng xa lại truyền đến tiếng bước chân đầy nguy hiểm.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Lăng Tri bị dọa sợ không nhẹ, nghe thấy tiếng động liền nắm chặt lấy tay của Tạ Thanh Li.
Tạ Thanh Li lặng lẽ nắm tay Lăng Tri, không lên tiếng đáp lại con bé mà chỉ đưa mắt nhìn sang Lục Sân, chờ hắn nói gì đó.
Lục Sân ngẩn ra, vẻ mặt ngưng trọng rút mũi tên từ sau lưng.

Bùi Thù bên cạnh giương cao cảnh giác, trong nháy mắt ai ai cũng bày ra tư thế phòng bị, Tạ Thanh Li cúi người ôm lấy Lăng Tri đang run bần bật vào lòng, nghiêm mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Từ phía sau lùm cây thấp thoáng thân ảnh cao lớn, lớp lông hai màu vàng đen đan xen nhau thoắt ẩn thoắt hiện, thân thể phập phồng theo tiếng hít thở rõ rệt.
Không ngờ bọn họ lại có thể gặp được hổ thật, không những thế nhìn vào thân mình tráng kiện kia thì chắc chắn không phải con hổ bình thường.
Tạ Thanh Li thầm tính toán trong lòng, không biết bọn họ sẽ nắm chắc bao nhiêu phần thắng đây.

Mà trong lúc nàng đang quan sát xung quanh thì đã có hạ nhân vì hoảng sợ mà hét lên.

Mọi người ở đây dù ít dù nhiều thì cũng đều sinh ra cảm giác khẩn trương cả, chỉ có Lục Sân mặt đầy hào hứng nhanh chóng kéo căng dây cung phóng tên ra, Bùi Thù ở bên cạnh muốn ngăn cản hắn cũng đã không kịp nữa rồi.

Trong khoảnh khắc mũi tên gần chạm vào cơ thể thì thân thể con hổ linh hoạt né sang một bên, vốn nó chỉ đang đánh giá đám người trước mặt nhưng nay đã có thế công kích, nó điên tiết lên gầm thẳng vào mặt mọi người rồi giận dữ xông đến.
Giữa khung cảnh hỗn độn, Tạ Thanh Li âm thầm che chở cho Lăng Tri đến nơi khác.

Hổ đã đến sát bên cạnh nên tất nhiên không thể bắn tên được nữa, Bùi Thù vội vàng ném cung tên, móc ra từ trong ngực thanh chủy thủ che chắn trước người hai mẹ con Tạ Thanh Li, hét lớn: "Dì Tạ, dì mang Lăng Tri đi trước đi!"
Tình thế hiểm nguy, trong khi mọi người xung quanh vẫn còn đang do dự không biết có nên lao lên hay không thì Lục Sân và Bùi Thù đã tiến lên nghênh chiến!
Tạ Thanh Li nhìn chằm chằm vào con hổ đang tấn công hai người họ, chỉ nhìn qua cũng đã biết hai tên kia chắc chắn không phải là đối thủ của nó, nàng cắn chặt răng, cúi đầu nhìn Lăng Tri trong ngực mình, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Lăng Tri được Tạ Thanh Li dắt tay đi thẳng ra ngoài bìa rừng, ánh mắt nàng vẫn còn lưu luyến trên bóng người Bùi Thù, đi được vài bước liền dừng lại, nức nở nói: "Mẫu thân, Bùi Thù còn ở bên trong...!Có khi nào huynh ấy sẽ chết không?"
"Nếu còn ngoan cố ở lại thì ngay cả con cũng phải chết." Tạ Thanh Li nhàn nhạt nói, "Dù sao con ở lại cũng chẳng giúp được gì."
Lăng Tri trừng mắt nghẹn lời, nàng lo lắng nhìn vào khung cảnh chiến đấu kịch liệt của hai người họ, do dự không biết nên làm gì mới tốt.
Ngay lúc này, con hổ ở bên kia ra tay với Bùi Thù và Lục Sân thấy tình hình có vẻ bất lợi cho nó nên nhanh chóng chuyển hướng vồ vào Lăng Tri có vẻ yếu nhất!

"A Tri!" Vẻ mặt Bùi Thù biến đổi, bất chấp tất cả mà phóng con dao trong tay qua, con dao xé gió bay đi, mang theo sức mạnh lớn chưa từng có đâm thẳng vào người con hổ đang nổi điên.
Nó đau đớn thét lên một tiếng, dồn hết sức lực giương vuốt chồm về phía Lăng Tri.
Nếu trúng phải nanh vuốt của nó, không nghi ngờ gì nữa sẽ sớm tan xương nát thịt!
Đương khi chuyện rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng thì Tạ Thanh Li vội xông về phía Lăng Tri, chàng ôm chặt lấy con bé né sang bên cạnh, cả hai đụng phải triền dốc lăn thẳng xuống.
Phía sau cánh rừng có một đoạn sườn dốc chênh vênh, bên dưới cỏ cây rậm rạp phủ kín mặt đất, là một sơn cốc sâu không thấy đáy.

Tạ Thanh Li cứ thế bảo bọc Lăng Tri lăn xuống đoạn sườn dốc đó, hai thân thể dính sát vào nhau chỉ chốc lát đã không còn tăm hơi giữa muôn trùng cây xanh.
- Truyện được EDIT bởi Wattpad urlittleflower_9 -
Thực tế là sau khi kéo theo Lăng Tri xuống đây thì Tạ Thanh Li lại hối hận khôn tả.
Lăn từ trên cao xuống dưới tận đây tuyệt đối không phải là một trải nghiệm thú vị, Tạ Thanh Li vì sợ Lăng Tri bị thương nên đã ôm chặt con bé vào lồng ngực mình, nguy thay, toàn bộ bờ lưng cùng cánh tay của chàng đã bị đá nhọn cùng cành cây đâm xước một đường dài.

Tạ Thanh Li cắn môi chống chọi với cơn đau đớn mãnh liệt, cả người nóng rát như thể bị hun vào lò lửa.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng thì mẹ con hai người đã ngừng lại trên mặt đất trống trải đầy sỏi đá.
Tạ Thanh thoáng cúi đầu thì đã thấy Lăng Tri rơi vào cơn hôn mê, một mặt thì chàng thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn giữ được tỉnh táo, mặt khác lại nghĩ, cứ đau đớn thế này thì thà ngất luôn còn tốt hơn nhiều.
Chàng ôm lấy Lăng Tri nằm ngửa ra trên mặt đất hồi lâu, đến khi đã hồi phục lại ít sức lực thì mới gồng mình ngồi dậy.
Đứng lên quan sát một lúc, cuối cùng thì chàng cũng nhìn thấy con suối cách đó không xa rồi.
Dòng nước dịu dàng luồn qua kẽ đá, dải nắng tinh nghịch dạo chơi trên từng phiến lá hắt xuống mặt nước tầng ánh sáng loang lổ, như dải lụa mềm mại ôm lấy từng gợn bọt lăn tăn.

Tạ Thanh Li nhìn vào dòng nước mát rồi cúi đầu nhìn thân thể toàn vết thương của mình, vẫn quyết định xuống dưới rửa sạch một phen.

Chốn thâm sơn này giờ đây chỉ có mỗi chàng và Lăng Tri, trước khi đám người Bùi Thù tìm đến thì Tạ Thanh Li không cho phép bản thân mình gục xuống.
Chàng bế Lăng Tri nằm lên tảng đá trông khá sạch sẽ rồi gian nan mang theo một thân thương tích đi đến bên cạnh dòng suối, từ từ trút bỏ xiêm y..