Phượng Tù Hoàng

Chương 62: Ánh đèn mờ tỏ

Thẩm Khánh Chi, chiến thần của Nam triều nhà Tống.

Mấy ngày qua, Sở Ngọc cũng có nghe nói về Thẩm Khánh Chi.

Ông ta là vửa là trọng thần, vừa là danh tướng của Nam triều. Nhờ có ông ta, phụ thân công chúa Sơn Âm mới trở thành hoàng đế, mới có ngai vàng của Lưu Tử Nghiệp như ngày nay. Ông ta cực kỳ thiện chiến, ra trận thường là giành thắng lợi, tuy đã hơn tám mươi tuổi nhưng hào khí không hề suy giảm theo thời gian.

Trước đây nàng chỉ là nghe nói, còn bây giờ mới thật sự biết được khí khái hào hùng của con người này. Ông ta chỉ nhìn thoáng qua, mà cả người nàng như bị chế ngự hoàn toàn. Đây chính là khí thế được tôi luyện nhiều năm qua chiến tranh, trên sa trường, người chưa có những trải nghiệm này không thể nào so sánh được.

Ở kiếp trước, Sở Ngọc ít có dịp gặp những người như vậy.

Kẻ tiểu nhân xuất phủ trong đợt đầu – Thẩm Quang Tả và người gần đây mới thu nạp - Thẩm Thâm Chi đều là họ hàng xa của Thẩm Khánh Chi. Đáng tiếc bọn họ đều là quan hệ xa xôi “bắn mấy tầm đại bác không tới”, nếu không nàng có thể mượn sức lợi dụng vào khá nhiều việc…

Thẩm Khánh Chi, người chỉ huy trẻ tuổi và đám binh lính đã đi đến cuối phố, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa. Sở Ngọc thu hồi tầm mắt, lại nhớ đến lời người trẻ tuổi nói về việc cấm đi lại ban đêm: “Vừa nghe nói mấy ngày gần đây cấm đi lại ban đêm, là thế nào?”

Cấm đi lại ban đêm, tức là cứ tối đến cấm dân chúng ra khỏi nhà. Lệnh này còn gọi là lệnh giới nghiêm, thường được áp dụng trong những giai đoạn mất an ninh trật tự.

Việt Tiệp Phi hơi khom người nói: “Sau ngày công chúa gặp chuyện, ta đã nói với quan phủ, bảo bọn họ điều tra cẩn thận, ban bố lệnh giới nghiêm về ban đêm. Mấy ngày gần đây trong thành lại có người vô cớ bị giết, nên mới có quan binh đi tuần tra”.

Sở Ngọc giờ mới vỡ lẽ, thì ra lệnh giới nghiêm ban đêm xuất phát từ mình. Nàng nghĩ ngợi một hồi cũng không thắc mắc nữa. Dù sao giới nghiêm ban đêm cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của dân chúng. Buổi tối tắt đèn đóm, mọi người chăm chỉ ở trên giường tạo trẻ con, không còn lòng dạ nào chạy lung tung làm loạn nữa! (Chết mất với ý nghĩ này của bạn SN! :D)

Sở Ngọc thường trở về phủ trước khi trời tối, nên đến hôm nay mới biết về lệnh cấm đi lại ban đêm.

“Lệnh giới nghiêm còn kéo dài đến bao giờ?” Sở Ngọc hồi tưởng lại dáng đi chậm rãi, từ từ biếng nhác của Vương Ý Chi, không nhịn được thử bắt chước một chút theo trí nhớ. Nhưng sau khi đi mấy bước, mới nhớ ra dưới chân không phải là guốc gỗ giống hắn, nên rất gượng gạo, thế là khôi phục lại dáng đi bình thường.

Việt Tiệp Phi kỳ quái nhìn xuống chân Sở Ngọc rồi nói: “Thuộc hạ cũng không rõ lắm, vì đây là việc của quan phủ. Nhưng thông thường thì còn phải thêm nửa tháng nữa!”

“Ừm, thôi tiếp tục đi, lâu rồi ta không đi xa thế này!”

Lúc hai người về đến phủ công chúa, bóng tối dày đặc như mực. Trừ các thủ vệ tuần tra ban đêm, đa số mọi người đã đi ngủ, chung quanh yên ắng. Sở Ngọc chậm rãi đi về nơi ở của mình, lúc đi đến chỗ giao với Tây Thượng các, bỗng nhìn thấy một bóng người.

Hoàn Viễn vẫn là hình ảnh thắt lưng cao quan, đang đứng ở ngưỡng cửa Tây Thượng các, dáng người phảng phất cô độc. Trên tay hắn cầm một chiếc đèn lồng, ánh đèn mờ tỏ chiếu lên gương mặt tuấn mỹ. Một nửa gương mặt sáng lên nhợt nhạt, một nửa vẫn chìm trong bóng tối.

Trên khuôn mặt hắn hàm chứa ưu tư và hoang mang, nhưng bị vùi lấp trong bóng tối khiến Sở Ngọc không nhìn rõ lắm.

Sở Ngọc đến bên Hoàn Viễn mà hắn vẫn không hay biết chút gì, nàng không nhịn được cười vỗ vỗ vào người hắn: “Sao còn chưa ngủ?”

Nàng vừa chạm vào người hắn, phút chốc Hoàn Viễn phản ứng vô cùng kịch liệt. Hắn đột nhiên nghiêng người né tránh, phất tay đẩy mạnh tay nàng ra, lui về phía sau. Nhận ra người đến là Sở Ngọc, hắn không khỏi sửng sốt.

Sở Ngọc coi như không có chuyện gì, lắc lắc cổ tay thấy mu bàn tay nóng rực hơi đau, đoán là đã đỏ lên. Nàng cố gắng không biểu hiện gì trên vẻ mặt, chỉ nhìn Hoàn Viễn cười nói: “Sao muộn thế này còn chưa đi ngủ?” Giờ này ở thời hiện đại chỉ khoảng mười giờ tối, đối với nhiều con cú vẫn còn là sớm. Nhưng trong thời cổ đại, đã quá giờ đi ngủ vì người xưa thường không có nhiều hoạt động ban đêm.

Nàng chỉ là thuận miệng mà hỏi, nhưng lại thấy Hoàn Viễn có vẻ hoang mang, một lúc lâu sau hắn mới cụp mắt thản nhiên nói: “Hôm nay xử lý công việc hơi mệt mỏi nên muốn đi dạo loanh quanh, vừa hay lại gặp công chúa. Sao công chúa về muộn vậy?”

Sở Ngọc cười cười, nói đến chơi nhà một người bạn mới, quên cả thời gian, nhưng không nói là bạn nào.

Một ngày không được nghỉ ngơi, lại đi bộ về phủ, Sở Ngọc cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngáp một cái, tiện thể nắm lấy tay Hoàn Viễn: “Ngươi cũng đi nghỉ sớm đi, thức khuya quá không tốt cho sức khỏe đâu!” Hoàn Viễn khá cao so với nàng, nếu vỗ vai hắn thì không thuận, nên nàng chỉ có thể nắm được cánh tay.

Đêm đầu hạ không lạnh. Đứng ở đây không bị cảm lạnh được, nhưng lại rất thu hút muỗi.

Thiếu nữ cải nam trang chậm rãi đi vào Đông Thượng các. Hoàn Viễn vẫn đứng đó, tinh thần phiêu diêu bất định, giống như ngọn đèn lồng trên tay hắn, lúc mờ lúc tỏ.

Gió đêm ấm áp, nhưng sao bóng tối lại lạnh lẽo đến thế?

Đứng một lúc lâu, Hoàn Viễn mới xoay người rời bước, đi vào Tây Thượng các. Trong lòng bỗng cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao hắn lại cứ muốn tiếp tục đứng đó?

Thật bế tắc, Hoàn Viễn không tài nào lý giải nổi!

--------------------------

Ngày hôm sau tỉnh giấc, Sở Ngọc tự ình nghỉ phép một ngày. Nàng sai Ấu Lam nhắn với Dung Chỉ, đã làm mất túi hương rồi, bảo hắn chuẩn bị cho vài cái khác.

Ấu Lam đi rồi, Sở Ngọc cũng truyền lệnh không được quấy rầy. Nàng thư thái trèo lên giường, chui vào chăn chuẩn bị cho giấc ngủ bù ngọt ngào.

Cũng không biết nàng ngủ bao lâu, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng trưng. Chắc là gần đến trưa thì Sở Ngọc mởi lờ đờ uể oải tỉnh dậy, rửa mặt mặc áo chờ đợi cơm trưa.

Cùng với cơm trưa, người hầu mang tới một lễ vật đựng trong hộp gấm tinh xảo, kèm theo đó là một phong thư, nét chữ phóng khoáng rồng bay phượng múa: “Lễ mọn kính tặng, Tử Sở huynh vui lòng nhận cho”, người gửi: Vương Ý Chi.

Sở Ngọc hiếu kỳ mở ra. Bên trong hộp gấm là một đôi guốc gỗ tím thẫm được đặt ngay ngắn, bóng loáng mượt mà.

Hôm qua trong lúc trò chuyện, Sở Ngọc ngẫu nhiên hỏi Vương Ý Chi, guốc gỗ tử đàn do thợ thủ công nào làm. Nàng nói xong liền quên, không ngờ Vương Ý Chi vẫn nhớ được.

Sở Ngọc thong thả cởi giày tất, ướm hai chân vào guốc, thấy vừa khít. Cảm giác lạnh buốt và trơn bóng theo lòng bàn chân chậm rãi thấm vào cơ thể.