Phượng Tù Hoàng

Chương 252: Tiện đường cướp sắc

Tên này muốn cướp sắc?

Nhưng sao lại có kiểu cướp như vậy nhỉ?

Chỉ ôm thôi thì làm ăn được gì?

Hơn nữa, hiện tại nàng đang cải trang nam giới nha!…

Có phải người này vốn thích nam giới, nhưng khi xuất thủ mới phát hiện ra giới tính thật của mình, nên không xuống tay?

Hoặc là, đối phương đang băn khoăn do dự, không biết có nên xuống tay hay không?

Sở Ngọc càng nghĩ càng sợ hãi: bây giờ nên làm thế nào? Trước kia xem những tình huống nữ giới muốn kháng cự nam giới, thường đánh vào bộ phận “trọng yếu” của đối phương, nhưng mà người này có võ…

Dung Chỉ mẫn tuệ cảm thấy toàn thân Sở Ngọc cứng ngắc, thầm nghĩ: vừa nãy rõ ràng nàng đã trấn tĩnh lại, sao bây giờ lại sợ hãi như thế?

Sở Ngọc cố gắng nhớ lại cách nữ giới tự vệ trước đàn ông thế nào, nhưng kiếp trước không để ý lắm. Nàng không nhìn thấy động tác của người phía sau, nhưng có thể khẳng định là hắn có võ. Nếu tập kích chỗ “trọng yếu” của hắn mà không hiệu quả, ngược lại làm hắn thẹn quá hóa giận, xử lý nàng thế này thế nọ…, thực không dám nghĩ tới!

Bởi vậy, Sở Ngọc cũng chỉ cứng ngắc người, chứ không có động tác tiếp theo là giãy dụa hay tập kích gì cả.

Nàng chờ một lát, nhưng rốt cuộc không chịu nổi cảnh cá nằm trên thớt đợi người ta làm thịt, bèn rướn cổ tay, khều mấy ngón về phía sau, chạm phải áo bào của Dung Chỉ và bắt đầu viết chữ.

Nàng đang viết gì vậy?

Dung Chỉ tò mò nhìn, nhận ra một con chữ đã thành hình, dần dần xuất hiện một câu hoàn chỉnh: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Nàng đang định thuyết phục hắn?

Trong lòng cảm thấy hứng thú, Dung Chỉ thay đổi giọng nói, cất tiếng: “Ngươi muốn nói gì?”

Sở Ngọc cố gắng há miệng thở dốc, nhận thấy đối phương không có ý buông mình ra, đành tiếp tục lấy tay thay miệng: “Không biết các hạ bắt ta là có dụng ý gì? Tất cả mọi thứ ta sở hữu trên người, các hạ cứ việc giữ lấy! Chỉ hi vọng các hạ thả ta bình an rời đi, ta cam đoan sẽ không kêu la hô hoán!”

Chỉ cần có thể tai qua nạn khỏi, Sở Ngọc cũng chẳng tiếc chút tiền bạc này. Hơn nữa đại bộ phận gia sản của nàng đều do A Man chở đi rồi, nếu mất chỗ này cũng chỉ là tổn thất nhỏ.

Nhìn Sở Ngọc há mồm, ngón tay cảm nhận được làn môi nàng ấm áp mềm mại, hơi hơi ẩm ướt, như là nàng đang hôn ngón tay hắn, trong lòng Dung Chỉ khẽ nhúc nhích. Dường như không để ý đến chữ viết của Sở Ngọc, một lát sau hắn mới cất tiếng: “Tất cả đều thuộc về ta?”

Câu hỏi này chạm đến chỗ nhạy cảm trong suy nghĩ của Sở Ngọc, khiến toàn thân nàng cứng đờ, lát sau mới tiếp tục viết: “Xin giao hết những thứ đáng giá, còn y phục làm ơn để lại cho ta!”

Tâm cơ Dung Chỉ là thế nào chứ? Vừa nghe qua lập tức hiểu ngay, hắn giật mình lĩnh ngộ điều làm Sở Ngọc lo lắng. Suýt nữa phì cười, hơi thở hắn gấp gáp hơn, nhẹ nhàng thổi qua gáy, qua tai Sở Ngọc khiến nàng càng thêm hoảng hốt.

Dung Chỉ hơi hơi cúi đầu, kề sát bên tai Sở Ngọc: “Sợ ta quấy rối ngươi?”

Cảm nhận được hô hấp của đối phương sát bên tai, Sở Ngọc hoảng loạn vô cùng, thầm hối hận sao mình lại kích động như thế, tự vạch áo cho người xem lưng. Mà đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng gọi từ ngoài rừng liễu vọng vào.

Có mấy người đang gọi tên nàng.

Sở Ngọc mừng rỡ, biết A Man đang lo lắng sốt ruột vì không tìm thấy mình. Nàng thầm mong bọn họ nhanh đến chỗ này, chân dậm khẽ.

Nàng vừa động đậy, Dung Chỉ lập tức nhận ra nguy cơ trước mắt. Bây giờ hắn chỉ nhờ rừng liễu che chắn, đây đã là mép rừng, ra bên ngoài rất dễ bị phát hiện. Hai chân Sở Ngọc vẫn có thể hoạt động, nếu để nàng gây ra tiếng động thì sẽ phiền toái cho hắn.

Mấy người ở bìa rừng gọi một hồi, liền chia nhau đi vào rừng tìm kiếm. Trong đó, có bước chân đang hướng về chỗ hai người đang đứng.

Lúc này khác trước. Ban nãy có một mình A Man, chỉ cần lùi về phía sau một đoạn, ẩn mình sau tán cây là tránh được. Bây giờ có mấy người chia nhau đi tìm kiếm, không thể tránh đi theo cách vừa rồi, mà Dung Chỉ cũng không muốn chơi trò bịt mắt bắt dê với mấy người kia.

***

Vừa nghĩ như vậy, Dung Chỉ lập tức di chuyển, kéo Sở Ngọc ẩn sau một thân cây liễu to. Hắn buông nàng ra, rồi xoay người đến trước mặt nàng.

Nhưng Sở Ngọc chỉ khôi phục tự do trong chốc lát. Đứng dưới gốc liễu rủ, trước mắt nàng chỉ toàn những mành lá xanh ngọc. Chưa kịp nhìn rõ người phía trước, mắt nàng đã tối sầm. Một bàn tay che kín hai mắt nàng, đồng thời, cả người bị đẩy dựa vào thân cây, hai tay bị giữ chặt, mà cả người bị cơ thể đối phương ghì siết, không thể động đậy chút nào.

Đầu gối dính liền đầu gối, cơ thể dán chặt cơ thể.

Lần này, hoàn toàn bị áp chế. Vừa rồi nàng còn có thể dậm chân vài cái, nhưng bây giờ thì từ chân lên người đều bị cố định một chỗ.

Duy nhất tự do, không bị che là miệng của nàng.

Sở Ngọc sửng sốt một chút, lập tức nhận ra mình có thể kêu cứu. Đối phương uống nhầm thuốc hay sao? Tập trung giữ tay chân nàng, mà lại quên bịt miệng?

Tiếng người gọi tên nàng càng lúc càng đến gần, Sở Ngọc há mồm định kêu, nhưng bỗng nhiên, bờ môi bị một thứ gì đó dán lên.

Đó là…

Một làn môi mềm mại, tinh tế, mang theo cảm giác mịn màng mát lạnh.

Đầu óc trống rỗng, Sở Ngọc hoàn toàn choáng váng.

Trải qua hai kiếp làm người, chưa bao giờ nàng bị sàm sỡ đến mức này…

Năng lực suy nghĩ trong nháy mắt như bị hút sạch. Một lát sau, những người đi tìm nàng gọi to lần cuối, rồi đi xa dần, Sở Ngọc mới khôi phục lại thần trí một cách khó khăn.

Làn môi đối phương vẫn dán lên môi nàng như trước, không hề dùng lực, mà chỉ là môi chạm môi. Một nhành liễu vừa vặn rủ giữa hai người. Lá liễu mềm phớt nhẹ qua má, hơi lạnh trên phiến lá càng khiến nàng cảm nhận được gò má mình nóng bừng.

Lúc này Sở Ngọc chẳng còn quan tâm đến việc mình sẽ bị thế này thế nọ…, chỉ hung tợn há miệng, cằm hơi hếch lên định cắn đối phương.

Cặp mắt Dung Chỉ trong veo tỉnh táo. Hắn chủ yếu tập trung để ý xung quanh, đề phòng có người đến gần. Đối với sự tấn công của Sở Ngọc, hắn chỉ hơi nghiêng đầu là tránh được, một giây sau lại cúi xuống che làn môi nàng.

Không phải nàng sợ hắn cướp sắc sao?

Vậy thì tiện đây hắn cướp luôn!

Cùng lúc đó, trong đầu Dung Chỉ hiện ra dáng vẻ xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng của nàng khi cắt tóc không thành, cùng với cảm giác mềm mại ẩm ướt của làn môi nàng trên ngón tay hắn ban nãy.

Làn môi quấn quýt làn môi, từng đợt từng đợt dịu dàng triền miên.

Có người nói ma sát sinh ra nhiệt lượng.

Gò má Sở Ngọc cho đến làn môi Dung Chỉ, càng lúc càng nóng bỏng, không còn phân biệt rõ của hắn hay của nàng, như nước biển sôi trào cuồn cuộn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Dung Chỉ rời làn môi Sở Ngọc, lúc này miệng mới được tự do, nàng há mồm thở hổn hển.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, làn môi tươi tắn ướt át, mắt không nhìn thấy, mọi suy nghĩ trở nên mơ hồ, chỉ nghe bên tai có một tiếng nói khẽ khàn khàn, giọng nói chạm đến tận trái tim nàng: “Tiếp nào!”

Không chờ nàng có phản ứng, Dung Chỉ lại một lần nữa cúi xuống.