Phượng Tù Hoàng

Chương 264: Lòng dạ Tư Mã Chiêu

Tiểu Thác Bạt bước đi, tội nghiệp như thế. Nhiều lần Sở Ngọc định xông tới, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được cơn xúc động. Dung Chỉ nói rất đúng, đó là vận mệnh của thằng bé, nàng không thể đối mặt thay. Tuy rằng rất ghê tởm, nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói đúng!

Mà nàng cũng phải đối mặt với vận mệnh của chính mình.

Không hiểu sao, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sở Ngọc hạ tầm mắt, chăm chú nhìn mặt đất dưới chân, miệng nói với Dung Chỉ: “Phùng thái hậu và Thác Bạt Hoằng đã khai chiến, cuộc phân tranh giữa ngươi và Thiên Như Kính cũng sẽ có kết quả. Ước định lúc trước của chúng ta, ngươi sẽ không quên chứ?”

Dung Chỉ bất giác nở một nụ cười nhu hòa: “Tất nhiên là ta nhớ!”

Bốn điều kiện, lần lượt như sau:

Thứ nhất, nàng rời đi.

Thứ hai, hắn vĩnh biệt.

Thứ ba, không can dự.

Thứ tư, giải phóng Hoàn Viễn.

Nhớ được thì tốt! Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy, ngươi quyết định bao giờ thực hiện?”

Thái độ giọng điệu của nàng, vẫn như mấy năm trước, không chút quyến luyến vấn vương. Dung Chỉ nhìn nàng chăm chú, im lặng rất lâu, cho đến khi Sở Ngọc hỏi lần thứ hai mới chậm chạp cất tiếng: “Rất nhanh thôi!”

Đối với đáp án mơ hồ này, Sở Ngọc không hài lòng, tiếp tục hỏi: “Rất nhanh là bao giờ?”

Dung Chỉ khẽ hít vào một hơi, rồi từ tốn tiếp lời: “Hôm nay bảo Hoàn Viễn không cần lên triều nữa! Nàng chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày sau rời khỏi Bình Thành!”

Sở Ngọc hơi ngẩn người, rồi thoáng mỉm cười: “Được, bây giờ ta về thu xếp chuẩn bị!” Thời gian ba ngày rất ngắn. Nếu chỉ một mình nàng ra đi thì không cần chuẩn bị nhiều, nhưng còn mọi người, đồ đạc, tài sản, thu dọn sắp xếp cũng không phải là chuyện nhỏ.

Khi tới Bình Thành, khế ước đất đai, nhà cửa ở Lạc Dương vẫn còn trong tay Sở Ngọc. Vì thế nàng quyết định đưa mọi người quay trở lại Lạc Dương. Một thời gian nữa xem tình hình Bắc Ngụy thế nào, nếu phát sinh những biến cố không mong muốn, thì nàng và mọi người sẽ rời khỏi Lạc Dương trở về Nam triều.

Không bao lâu sau khi Lưu Tử Nghiệp chết, Lưu Úc kế vị. Hắn nhanh chóng tàn sát một vòng quanh triều, quét dọn dư đảng của Lưu Tử Nghiệp, trong đó bao gồm cả Tông Việt.

Mấy năm qua, việc Nam triều lùng bắt nàng cũng phai nhạt dần, chỉ cần thay tên đổi họ, cẩn thận một chút là có thể trở về bình yên sống qua ngày.

Quyết định như vậy, Sở Ngọc ngẫm nghĩ, rồi lấy từ trong ngực áo ra vật trang sức bằng đá trắng: “Vật này lúc trước ngươi giao cho ta, rồi phát sinh nhiều chuyện khiến ta quên mất. Sau này có lẽ khó còn cơ hội gặp lại, bây giờ trả lại cho ngươi!” Mấy năm qua không phải là nàng không có cơ hội. Nhưng vật mang theo bên mình lâu ngày trở nên vấn vương khó bỏ, hôm nay hoãn đến ngày mai, ngày mai lại hoãn sang ngày kia, kéo dài đến tận bây giờ.

Dung Chỉ cất lời không chút để ý: “Nàng thích thì giữ lấy đi! Bây giờ ta cầm vật này cũng vô dụng!” Tuy là vật gia truyền, nhưng đối với hắn, thứ này không có nhiều giá trị. Huống chi tại thời điểm này, tâm tư hắn hoàn toàn không đặt ở đó.

***

Hoàn Viễn bước xuống khỏi xe ngựa, ấn đường nhíu lại đầy lo âu. Nằng chiều nhàn nhạt nhuộm một viền vàng ảm đạm trên y phục hắn.

Không phải hắn không biết hành động của Thác Bạt Hoằng.

Thậm chí, chính mắt hắn nhìn thấy Thác Bạt Hoằng hạ lệnh điều tra tội trạng nhà họ Lý, chém đầu Lý Dịch vì liên đới. Hắn đã từng cố gắng ngăn cản Thác Bạt Hoằng, nhưng không thành công.

Dù tâm hùng chí lớn, nhưng hiện tại Thác Bạt Hoằng vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi bất mãn mà thôi, chưa đủ trầm tĩnh. Mắt nhìn thấy Phùng thái hậu ngang nhiên cắm sừng lên đầu phụ vương đã mất, sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục khổng lồ đó?

Phùng thái hậu thường xuyên triệu Lý Dịch và các đại thần khác vào cung. Chính mắt nhìn thấy các thần tử đi thẳng vào tẩm cung của thái hậu, mà bản thân hoàng đế trẻ tuổi bất lực. Mỗi lúc thiết triều, nhìn ánh mắt của các đại thần, dù chẳng có gì khác thường nhưng hắn luôn cảm giác là đang cười nhạo mình.

Áp lực dồn nén qua nhiều tháng nhiều ngày, cuối cùng, nỗi oán hận của Thác Bạt Hoằng với Phùng thái hậu không thể kiềm chế hơn được nữa.

Hôm nay tin Lý Dịch bị giết truyền ra, Phùng thái hậu tất sẽ không bỏ qua. Sau đó, triều đình sẽ sóng gió thế nào, Hoàn Viễn chỉ cần nghĩ một chút cũng cảm thấy lạnh người.

Khẽ thở dài, Hoàn Viễn quyết định tạm thời áp chế nỗi phiền lòng về tình hình triều chính. Hắn ngước lên nhìn nơi gọi là “nhà” của mình, bất ngờ thấy Sở Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, hình như đang đợi hắn.

Bây giờ là cuối thu, Bình Thành lúc sẩm tối gió rét run người. Sở Ngọc sợ lạnh ôm cánh tay co ro, nhìn thấy Hoàn Viễn đã về, dậm chân một cái rồi chạy tới mỉm cười: “Về rồi sao? Có chuyện tốt muốn báo cho ngươi!”

Hoàn Viễn không hỏi nàng có tin tốt lành gì, chỉ cởi áo bào nhung, cẩn thận khoác lên vai Sở Ngọc rồi cau mày: “Trời chuyển lạnh rồi, sao nàng không mặc thêm quần áo?”

Sở Ngọc cảm kích cười cười, kéo chiếc áo cho kín từ cổ đến thắt lưng, rồi mới tiếp lời: “Dung Chỉ nói với ta, ngày mai ngươi không cần lên triều gặp Thác Bạt Hoằng nữa! Ba ngày sau chúng ta quay về Lạc Dương đi!”

Nàng kể tóm tắt đơn giản, nói xong lại thấy khuôn mặt Hoàn Viễn không hề phấn khởi, trái lại ngạc nhiên nhìn nàng, như thể đó là một chuyện rất đáng kinh ngạc.

Bị hắn nhìn đến mức chột dạ, Sở Ngọc khẽ cắn môi, hỏi với vẻ hơi bất an: “Có gì không đúng ư?” Sao hắn lại nhìn nàng như thế?

Chẳng lẽ hắn không muốn đi?

Một lát sau, Hoàn Viễn cười khổ, thấp giọng nói: “Nàng thật sự không hiểu, hay là giả bộ không hiểu?”

Sở Ngọc hỏi kỳ quái: “Không hiểu cái gì?”

Hoàn Viễn dừng bước nhìn Sở Ngọc, muốn nói lại thôi.

Ba năm qua, Dung Chỉ đối với Sở Ngọc thế nào, bọn họ đều nhận ra. Không nói bên ngoài, nhưng chí ít trong nhà này, dụng ý của Dung Chỉ giống như “lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng biết” 79. Ngay cả kẻ ngốc như A Man cũng nhận ra manh mối, nhưng tại sao hình như nàng lại hoàn toàn không biết gì?

79 “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng biết”: Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:

- Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó!

Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.

Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.

Nàng thật sự không biết, hay là cố tình nhắm mắt làm ngơ?

Tiếng hắn rất thấp, mơ hồ loáng thoáng trong gió thu. Sở Ngọc nhất thời thất thần, chưa nghe thấy rõ ràng, mỉm cười hỏi: “Ngươi nói gì vậy?”

Gương mặt nàng nhẹ nhàng trong sáng, ánh mắt hoàn toàn không có vẻ ưu thương vì phải biệt ly, mà chỉ là sự háo hức mong muốn ra đi khẩn cấp. Hoàn Viễn trong lòng ảm đạm thở dài, ngoài miệng cất tiếng: “Không có gì!”

Biết thì thế nào? Không biết thì sao? Chẳng lẽ hắn muốn Sở Ngọc vì Dung Chỉ mà ở lại?

Tình trạng như bây giờ, không phải là điều mà hắn luôn hi vọng sao?

***

Sở Ngọc cao hứng nói chuyện với Hoàn Viễn rất nhiều, nói đến việc sau này về Lạc Dương sẽ bố trí thế này, sắp xếp thế kia…

Tin chuẩn bị ra đi, nàng đã báo cho hai người là Hoa Thác và A Man. A Man tất nhiên không có ý kiến gì, còn Hoa Thác nói muốn cân nhắc suy xét thêm. Sau đó, Sở Ngọc chờ ở ngưỡng cửa, muốn chính mình thông báo với Hoàn Viễn.

Xong xuôi mọi việc, Sở Ngọc thoải mái trở lại nơi ở của mình. Vừa bước qua cửa vào sân, nàng liền nhìn thấy một người ngồi dưới gốc đại thụ, quay lưng về phía mình, trong tay cầm một chiếc cần câu thật là nhàn nhã.

Tắt ý cười, gương mặt Sở Ngọc trở nên nghiêm túc. Nàng dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Quan Thương Hải, huynh tới đây làm gì?”